- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Mệt Rồi, Tổng Giám Đốc
- Chương 43
Em Mệt Rồi, Tổng Giám Đốc
Chương 43
...Tôi Hận Anh...
Bước vào phòng vệ sinh, nhìn Hạ Mộc Vân nôn thốc nôn tháo những gì vừa ăn, cô ta ốm nghén sao? Hắn tàn nhẫn lên tiếng:
- "Ngày mai lập tức đến bệnh viện"
Hạ Mộc Vân thất thần như người mất hồn đi ra từ phòng vệ sinh, nghe Hàn Thiên nói như vậy, 2 chân bắt đầu khụy xuống, đầu gối tiếp đất, nhỏ giọng cầu xin.
- "Xin anh, đừng tàn nhẫn với tôi như vậy. Anh hãy để mẹ con tôi đi, tôi nhất định không bao giờ đến làm phiền anh và vợ anh đâu"
Nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, không nhịn được nữa mà rơi xuống.
- "Hạ Mộc Vân, đừng mơ sẽ có ngày rời khỏi tôi. Cả cuộc đời này, cô sẽ không có cơ hội phục vụ thêm người đàn ông nào khác nữa đâu. Bỏ "nghề" của mình đi, cô đủ bẩn thỉu rồi"
Hàn Thiên thấp giọng nói bên tai Hạ Mộc Vân, lời nói như mũi dao đâm vào ngực cô.
- "Hàn Thiên, cả cuộc đời này tôi không bao giờ tha thứ cho anh"
- " Được, vậy xem cô có đủ khả năng không đã"
Hàn Thiên nhếch mép, đứng thẳng dậy, xốc ngược Hạ Mộc Vân vứt lên giường, sau đó nằm đè lên cô, bắt đầu nụ hôn mạnh bạo.
Hạ Mộc Vân bị động bất ngờ, cô hoảng loạn gào thét:
- "Bỏ ra....bỏ ra....a......anh không được đυ.ng vào tôi"
Hàn Thiên vẫn không dừng lại, cắn lên vành tai của cô, thì thầm nói như không nói:
- " Đêm nay tôi ở đây cùng cô, không phải chỉ là ôm cô ngủ chứ. Con điếm thì đương nhiên phải có công dụng khác một người bình thường rồi, Hạ Mộc Vân ạ"
- "Không....anh cút đi...thả tôi ra"
Một tay hắn chế trụ hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, tay kia thuần thục cởi hết hàng cúc áo sơmi rồi ném phăng chiếc áo sang một bên, môi mỏng tàn nhẫn nhả ra mấy chữ
- "Sợ tôi làm hại đến nghiệt chủng của em? Thật ra thì tôi chính là muốn nó chết đấy. Ngày mai sớm muộn gì nó cũng không còn nữa, hôm nay tiễn nó sớm một đoạn không phải là tốt hơn sao? Mộc Vân, làʍ t̠ìиɦ cùng phụ nữ mang thai thật sự rất kí©h thí©ɧ đấy"
Chát
Một bạt tai dán vào gương mặt anh tuấn của Hàn Thiên, in rõ năm ngón tay trên đó, dưới ánh đèn mờ nhạt vẫn ẩn ẩn hiện hiện.
Nước mắt của Hạ Mộc Vân cũng theo cái tát đó mà rơi xuống như bão lũ, cô căm phẫn nhìn hắn, giọng run run nói
- "Hàn Thiên, anh nói tôi thế nào cũng được, nhưng tôi không cho phép anh xúc phạm con"
Hàn Thiên quay mặt lại, ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn cô, nụ cười lạnh đến thấu xương, hắn một tay bóp chặt cằm cô, tay kia giáng xuống 2 bên má của Hạ Mộc Vân 2 bạt tai, lực mạnh đến nỗi máu đã tràn ra từ khóe miệng Hạ Mộc Vân, cô đau đớn đến nhăn mặt.
Nụ hôn của Hàn Thiên dần chuyển sang cuồng nhiệt, ánh mắt hắn tràn ngập du͙© vọиɠ, nụ hôn từ trên môi trượt xuống cổ, vai, sau đó cắn mạnh.
- "A"
Hạ Mộc Vân rên lên một tiếng đau đớn, cô lắc đầu liên tục, ngước nhìn Hàn Thiên đang chậm rãi liếʍ máu trên bả vai cô. Giãy giụa điên cuồng, cô dùng sức muốn đẩy hắn ra
- "Hàn Thiên, anh thả tôi ra! Anh điên rồi! Thật sự điên rồi! "
Hàn Thiên đột nhiên dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mộc Vân, nhàn nhạt mở miệng
- "Con điếm không biết xấu hổ như em còn dám đánh tôi? Không phải em muốn thử trò kí©h thí©ɧ khác chứ?"
Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng vén tóc của Hạ Mộc Vân, môi mỏng nở nụ cười khinh miệt.
Hàn Thiên muốn dùng cô như một công cụ để trút giận.
Đang vùng vẫy muốn thoát thì Hạ Mộc Vân đột nhiên bị Hàn Thiên bế lên, đồng thời đồ lót trên người cô cũng bị cởi hết ra. Hàn Thiên bắt cô quỳ hai gối xuống, hai tay cô chống trước mặt như một đứa trẻ đang bò, phía sau thì hắn nhanh chóng cởi bỏ quần dài cùng qυầи ɭóŧ, hai tay đặt hai bên hông của cô, đồng thời hắn cũng quỳ sát phía sau cô, đưa cự long đã sớm trướng to và nóng ran xâm nhập vào nơi tư mật ẩm ướt của cô, đẩy mạnh thắt lưng.
- "A....Không... không muốn...."
Tư thế này khiến cô vô cùng xấu hổ, Hàn Thiên lại muốn biến cô thành một nữ diễn viên khiêu da^ʍ. Để khiến hắn thoả mãn nỗi căm phẫn thì hắn thật sự không chút do dự mà hủy hoại cô.
Nước mắt Hạ Mộc Vân theo từng đợt ra vào của Hàn Thiên mà rơi xuống, cổ họng cũng không kìm được mà bật ra từng tiếng rêи ɾỉ mê người, vì hai tay không thể đưa lên, với tư thế này cô hoàn toàn không thể ngăn được những âm thanh phóng đãng của mình, mà càng lúc càng lớn hơn.
- "Ưʍ.. ân... ân... aaaa...."
Hàn Thiên liên tục đẩy mạnh thắt lưng, theo mỗi cú thúc của hắn thì càng lúc càng vào sâu hơn, tốc độ cũng nhanh đến điên cuồng mà khí lạnh trên người hắn vẫn không hề tản bớt, từng cú ra vào hắn lại tàn nhẫn mắng chửi cô
- "Vân Nhi, không phải em rất thích quyến rũ đàn ông? Không muốn? Thật sự không muốn?"
Hạ Mộc Vân sắp không chịu đựng được nữa rồi, cô khóc lóc xin tha
- "Ân...Hàn Thiên.... làm ơn... dừng... dừng lại.... "
Tưởng rằng hắn đã dừng lại nhưng lần nữa hắn ép cô nằm sấp xuống, hai gối của hắn khuỵ xuống hai bên hông cô, tiếp tục từ phía sau mà xâm nhập vào.
- "Con điếm thối. Trên giường của Lưu Phàm và những thằng đàn ông khác đã bày ra biết bao nhiêu bộ dạng dâʍ đãиɠ mà còn dám giả vờ thanh cao trước mặt tôi? "
Hạ thân lại điên cuồng luật động, giờ phút này trước mắt hắn chỉ còn thù hận và du͙© vọиɠ, hắn muốn đem Hạ Mộc Vân mà phát tiết hết tất cả.
Hai tay đau nhức của Hạ Mộc Vân cố gắng bịt chặt hai tai, cô không muốn nghe, cô không muốn nghe Hàn Thiên xúc phạm mình thêm nữa, môi cũng đã bị cô cắn đến sắp nát rồi, máu tươi rỉ ra hoà vào nước mắt mặn chát tạo nên cảm giác đau nhói đến từng tấc da thịt.
Nhiệt độ trong căn phòng tăng lên không ngừng, mồ hôi cũng đã chảy ròng rã trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người, tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rêи ɾỉ đầy khoái lạc cùng đau đớn của phụ nữ vang khắp căn phòng.
Đang lên đến cao trào thì đột nhiên Hàn Thiên lại rút ra khỏi người Hạ Mộc Vân, một tay túm lấy tóc cô, kéo cô quay mặt lại và áp sát gương mặt đã sớm trắng bệch của cô vào hạ thân của hắn, giọng trầm đυ.c ra lệnh:
- "Ngậm"
Hạ Mộc Vân liều mạng lắc đầu, cô thật sự sợ hãi, sợ sẽ thật sự biến thành đồ chơi tìиɧ ɖu͙© của Hàn Thiên. Nhưng lại giống như những lần trước, sau ót cô bị một tay hắn giữ chặt tóc, trước cằm lại bị hắn bóp chặt đến mức phải mở miệng rồi đẩy con cự long to lớn đi vào miệng cô.
Cảm giác nghẹt thở cùng đau đớn khiến Hạ Mộc Vân tiếp tục bật khóc. Cô rất muốn chạy trốn, rất muốn thoát khỏi cảnh tượng này nhưng lại không thể.
Hàn Thiên hoàn toàn xem cái miệng nhỏ của Hạ Mộc Vân là hạ thân của cô mà liên tục tấn công, lên đến cao trào của dục hoả, hắn phóng hết toàn bộ vào khoang miệng của cô rồi rút ra, bóp chặt cằm cô lần nữa, lạnh lùng ra lệnh:
- "Nuốt hết"
Hạ Mộc Vân phải lấy tay bịt chặt miệng mới có thể ngăn cản được cảm giác buồn nôn, chưa hết, cô tiếp tục bị tên cầm thú này đẩy ngã xuống giường, hắn kéo hai chân cô gác lên vai hắn, hạ thân lần nữa xỏ xuyên qua cơ thể cô, cơ hồ muốn rách toàn bộ.
Hàn Thiên nhếch môi cười lạnh, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt phóng đãng của cô lúc hắn điên cuồng tiến vào.
- "Đúng là đại da^ʍ phụ. Rất biết cách dụ dỗ đàn ông đấy."
Hạ Mộc Vân thật sự không còn sức để đôi co với hắn nữa, cổ họng cô như có một tảng đá lớn đè lên, không thể mở miệng nổi, khóc, cô cũng mệt rồi, bụng dưới bắt đầu mơ hồ đau nhức.
Cô không biết bảo bảo có gì bất trắc không......
Hàn Thiên, tôi hận anh. Đến chết vẫn hận anh.
- -------------------
Sáng sớm, Hạ Mộc Vân mệt mỏi mở mắt, toàn thân đau nhức như bị hàng ngàn bánh xe lăn qua. Nhìn sang bên cạnh, Hàn Thiên vốn đã rời đi từ lúc khuya. Đêm qua, khi kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Hàn Thiên đứng lên mặc lại quần áo, trực tiếp đẩy cửa rời đi. Giống như vứt bỏ một loại búp bê cũ rách, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn lại.
Phía ngoài, cánh cửa đột nhiên bị mở ra một lần nữa, giờ này bà giúp việc cũng chưa tới giờ làm, vậy ai là người đang mở cửa? Hạ Mộc Vân không quan tâm người đó là ai, cô chỉ cảm thấy bản thân hiện tại không còn một chút sức lực nào, vô thức kéo chăn lên che hết đầu, nằm cuộn mình trong chăn, thân thể bắt đầu run rẩy, nước mắt chảy ra, cô hiện tại là rất sợ cảm giác tiếp xúc với người khác.
Cửa phòng mở ra, một bóng dáng xinh đẹp tiến vào trong phòng, đi đến cạnh giường, một tay kéo tung tấm chăn ra, Hạ Mộc Vân lúng túng đến không thở nổi, mở to mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt cô.
Là Chu Diệp Châu!
- "Khốn nạn"
Chu Diệp Châu tức giận căm phẫn nhìn Hạ Mộc Vân đang nằm trên giường, gằn lên từng tiếng một.
Hạ Mộc Vân lập tức ngồi dậy, toàn thân run lẩy bẩy, cảm giác như trời đất đang đổ sập ngay trước mắt mình. Vội vàng lên tiếng muốn giải thích.
- "Chu tiểu thư, xin cô nghe tôi nói, tôi"
Chat
Lời còn chưa kịp nói ra hết liền bị Chu Diệp Châu vung tay tát mạnh lên mặt.
- "Câm miệng"
Hạ Mộc Vân choáng váng, cô không thể nào chịu đựng thêm những sự hành hạ từ Hàn Thiên, bây giờ lại đến Chu Diệp Châu, những cái tát, đánh đập, sỉ nhục, cô sắp không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Chu Diệp Châu bước thẳng lên giường, bước một chân qua người Hạ Mộc Vân, túm lấy tóc cô mà giật ngược lên, sau đó kéo lê Hạ Mộc Vân xuống giường rồi đẩy mạnh. Rất may Hạ Mộc Vân có đề phòng nên bảo bảo trong bụng cô không bị tiếp đất nặng nề.
- "Chu tiểu thư, lỗi là ở tôi. Xin cô để cho tôi được đi"
Hạ Mộc Vân yếu ớt nói, phần bụng dưới bây giờ đã nhói đau nhưng cô vẫn quật cường chịu đựng
- "Muốn lợi dụng đứa con trong bụng để dây dưa với Hàn Thiên? Nằm mơ đi"
- "Không, tôi không muốn liên quan hay dính líu gì tới anh ta nữa. Cô hãy tin tôi, hãy để tôi đi"
Hạ Mộc Vân khóc lóc cầu xin, cô sắp kiệt sức rồi, bản thân cô đang quá mệt mỏi rồi.
- "Hạ Mộc Vân, cô nghĩ cô đủ tư cách để đấu với Chu Diệp Châu tôi. Tôi nói cho cô biết, Hàn Thiên chỉ yêu và cưới duy nhất một mình tôi. Nghe rõ chưa?"
Chu Diệp Châu tức giận gào lên, vung chân lên hất Hạ Mộc Vân, sau đó dùng sức kéo Hạ Mộc Vân yếu ớt đứng dậy lôi đi.
- "Hôm nay đứa bé này phải chết"
Hạ Mộc Vân sửng sốt, cô phản kháng mãnh liệt, kêu thét vùng ra.
- "Không....không...tôi không muốn....các người hãy để tôi đi"
- "Cô phải đi"
Chu Diệp Châu dùng sức kéo Hạ Mộc Vân, bắt cô phải bước đi.
- "Aaaa...không...bỏ tôi ra...không..."
Hạ Mộc Vân vẫn điên cuồng dãy dụa, gào khóc.
......
- "Châu Nhi"
Tiếng gọi thân quen của một người đàn ông phía cửa vang lên.
Chu Diệp Châu giật bắn mình, theo phản xạ cô quay người lại.
- "Thiên"
Hạ Mộc Vân nhân cơ hội liền nhanh chóng vùng ra chạy ra phía ngoài bỏ chạy, thân thể yếu ớt chạy thoát ra ngoài, bất chấp tất cả mọi thứ bên ngoài, bước vào thang máy, cả thân thể mệt mỏi trượt dài xuống, nước mắt trên khuôn mặt còn chưa kịp khô. Hôm nay cô nhất định phải đi, nhất định phải trốn thoát khỏi địa ngục này, cô phải bảo vệ bảo bảo, yếu đuối bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà chung cư rộng lớn này.
Tạm biệt tất cả.....
...-------oOo-------...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Em Mệt Rồi, Tổng Giám Đốc
- Chương 43