Chương 9

"Ưʍ...ưʍ..."

Đôi môi khóa lại với nhau, hai đầu lưỡi trêu đùa nhau đẩy qua đẩy lại. Thiên Phong bắt đầu di chuyển hôn vào cổ cô rồi xuống hôn xương quai xanh.

"Em thật quyến rũ"

Anh cầm tóc của cô hít lấy hít để cái mùi hương thơm ấy. Anh vuốt mái tóc của cô rồi nói thầm.

"Tóc em thật thơm" Thiên Phong cắn vào tai của Lam Y.

"Á, đau" Lam Y đẩy Thiên Phong ra, đưa tay lên xoa tai của mình.

Anh nhìn cô mắt rơm rớm nước mắt sắp khóc. Hình như anh cắn tai cô hơi đau. Anh mới sực nhớ ra điều gì đó. An bnnnh bế cô xuống đặt ngồi vào ghế.

Hai tay xoa vào mặt cho tỉnh táo, rồi quay sang nói với cô.

"Đói rồi đúng không" cô không nói gì chỉ gật đầu cười.

Anh lấy đĩa mì đặt trên bàn cho cô ăn, còn mình thì ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

-Lam Y bị mất trí nhớ, mình làm sao lại thừa lúc nước đυ.c thả câu chứ- anh nhìn cô ăn vui vẻ.

-nhìn Lam Y ngây thơ trong sáng như vậy, mình làm sao vấy bẩn sự trong sáng của cô ấy được- Thiên Phong vò đầu bứt tai suy nghĩ.

Mải suy nghĩ, anh cũng không biết cô ăn xong từ lúc nào. Đến khi cô chạy lại ôm cổ anh thì anh mới biết. Thiên Phong vòng tay qua eo của cô kéo cô vào trong lòng của mình, cô chỉ ngơ ngác nhìn anh.

Lam Y mà cứ nhìn Thiên Phong như vậy chắc anh lại không kìm được lòng rồi làm chuyện có lỗi với cô mất.

"Anh lấy thuốc cho em" anh đỡ Lam Y dậy rồi đi lấy thuốc cho cô uống.

Anh đưa cho cô cốc nước vào thuốc

"Lam Y ngoan, uống thuốc đi" anh xoa đầu cô.

Cô cầm thuốc cho tất cả vào trong miệng rồi uống hết cốc nước anh đưa cho.

"Đắng quá" mặt nhăn nhó nhìn anh.

-thật là đáng yêu vô cùng- anh đưa cho cô một viên đường cho cô ngậm vào.

"Hết đắng chưa" cô gật đầu cười.

"Khỉ con, chúng ta cùng đi ngủ nhé" nói rồi anh bế cô vào phòng. Cô ngoan ngoãn nằm ôm anh ngủ.

[...]

Ngủ một giấc, Thiên Phong khua tay sang bên cạnh thì không thấy cô đâu. Anh bừng tỉnh giấc. Tức giận đi tìm cô.



Chả nhẽ là từ trước đến nay là cô lừa anh, không phải là cô mất trí nhớ, cô chỉ làm như vậy để lấy lòng tin của anh thôi sao.

-Lam Y, để tôi bắt được em thì em chết chắc rồi-

Thiên Phong đấm tay vào tường, máu từ ngón tay anh chảy xuống sàn nhà từng giọt từng giọt. Nhưng anh không quan tâm những điều đó, việc anh quan tâm lúc này là sao phải tìm được cô về.

Anh đu tìm từng ngõ ngách trong phòn ngủ, phòng bếp, phòng khách,... Thiên phong không bỏ sót chỗ nào trong nhà cả kể cả phòng chứa đồ.

Tìm hết trong nhà anh lại ra ngoài sân tìm Lam y rồi lại vòng ra ngoài vườn.

"LAM Y" chạy một mạch về phía cô.

Lam Y đang ngồi hái hoa thì nghe thấy tiếng anh gọi, cô đứng dậy mỉm cười nhìn về phía anh.

Lam Y không trốn, là cô bị mất trí nhớ thật, cô không lừa anh. Chỉ là anh nghĩ cô làm như vậy thôi.

"AI CHO PHÉP EM RA ĐÂY" Thiên Phong trợn tròn mắt quát cô.

Từ khi cô mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên anh quát e vào mặt cô. Lam Y sợ hãi lùi lại phía sau, mặt rơm rớm nước mắt.

Anh nắm lấy tay cô lôi vào trong nhà không cho cô nói một lời giải thích.

"Thiên Phong, ..eêeđau, em đau" Thiên phong nào có nghe đâu chứ.

Anh kéo cô vào trong nhà đẩy cô ngã lên ghế sopa ngoài phòng khách.

"Em chỉ hái hoa tặng anh thôi mà" cô mếu máo nói.

"Đây là nhà em, em không được phép ra khỏi đây, không được rời xa tôi, mãi mãi ở bên tôi" Thiên Phòng trừng mắt quát lớn.

Thiên Phong đưa tay cởi từng cúc áo của mình. Cơ thể sáu múi dần dần lộ ra trước mắt cô, thật quyến rũ.

Thiên Phong đè lên người của Lam Y, tay phải giữ cố định tay cô trên đầu, tay trái bắt đầu luồn lách sờ đùi Lam Y. Anh hôn xung quanh cổ cô như muốn đánh dấu là của anh vậy

Lam Y bị mất trí nhớ nên cô cũng chả hiểu anh định làm gì, đầu cô bây giờ vẫn văng vẳng những điều anh vừa nói lúc nãy. Nó thật quen thuộc nhưng cô lại không nhớ nó là ai nói với cô.

"Đây là nhà em....không được phép ra khỏi đây..." nó cứ văng vẳng bên tai vậy.

"Aaaaaaa" cô hét lên trong sự đau đớn.

Cô nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, nhớ cả những gì anh làm với cô. Lam Y nhớ hết.

Thiên Phong thấy cô hét lên nên anh dừng tất cả mọi truyện đang làm với cô lại. Anh đỡ cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng rồi gọi cho bác sĩ An đến kiểm tra cho cô.

"Đến nhà tôi" anh lạnh lùng ra lệnh.

Lam Y đau quần quại, đau đến phát khóc, cô đẩy anh ra xa nhưng anh càng tiến lại gần. Anh thấy mình rất đau không phải đau ở thể xác mà anh đau ở trong tâm mình. Hận mình không thể đau thay được cho cô.



Trong khi chờ cho An đến khám cho Lam Y thì Thiên Phong ôm cô vào trong phòng ngủ.

Cũng chỉ có năm phút, An chạy vào phòng khám cho Lam Y. An kiểm tra cho cô từ trên xuống dưới không bỏ qua nhưng chỗ có thể phát sinh mầm bệnh.

"Cô ấy bị sao vậy, tự nhiên sao lại thành thế này"

"Không biết"

"Không sao nữa rồi, tôi đã tiêm cho cô ấy thuốc an thần rồi nghỉ ngơi là khỏe lại ngay" anh chán nản nhìn Thiên Phong.

"Về đi"

"Tôi chả hiểu sao, cô ấy bị mất trí nhớ mà anh vẫn" An nhìn Thiên Phong từ trên xuống dưới.

Nói như vậy cũng dễ hiểu thôi vì anh không mặc áo, còn trên cổ Lam Y xuất hiện nhưng vết thâm đen. Thiên Phong lườm An vì bị anh nói trúng tim đen của mình.

"Thôi được rồi, tôi về đây" anh sợ nếu ở lại nói thêm câu nào thì hắn cắn xé mình thành nhiều mảnh mất.

[...]

Lam Y tỉnh giậy, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là anh. Anh ngồi ngủ ngục bên cạnh cô, hắn nắm tay cô. Lam Y nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi tay anh nhưng lại làm anh tỉnh giấc.

"Đầu đỡ đau chưa?"

Thiên Phong đưa tay lên định sờ đầu Lam Y thì cô lại lùi lại phía sau không cho anh chạm vào đầu mình dù chỉ là một sợi tóc. Anh rụt tay về, cảm thấy có điều chẳng lành sắp sảy ra.

Anh sợ nếu như cô nhớ lại thì tất cả những gì anh làm khi cô mất trí nhớ đều đổ sông đổ bể, anh dạy cô tất cả từ xin phép cưới, kí tên,...để anh và cô sẽ danh chính ngôn thuận thành vợ thành chồng.

"Lam Y lại đây nào" anh vẫn tay.

"Anh quá nham hiểm" mặt cô lạnh tanh.

Cô nhớ lại rồi, kế hoạch của anh không thành công được nữa. Không biết là cô sẽ như bào nữa.

Lam Y đứng dậy chạy ra ngoài cửa, cô chạy thục mạng, không ngoảnh lại phía sau dù chỉ một cái. Cô mở cửa chạy ra ngoài hành lang, chạy xuống cầu thang.

Thiên Phong không bắt cô lại, anh để cô chạy, không phải anh không cần cô nữa anh vẫn còn yêu cô yêu rất nhiều. Anh biết cửa khóa rồi nên không chỉ có thể ở trong nhà này thôi. Từ khi cô mất trí nhớ, anh sợ cô nhớ lại rồi chạy đi mất nên anh đã khóa tất cả lại, chỉ trừ có cửa chính thôi. Mà An là người rất kĩ tính anh đi đâu cũng khóa cửa lại rồi mới đi.

Lam Y chạy ra cửa, cô cố gắng đẩy cách cửa ra nhưng không được, cô đập cửa kêu cứu.

"Cứu... cứu...cứu..."

Lam Y ngoảnh lại phía sau thì nhìn thấy Thiên Phong từ từ đi xuống. Lam Y đầu càng rối tung lên ra sức đập cửa.

Không để Thiên Phong đi xuống bắt mình, Lam Y chạy ra tìm cửa thoát ra ngoài khác.

"Lam Y, chúng ta chơi một trò chơi nhé!"