...Kí©ɧ ŧìиɧ...
Buổi sáng, Hàn Thiên đang đứng mang áo quần để đến công ty. Hôm qua trải qua một trận kí©ɧ ŧìиɧ như vậy mà anh vẫn còn sức lực rất dồi dào.
Hạ Mộc Vân thấy ánh sáng chiếu vào, cô dụi dụi mắt rồi tỉnh. Nhìn thấy Hàn Thiên đang đứng trước mặt, cô bất giác ngắm nhìn anh rồi cười mỉm một mình.
Hàn Thiên quay sang thấy Hạ Mộc Vân vừa nhìn mình vừa cười, anh nheo mắt lại, khó hiểu:
- "Sao vậy?"
Hạ Mộc Vân giật mình, cô ngồi dậy, nhìn sang cạnh bàn không thấy gì, cô quay lại nhìn anh. Rụt rè nói:
- "Hôm nay anh quên đưa thuốc cho em".
Hàn Thiên bình tĩnh trả lời:
- "Cơ địa em yếu như vậy, từ nay em không cần uống nữa, nhưng em phải để ý một chút, tôi không muốn có con"
............
Buổi chiều ở biệt thự của Hàn Thiên như một bức tranh mặt trời lặn rất đẹp, những tia nắng chiều chiếu rọi lên toà biệt thự màu trắng và những cảnh vật ở đây, hai con suối nhỏ phía trước cũng được tô thêm một màu vàng cô tịch.
Hạ Mộc Vân ngồi trên thảm, trước mắt là vườn hoa cẩm tú cầu trong vườn. Từ ngày cô chăm sóc cho vườn hoa này, nhìn vườn hoa cũng đẹp và tươi lên rất nhiều. Cô ngồi yên trên thảm cỏ ngắm nhìn vườn hoa, nhìn cô lúc này tĩnh lặng như một bông hoa trong mưa bão, xinh đẹp đến kiên cường.
Dì Hoa mấy lần đi qua mà không nỡ làm phiền, vui vẻ nhìn rồi đi làm việc.
Hàn Thiên trở về, nhìn thấy Hạ Mộc Vân đang ngồi ngắm vườn hoa cẩm tú cầu, trong lòng chợt nhớ đến Chu Diệp Châu, không lẽ nào Hạ Mộc Vân cũng thích loại hoa này ư.
Hạ Mộc Vân nghe thấy tiếng động, quay lưng nhìn lại thì đã thấy Hàn Thiên đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang mỉm cười nhìn mình, khung cảnh này khiến trong lòng Hàn Thiên thấy rất bình yên.
- "Hôm nay anh về sớm thế?"
Hạ Mộc Vân hỏi Hàn Thiên.
Giọng nhỏ nhẹ như con mèo của cô khiến l*иg ngực Hàn Thiên như được xoa dịu, anh bước đến gần Hạ Mộc Vân, kéo cô tới gần và nhẹ nhàng bế cô lên.
Hạ Mộc Vân bất ngờ vì hai chân rời khỏi mặt đất nhanh chóng, đầu óc mông lung, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ Hàn Thiên.
Mông và lưng chạm vào sofa bằng da trong phòng khách, Hạ Mộc Vân sợ sệt nhìn Hàn Thiên đang đặt cô xuống ghế.
Xong xuôi, Hàn Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô trong l*иg ngực, hít hà mùi hương trên tóc cô, giọng nói lạnh nhạt vang lên
- "Đang đợi tôi?"
Hạ Mộc Vân thành thật lắc đầu, cô cắn chặt môi rồi căng thẳng nói
- "Em không biết anh sẽ về giờ này"
Hàn Thiên nhẹ nâng khoé miệng, bật cười trong cuống họng, hắn hôn lên trán cô xuống mũi rồi dừng trên làn môi anh đào,cùng môi cô day dư triền miên......
Nụ hôn vừa dài vừa sâu, một lúc sau mới chấm dứt
Hạ Mộc Vân căng thẳng cúi đầu xuống, cắn cắn làn môi đã bị hôn đến sưng, trống ngực đập điên loạn.
Hàn Thiên im lặng nhìn cô một lúc, hắn từ từ nâng cằm cô lên, hỏi bằng giọng trầm thấp
- "Em yêu tôi không?"
Hạ Mộc Vân kinh ngạc mở to mắt nhìn Hàn Thiên, hít thở thật khó khăn, cô không ngờ anh lại hỏi vậy, nhất thời cảm thấy câu hỏi này còn hóc búa hơn cả đề thi tốt nghiệp.
Hàn Thiên cũng không hiểu tại sao anh lại hỏi cô như vậy, cũng không biết tại sao lại mong muốn được nghe câu trả lời của cô đến như vậy.
Hạ Mộc Vân dùng ánh mắt của một con nai nhìn một con sói, cô không thể bình tĩnh nổi, một hồi lâu mới dám cất tiếng
- "Có...."
Cùng lúc là một cái gật đầu run rẩy. Cô rất sợ sau khi nhận được câu trả lời, Hàn Thiên sẽ chán ghét cô, xem thường cô như những người phụ nữ khác, cô biết anh đã nghe câu "em yêu anh" từ rất nhiều phụ nữ, cô cũng biết là anh đã yêu một người con gái khác, cô cũng biết là anh sẽ chỉ kết hôn với một mình cô gái đó, nhưng cô không nói dối, cô thật lòng yêu anh, không biết tình yêu đó lớn nhỏ ra sao, cô chỉ biết cô yêu anh.
Nghe được câu trả lời của cô, Hàn Thiên đột nhiên thấy hân hoan trong lòng, cảm giác này không giống với lúc Chu Diệp Châu nói yêu anh, càng không giống với lúc mà Chu Diệp Châu đồng ý đính hôn với anh. Có cái gì đấy rất khác.
Anh nhoẻn miệng cười, gật đầu một cái.
- "Tốt!"
Rồi vuốt ve gò má cô, tiếp tục hỏi:
- "Không sợ sẽ hối hận khi yêu tôi?"
Hạ Mộc Vân vội vã lắc đầu
- "Em không hối hận.... "
Hàn Thiên hài lòng gật đầu, cúi đầu xuống mυ"ŧ lấy môi cô lần nữa, say sưa hôn mυ"ŧ.
Nụ hôn càng lúc càng cuồng dã, hắn bế cô đứng lên và sải bước lên lầu.
Hạ Mộc Vân bị ném xuống chiếc giường màu đen cỡ lớn, tiếp đó là một thân thể cường tráng đè lên người cô.
Hàn Thiên một tay nhanh chóng cởi bỏ áo khoác và carvat, môi bạc đang gặm cắn làn môi anh đào, nụ hôn kéo dài rất lâu.
Một tay Hàn Thiên lần lượt kéo tuột hai bên vai áo của Hạ Mộc Vân, nụ hôn cũng chấm dứt trên môi cô, trượt dọc xuống khắp cổ và hai vai cô, để lại các dấu vết vô cùng sắc tình.
Hạ Mộc Vân không nhịn được khẽ rên lên nức nở.
Đang hôn một cách điên loạn, Hàn Thiên đột nhiên thấp giọng ra lệnh, đồng thời cầm hai tay Hạ Mộc Vân đặt lên cổ áo mình.
- "Vân Nhi, cởϊ áσ cho tôi"
Hạ Mộc Vân ngớ người ra khi nghe anh yêu cầu như vậy, hai tay túm chặt áo anh bắt đầu run rẩy, nhưng trước ngực lại bị hôn cuồng nhiệt như vậy, môi lưỡi của Hàn Thiên đã dừng lại trên cặp tuyết lê của cô, một bên bị xoa nắn, nhào nặn, ngón tay thon dài vân vê trên nhụy hoa đang dần nở rộ, một bên thì bị mυ"ŧ chặt đến tê dại, cô không chịu đựng được liền tự tay cởi bỏ từng cúc áo sơmi của Hàn Thiên, da thịt nóng bỏng chạm vào từng ngón tay của cô, động tác vụng về đến lúc nụ hôn của anh dần dần bám dính lấy đôi ngực sữa của cô, cô dần dần mất khống chế, hai tay ôm chặt bả vai hắn, miệng ngâm nga rêи ɾỉ gọi tên anh.
- "Ưʍ....Hàn Thiên..."
Hàn Thiên vừa hôn vừa mơn trớn da thịt cô, giọng ồ ồ ra lệnh:
- "Gọi tôi là Thiên"
Hạ Mộc Vân hai tay vòng qua cổ hắn, khổ sở ôm chặt, gian nan gọi
- "Thiên...."
Nghe giọng mềm mại như bông của cô gọi tên mình, từng tế bào thần kinh của Hàn Thiên đã căng cứng, hạ thân cũng trướng to đến khó chịu, hắn cởi bỏ chiếc áo sơmi còn vướng trên người, các bắp thịt cuồn cuộn phơi bày trước mắt Hạ Mộc Vân, khẽ nhướn người lên, anh cởi bỏ những vật cản cuối cùng trên cơ thể, giải phóng con cự long đang sừng sững dựng đứng, Hạ Mộc Vân nhìn thấy liền đỏ mặt, nhắm nghiền mắt lại.
Hàn Thiên không dễ gì tha cho cô, anh kéo một tay cô đặt xuống con cự long của anh, thấp giọng ra lệnh:
- "Hôn nó"
Hạ Mộc Vân há hốc miệng, sau lại xấu hổ không thôi. Cô thật muốn tung cửa bỏ chạy.
- "Không phải là em đã từng rồi sao? Nó rất thích em đấy".
Hàn Thiên thấy trong mắt cô có tia phản kháng, anh làm sao cho phép cô mới lâm trận đã bỏ chạy được chứ.
Hạ Mộc Vân xấu hổ không thôi, anh cư nhiên lại nói trắng ra như vậy. Lần trước "khẩu giao" là do anh ép buộc cô phải làm, lần này anh yêu cầu cô, cô thực sự là không làm được.
- "Vân Nhi, ngoan".
Hạ Mộc Vân nghe anh nói như vậy, cô hít vào một hơi đầy hoảng sợ. Bây giờ cô mới nhìn rõ chỗ ấy của Hàn Thiên. Thật sự là rất lớn. Hạ Mộc Vân vội đưa mắt tránh đi, không dám nhìn tiếp nữa.
Hàn Thiên nhìn phản ứng xấu hổ của Hạ Mộc Vân, lòng không khỏi hưng phấn cùng kích động dồn dập. Bên dưới càng thêm bành trướng.
- "Mở miệng em ra, rồi ngậm nó vào. Giống như lần trước vậy" Anh không nhịn được liền nói.
Hàn Thiên kéo đầu cô tới, xoa lên tóc cô, nhích người cô xuống, thì thầm:
- "Vân Nhi, ngậm vào"
Hạ Mộc Vân một phần bị anh ép cúi xuống, một phần vì nhìn thấy anh khó chịu như vậy, cô cúi đầu xuống, chậm rãi há miệng nhỏ ra, khó khăn ngậm lấy vật to lớn của anh vào.
Hàn Thiên cảm thấy có một luồng sung sướиɠ chạy dọc khắp sống lưng khiến anh run rẩy không thôi. Bên trong miệng cô ấm áp bao bọc lấy anh, khiến anh không ngừng dâng lên từng trận kɧoáı ©ảʍ kích động.
- "Vân Nhi, tiếp tục". Hàn Thiên phía trên khàn giọng ra lệnh cho Hạ Mộc Vân.
Hạ Mộc Vân cảm thấy nó hình như lại lớn hơn ở trong miệng của cô, khiến cô khó nhọc ngậm lấy.
- "Giỏi lắm"
Hàn Thiên gầm lên, kéo người cô lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hàn Thiên đưa tay Mộc Vân đặt ở cự long của anh.
Nhiệt độ từ hạ thân của anh gần như thiêu rụi bàn tay Hạ Mộc Vân, cô muốn rụt tay về nhưng lại bị Hàn Thiên giữ chặt. Anh cười xấu xa rồi xé rách cả chiếc váy trên người Hạ Mộc Vân, cả chiếc quần con còn lại duy nhất của cô, ngón tay di chuyển vào nơi tư mật, dò dẫm khám phá, từng dòng chất lỏng trắng đυ.c dính vào ngón tay Hàn Thiên, anh biết cơ thể cô đã sẵn sàng, liền đưa một ngón tay vào trong, xấu xa khıêυ khí©h.
Hạ Mộc Vân cong người vì kɧoáı ©ảʍ bất ngờ, cô mơ hồ nắm lấy con quái thú vừa cứng vừa nóng kia. Đầu óc hỗn loạn, toàn thân đều khó chịu như hàng trăm con kiến đang bò.
- "Ưʍ... Thiên... đừng mà..."
Hàn Thiên đưa thêm ngón tay thứ hai vào, rồi ngón thứ ba, gây ra kɧoáı ©ảʍ tột cùng cho cô, xuân dịch chảy ra không ngừng.
Hàn Thiên vẫn muốn trêu chọc cô, ngón tay liên tục ra vào, cười xấu xa.
Hàn Thiên nhếch môi cười thoả mãn, hôn trượt lên môi anh đào của cô, rút ngón tay ra khỏi nơi non mềm của người phụ nữ, hai tay kéo dạng chân cô ra, hạ thân áp sát hạ thân cô, thắt lưng động mạnh, đâm vào nơi sâu nhất của cô.
- "Aaaa"
Vừa đau vừa thoải mái khiến Hạ Mộc Vân không kìm được mà phóng túng rêи ɾỉ, hai tay ôm chặt tấm lưng vững chãi của Hàn Thiên, nước mắt cũng rực trào ra khỏi khoé mắt, thấm hết cả vào gra giường.
Hạ thân Hàn Thiên liên tục luật động, từ chậm đến nhanh, từ từ sâu hơn nữa.
Nụ hôn vẫn không dừng lại.
Lúc nhả môi Hạ Mộc Vân ra, Hàn Thiên liền ra lệnh:
- "Vân Nhi, nói yêu tôi"
Hạ Mộc Vân không chút do dự mà nói nhưng giọng nói cứ bị đứt quãng theo từng nhịp ra vào của Hàn Thiên.
- "Thiên... em yêu anh...."
Hạ thân động mạnh hơn nữa, Hàn Thiên khàn giọng nói:
- "Ngoan..."
Hạ Mộc Vân thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi, anh vào sâu như vậy, tốc độ cũng rất nhanh, cô cảm giác cơ thể mình sắp bị xé toạc ra rồi. Cô yếu ớt cầu xin:
- "Thiên... đừng vào sâu như vậy...."
Hàn Thiên ngược lại càng điên cuồng luật động hơn, anh nói:
- "Đã làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn chặt khít như vậy"
Vừa nói anh vừa đưa cô lên đến cao triều, kɧoáı ©ảʍ dồn dập, mùi vị tìиɧ ɖu͙© càng lúc càng đậm.
Hàn Thiên ôm Hạ Mộc Vân đổi hết bao nhiêu tư thế, phóng hết bao nhiêu dòng tinh hoa vào sâu nhất cơ thể cô, đến khi cô không thể chịu đựng được mà ngất đi, Hàn Thiên mới thoả mãn dừng lại.
............
...-------oOo-------...