Chương 25: Chương 36-40

Thấy Kha Nguyệt đã đến gần, lúc này Lục Niên lại trêu đùa :“Sao? thấy không nỡ rồi à?”

Kha Nguyệt trừng mắt:“Lục ba tuổi em mới đi tập

taekwondo đấy, anh có muốn là người đầu tiên kiểm nghiệm không?”

Cô nói xong Lục Niên dựng tóc gáy, vì anh biết cô không nói đùa, con bé này nếu bị trêu đùa quá trớn sẽ đáng sợ lắm

Lục Niên biết điều mà ngoan ngoãn im lặng

Kha Nguyệt thấy anh thức thời như thế thì vô cùng vừa lòng

Mẹ Kha cũng trố mắt nhìn, phải biết rằng thằng bé Lục Niên này tuy còn trẻ nhưng đã có tiếng là người đàn ông đáng sợ mà không ai dám trêu chọc

Mà nay lại như chú cún nhỏ ngoan ngoãn nghe lời Con gái của ba

Nếu thư ký Tiêu mà biết có người dùng ba từ chú cún nhỏ để miêu tả về Lục Niên thì chắc sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm

Ai mà tưởng tượng được chú cún nhỏ trong lời của phu nhân Kha khi mắng nhân viên thì như quỷ Satan của địa ngục

Nhưng lần này quỷ Satan địa ngục ấy ngoài ý muốn lại tình nguyện làm một chú cún con nhỏ của ai kia cơ chứ

Mẹ Kha vừa nhìn đã thấy bất thường nhưng bà nhanh chóng gạt đi suy nghĩ hoang đường ấy

Vì một lần với Cố Minh Triệt là bà đã sợ lắm rồi, bà không muốn để con gái mình bị tổn thương thêm lần nào nữa

Phía bên này,

Sau cuộc điện thoại của Kha Nguyệt Cố Minh Triệt liền tắt nguồn máy vì sợ tiếp tục bị cô làm phiền

Sau khi ngủ dậy một giấc dài, anh vươn vai thuận tay lấy chiếc điện thoại tắt nguồn từ chiều xem

Vừa xem vừa nghĩ vừa khẳng định chắc nịch rằng

Thật là phiền phức, Kha Nguyệt cô ta thấy mình dập máy kiểu gì cũng gọi đi gọi lại cho mà xem

Đúng là keo da chó...

Nhưng khi máy khởi động lại, thì ngoài ý muốn lại không có cuộc gọi nhỡ nào cả

Cố Minh Triệt nhíu mày nhưng cũng rất nhanh lông mày lại giãn ra

Haaa, học được cách lạt mềm buộc chặt rồi sao? Đúng là người đàn bà đáng khinh - Anh cười trào phúng rồi không suy nghĩ nhiều

Ở bên này Xuống sân bay, đến với thủ đô của Mỹ

Kha Nguyệt cảm giác như sống lại lần nữa, cô tham lam hít một hơi thật sâu, dài để tận hưởng hết sự trong lành, hiếm có ở đây

Bỗng Lục Niên xuất hiện phía sau :“Sao nào, ở Bắc

Kinh thiếu Oxy đến mức phải chạy sang Mỹ hả?”

Một câu nói của Lục Niên làm Kha Nguyệt mất hết cả hứng

Cô sang theo lời bố mẹ là để thư giãn, nhưng Kha Nguyệt quyết định sẽ làm lại cuộc đời ở đây, nhìn lại chặng đường mà cô trải qua, xung quanh chỉ có Cố Minh Triệt, cô chưa từng khám phá được những thứ đẹp đẽ nhất của cuộc đời

Cô nhẹ nhàng nói :“Lục Niên, lần này em không muốn dựa vào bố mẹ nữa, tự bản thân mình theo đuổi ước mơ được không? Em muốn hát.”

Lục Niên quay qua nhìn rồi xoa đầu cô :“Ngốc, tôi biết trước em sẽ như vậy rồi” rồi đưa có một tấm thiệp mời của một tiệc rượu nào đó

“Việc đầu tiên là nên đi làm quen và mở rộng quan hệ đã, em biết đấy con đường này sẽ khó đi hơn em tưởng rất nhiều.”

“Phượng hoàng niết bàn.” Ánh mắt của cô rõ sự kiên định

Lục Niên nói tiếp:“Tối nay sẽ là một cơ hội lớn cho em, nếu đã xác định vậy thì nên tự tiếp xúc với xã hội đã."

“Được thôi, vậy đi.” cô vui vẻ đáp

Lục Niên thấy cô vui vẻ vậy thì tâm trạng cũng tốt: “Phải nhớ, em không nên tin bất cứ ai, ở đây không có ai biết em là con gái chú Kha cả, có chuyện gì nhắn tin báo cho tôi.”

“Được rồi, được rồi Lục ba tuổi, anh còn nhiều lời hơn bố em” Kha Nguyệt giơ tay xin thua

Hai người cùng nhau về khách sạn

Bữa dạ tiệc kỷ niệm hằng năm này chắc chắn giới thượng lưu tham gia không ít, vài gia tộc lớn cùng các ngôi sao hạng A của màn ảnh rộng quốc tế cũng không bỏ qua, là cơ hội mỗi năm có một lần để đi tranh thủ tài nguyên, Kha Nguyệt hồi hộp cũng là việc dễ hiểu

Ban đêm, trước cổng khách sạn Z xe hơi ngoại nhập không ngừng ra vào, nhân viên tiếp tân chưa hề dừng lại, vội vàng đón khách vào hội trường, trong đó là các danh nhân thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế và tài chính.

Chiếc xe Audi dừng lại, sườn xe hoa lệ hấp dẫn chưa kịp bước xuống đã khiến mọi người xung quanh xuýt xoa không biết là công tử tiểu thư của nhà nào.

“Tiểu thư đã tới nơi!”- Lái xe cung kính nói với Kha Nguyệt, nói xong, liền bước xuống xe, giúp cô mở cửa.

Cửa kính xe không che được khung cảnh bên ngoài, Kha Nguyệt thản nhiên nhìn dòng người tụ tập, đôi mắt nhìn về phía kính chiếu hậu có hình ảnh của mình trong gương, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, tài xế mở cửa xe cúi người đi ra ngoài.



Một đôi chân thon dài trắng nõn từ bên trong xe bước ra, đôi giày cao gót nhỏ màu vàng kim đặt xuống đất, tài xế cẩn thận đứng sang bên, một cô gái mặc bộ lễ phục màu rượu đỏ hở vai xuất hiện trước mắt công chúng.

Mái tóc dài uốn nhẹ sau ót, không hề đeo bất kì trang sức, tóc mai được uốn quản tăng thêm sự nữ tính,

N

bộ dạ phục màu đỏ được cắt may cẩn thận, thiết kế tuy đơn giản nhưng ôm sát lấy thân hình hoàn mỹ của cô để lộ ra đường cong. Đôi giày cao gót màu vàng kim khiến cô toát lên những đường nét đẹp, mỗi bước đi, làn váy hơi lay động, dưới ngọn đèn hiệu hình tròn có vẻ gợi cảm mà dịu dàng.

“Đó là vị thiên kim của nhà nào vậy?”

Không biết là ai lại thét lên kinh hãi, sau đó hàng loạt tiếng xì xầm trong đó có khen có chế Kha Nguyệt.

Đôi tay ngọc nhỏ nhắn mềm mại cầm bóp dài, sải bước qua mọi người, chiếc cằm nhỏ nâng cao tôn lên vẻ cao quý.

Tranh thủ bữa tiệc chưa bắt đầu, cô liền tìm một góc khuất để nghỉ ngơi

Một giọng nam thanh khiết theo gió đâm xôn xao truyền vào bên tai cô :“Chưa thích nghi được sao?” trước mắt đã nhìn thấy Lục Niên

Kha Nguyệt giật bắn mình :“Anh đứng ở hoa viên từ khi nào vậy? Làm em hết cả hồn” .

“Tôi vừa tới thì nhìn thấy em ở đây, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?” Lục Niên hỏi

Vừa đúng lúc cần giải thích, cô nhìn biểu hiện của người đàn ông phong độ này này rồi nhẹ nhàng thở ra. Trong lúc cô thả lỏng mình thì lại bỏ sót đi đôi mắt thâm thúy của Lục Niên lóe lên tia sáng.

“Không có, chỉ là bữa tiệc chán quá, nên em muốn ra ngoài hóng mát”

Kha Nguyệt mỉm cười nói, chân mang giày cao gót thong thả bước tới một gốc cây nhẹ nhàng tựa vào, thưởng thức trăng.

Lục Niên nhìn bộ dạng thong thả của Kha Nguyệt, trong ánh mắt lộ ra vầng sáng nhạt, môi cong lên đại diện cho nụ cười vui vẻ.

“Rất đẹp.”

Lời khen ngắn gọn khiến Kha Nguyệt ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cao quý ưu nhã dưới ánh đèn.

Kha Nguyệt tối nay mặc bộ đồ tây màu trắng, rất thoát tục, màu trắng khi khoác trên người anh hòa cùng với khí chất cao sang bên trong thành một thể nhìn anh vừa tuấn tú lại thoát tục khiến người khác mê muội.

Nói thật bình thường có nghe thấy người khác gọi anh là quỷ Satan hay chèn ép người còn không tin, nhưng hôm nay nhìn anh ở một vị trí khác thì quả thực rất chèn ép người ta nha

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, tạo cho người khác sự tin tưởng, Kha Nguyệt nghe lời khen của anh không hề tức giận, cô có thể cảm thấy sự chân thật trong lời nói.

Đối mặt với con người hoàn mỹ như Lục Niên, Kha Nguyệt luôn không bị khống chế, hay trở nên bị động. Lời khen của anh làm cho tai cô trở nên nóng bỏng, ngượng ngùng dời mắt đi, không quên nói một tiếng: “Cám ơn.”

“Không cần”

Anh không khách sáo đáp lại nhưng đôi mắt đen thanh khiết kia vẫn không hề dời đi cứ thản nhiên nhìn vào cơ thể cô. Ánh nhìn chăm chú đó khiến cô quẫn bách bối rối, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại.

“Anh nhìn.. nhìn cái gì.”

Sự ngượng ngùng và không được tự nhiên của Kha Nguyệt tất cả đều nằm trong dự tính của Lục Niên, anh chỉ mỉm cười, tiếng cười réo rắt phiêu đãng trong không khí khiến mặt cô càng thêm ửng đỏ.

Lục Niên quay đầu nhìn ánh đèn loa loét trong hội trường, mới nói: “Vũ hội bắt đầu rồi, em có muốn quay lại không?”

Kha Nguyệt đồng ý gật đầu nói:“Anh vào trước đi, em sẽ vào sau.”

Lục Niên cũng không hỏi tại sao, khóe miệng giường lên tự đắc, nụ cười yếu ớt như kiểu nguyện thanh huy trong bầu trời đêm, dáng người ung dung thanh tao, cao ráo di chuyển một cái đã rời đi.

Kha Nguyệt nhìn theo bóng lưng thon dài đĩnh đạc của Lục Niên, không còn cảm giác buồn chán, bức bối như lúc nãy khi phải đối mặt với mọi người, chẳng qua trong sâu thẳm nội tâm cô đang có một cảm xúc bất định, cô vẫn chưa chắc chắn mình đã thật sự sẵn sàng để bước vào cuộc sống mới với một trái tim đã hoàn toàn lành lặn

Cô cũng không chắc nữa...

Trong hội trường tráng lệ, đèn thủy tinh treo bên trên chiếu sáng cả đại sảnh như ban ngày, trên chiếc bàn dài đẩy sơn trận hải vị, rượu ngon món ngon, người phục vụ mặc quần áo chỉnh tề băng đĩa, khách khứa thì qua lại.

Ở nơi cao nhất dàn nhạc diễn trong bữa tiệc, khúc nhạc du dương ở trong hội trường náo nhiệt nhẹ nhàng vang lên, lôi kéo cảm xúc của các vị khách.

Cô đang đứng ở một vị trí khá vắng vẻ trong bữa tiệc, nhưng bất ngờ lại có một người đàn ông điển trai đến mời cô nhảy,

Đang tập trung thưởng thức rượu vang thì cô thấy một đôi dày da hàng hiệu dừng lại vị trí của mình, tò mò ngước lên kết quả là bắt gặp một gương mặt quen thuộc làm cô hoảng hốt

Em họ của CỐ Minh Triệt, Cố Nguyễn Phong Phải biết người em họ này của Cố Minh Triệt vô

cùng ghét cô, có một bí mật nhỏ là hồi sơ trung cậu ta thích Mạc Lệ

Cậu ta cũng góp phần giúp Kha Nguyệt chia rẽ Cố Minh Triệt và Mạc Lệ...

Nhưng ai mà biết được đã thất bại trong việc chia rẽ thì chớ, Cố Minh Triệt còn phát hiện ra điều đấy

Cậu ta nghĩ Kha Nguyệt vì chứng minh bản thân mình trong sạch mà đổ hết tội lỗi lên đầu cậu ta mà đầu biết rằng Kha Nguyệt còn bị ngược tồi tệ hơn

Từ đó hai anh em Cố Minh Triệt và Cố Nguyên Phong trong tình trạng đối đầu nhau

Nhưng nói là đối đầu thì chỉ có Cố Nguyễn Phong mà thôi vì Cố Minh Triệt còn chẳng thèm quan tâm

Cậu ta đánh vào bịch bông, nên tất cả các nghẹn khuất đều chút lên cô



“Ô có thể nhảy cùng, lâu rồi không gặp, chị dâu tiền nhiệm hahaa.” Cố Nguyễn Phong hả hê nhìn cô

Kha Nguyệt nhịn ý muốn muốn xử lý cậu ta ngay tại chỗ lại, cô cố gắng nặn ra một nụ cười :“Cố thiếu ngày càng vui tính mà.”

Cố Nguyễn Phong cảm thán :“Chậc, chậc từ cáo già biến thành thỏ con rồi.”

Cố Nguyễn Phong không buông tay cô ra, ngược lại, khi âm nhạc vang lên thì anh dẫn bước ra sàn khiêu vũ. Đôi kim đồng ngọc nữ vừa đứng trên sàn khiêu vũ liền trở thành tiêu điểm của toàn vũ trường.

Nam thì hâm mộ Cố Nguyễn Phong, nữ thì ghen tị với Kha Nguyệt.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Cố Nguyên

Phong giữ lấy vòng eo nhỏ, không dùng bao nhiêu sức nhưng cũng khiến cô không thở nổi.

Âm nhạc du dương vang lên, anh ta khẽ cúi đầu, đôi mắt băng lãnh nhìn hàng lông mi dày của cô, đối vẻ xinh đẹp cô chỉ có lạnh lùng khinh bỉ và giễu cợt.

“Tôi càng muốn nhìn cô khó xử, nên không ngại diễn một tuồng kịch”.

Diễn kịch? Anh em họ đều là như vậy, đều tự nghĩ mình hơn người, cao ngạo, lãnh khốc, sự giễu cợt của hai anh em họ Cố đều đập vào mắt cô rơi vào tim, nặng nề

mà chật vật, khiến cô không chịu nổi, rốt cuộc cô đã có lỗi gì chứ? Chỉ là thời thanh xuân đã từng yêu Cố Minh Triệt thôi mà.

Cố Nguyễn Phong anh ta không quan tâm đến cảm nhận của cô, giống như đang nhảy với một đống phế liệu đầy ghê tởm vậy.

Mỗi một bước của hai người đều rất chuẩn và tạo nhã ít nhất bên ngoài nhìn vào là như vậy, bên ngoài sàn khiêu vũ, mọi người thưởng thức đều thầm khen nhưng không thể nhận ra tâm trạng chân thật của đôi nam nữ kia.

Kha Nguyệt như bức tượng gỗ mặc cho tay Cố Nguyễn Phong chuyển động, chết lặng theo từng bước đi. Cô suy nghĩ về những năm qua, những năm tháng ngu ngốc ấy vứt bỏ hết tự tôn chỉ mong Cố Minh Triệt xoay người lại nhìn cô một lần là cô đã thoả mãn lắm rồi nhưng giờ mới phát hiện ra tất cả đều là giả dối và thật đáng mỉa mai!

Liếc mắt nhìn đám người đang ao ước, cô không hề

cảm thấy thỏa mãn chỉ có khó chịu, đúng rất khó chịu, là Cố Minh Triết làm cô khó chịu, Cố Nguyễn Phong cũng làm cô khó chịu

“Không muốn diễn thì đừng miễn cưỡng”

Cuối cùng cô lạnh lùng xuất ngôn, muốn ngừng vũ điệu vô nghĩa này. Thế nhưng, anh ta không để cô toại nguyện, hất tay cô ra, nhưng cánh tay vẫn để trên eo siết chặt khiến cô đau đến nhíu mày, tức giận ngước mắt liền nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi.

Anh ta cười, lạnh đến khiến ta phải run, đôi mắt lãnh khốc, ẩn chưa tức giận, đôi màu nhướng lên liếc xéo vẻ quật cường của cô.

“Cô phải thích nhất là diễn sao?”



Nhưng dần dần

Bước nhảy của hai người từ từ trở nên loạn, không hề có giai điệu.

Anh ta đột nhiên buông eo cô ra, buông tay, liều mình chạy ra khỏi sàn nhảy. Theo lực quán tính xoay tròn, Kha Nguyệt chật vật ngã về một bên.

Vài tiếng là kinh ngạc, Kha Nguyệt trời đất rung chuyển, không hề ngã đau xuống sàn như dự tính, eo thon bị ai đó giữ lấy, bàn tay trắng bị kéo lại, xoay ngược, bất ngờ ôm cô vào lòng.

Cánh tay trắng nõn theo bản năng tìm cảm giác an toàn, hai tay vòng lấy cổ, đầu áp vào l*иg ngực, một mùi bạc hà thơm ngát thoang thoảng quanh mũi.

“Có sao không?”.

Giọng nam trong suốt ân cần hỏi, như cô không nghe được, đôi mắt ửng đỏ, chăm chú nhìn theo bóng lưng đã đi xa. Áp chế sự nghẹn ngào nơi cõi lòng, đầu ngón tay để lại trên bộ lễ phục trắng một vết báu sâu, có lẽ người gây ra vì quá bi ai mà không biết.

“Thả em ra!”

Giọng nói lạnh lùng không hề cảm kích ân nhân cứu mạng, cố gắng kiềm chế sự khó chịu và giận dữ.

Nhưng đôi bàn tay to kia vẫn không thu lại theo lời cô, vẫn che chở lấy cô trước ngực.

“Em có sao không, tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại.”

Kha Nguyệt tức giận xô đẩy người đàn ông ôm. mình, ngẩng đầu, không phải là gương mặt bất mãn mà là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười như có như không của Lục Niên

“Chân của em xem ra bị trật rồi, để tôi dẫn em sang kia”.

Âm thanh của anh réo rắt mà ôn nhu khiến người khác trầm mê, nhất là khi cô vừa chọn lựa bỏ đi ai đó, không muốn khống chế bản thân chỉ muốn giữ chặt cảm giác ấm áp này.

Kha Nguyệt hoảng hốt nhìn Lục Niên, anh không giận, tác phong nhanh nhẹn như mọi ngày, mỉm cười lạnh nhạt.

Anh đang tính ôm cô thì cô lại đẩy ra, cự tuyệt ý tốt của anh.

“Không cần, để tự em”.

Dù Kha Nguyệt cô đây quả thật rất khó khăn cũng không muốn tùy tiện tìm ai đó an ủi bản thân

“Được” - Anh nhân nhượng, ngũ quan sạch sẽ nhu hòa, dáng vẻ tao nhã quá mức khiến cô phải nhíu mày.

Có lẽ Kha Nguyệt không ý thức được bản thân đang giận cá chém thớt với Lục Niên, lúc ở với anh cô mới có thể không lo ngại gì mà bộc lộ bản thân như thế

Sự tin tưởng cùng ỷ lại của Kha Nguyệt dành cho anh có lẽ là do bản năng, thói quen đi