Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Mãi Mãi Là Của Tôi

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói rồi anh kéo Lam Y ra ngoài để đóng cửa phòng nhưng cô không chịu ra nằm lăn ra đất.

"Trả con cho em đi, xin anh"

Thiên Phong không nói gì, anh một mực kéo cô ra ngoài. Sức cô không bằng Thiên Phong được nên vẫn bị anh lôi ra ngoài.

Lam Y vịn chặt hai tay vào cánh cửa cố níu kéo một chút gì đó nhưng Thiên Phong ngồi xuống gỡ từng ngón tay cô ra.

Anh đẩy cô ra ngoài rồi đi vào trong phòng đóng chặt cửa lại không cho cô vào.

Lam Y chạy lại định đẩy cửa ra nhưng không kịp nữa rồi, Thiên Phong đã đóng cửa lại rồi. Cô bây giờ chỉ ở ngoài không vào được bên trong.

Lam Y ngồi sụp xuống tuyệt vọng, đầu cô bây giờ trống rỗng, nước mắt chảy ròng ròng, đôi mắt đỏ hoe sưng húp.

"Mở cửa"

Lam Y dựa đầu vào cửa vừa đập cửa vừa kêu lên. Cô chỉ mong anh cho cô gặp con mình thôi, cô rất nhớ con.

Cùng lúc đó, ở trong phòng, Thiên Phong nói chuyện điện thoại với Việt Hải về chuyện giữa anh và cô.

"Đợi cho Lam Y tự nguyện làm tất cả mọi chuyện để gặp con thì lúc đó mày muốn làm gì thì làm"

"Ờ, tắt máy đây"

Thiên Phong lúc nãy chỉ giả vờ không quan tâm đến Lam Y thôi nhưng trong lòng anh rất lo lắng cho cô.

Tại cô quá cứng đầu nên anh mới làm như vậy để cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh.

Càng làm như vậy anh lại càng lo lắng cho cô hơn vì cô vừa mới đẻ được mấy tháng mà đã phải chịu khổ nhiều đến như vậy.

Lam Y khóc lâu cũng đã mệt nên cô nằm luôn ra nền đất lạnh ngắt kia ngủ thϊếp đi. Những người làm ở đây không một ai dám xen vào chuyện của cô và anh, nếu như họ làm phật ý anh thì sẽ sống không bằng chết.

Tất cả họ đau lòng thay cho Lam Y, con cô nhỏ như vậy mà đã phải xa mẹ của nó. Nhìn như vậy ai mà chả đau lòng cơ chứ.

[...]



Đến giờ ăn trưa, Thiên Phong mở cửa đi ra ngoài. Anh sửng sốt trợn tròn mắt nhìn Lam Y. Anh thấy cô đang nằm co ro ở trên nền đất lạnh ngắt mà ngủ.

Thiên Phong đưa tay ra định kéo cô dậy nhưng lại rụt tay lại. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh gọi cô dậy.

"Lam Y...Lam Y...Lam Y..."

Gọi mấy câu Lam Y vẫn không thưa, anh càng lo lắng hơn. Thiên Phong bắt đầu ngồi xuống lay người cô.

Cả người của Lam Y nóng bỏng, hình như cô bị ốm rồi. Mà cũng phải thôi, nằm đất lâu như vậy lo trả bị ốm cơ chứ.

"Sao nóng như vậy cơ chứ?"

Thiên Phong bế phắt cô dậy đi vào trong phòng đặt cô nằm trên giường. Anh rút điện thoại gọi cho Duy An.

Trong lúc đợi cho Duy An đến thì anh chạy vào trong nhà vệ sinh lấy một cái khăn, anh giặt cho nó ướt rồi vắt đem ra ngoài. Anh đắm nó lên trán của Lam Y mong cho cô đỡ nóng được phần nào đó.

"Xin lỗi,...xin lỗi,..."

Thiên Phong cúi gằm mặt xuống, anh cảm thấy rất có lỗi với Lam Y, không dám đối mặt với cô. Hai tay anh nắm chặt tay cô, tại anh mà cô hết lần này đến lần khác đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Vẫn chỉ có năm phút trôi qua, Duy An đến nhà Thiên Phong, trên tay anh cầm chiếc cặp đựng dụng cụ y tế chạy vào.

"Sao vậy?"

Duy An nhăn mặt, anh có vẻ hơi tức giận nhìn Thiên Phong. Chỉ từ khi Lam Y ở đây, anh lúc nào cũng phải đến khám cho cô.

"Hình như sốt rồi"

"Hình như?"

Duy An cười khẩy rồi ra hiệu cho Thiên Phong đi ra ngoài để anh khám bệnh cho Lam Y.

Thiên Phong suốt ruột đi ra ngoài hành lang, hai tay đan vào nhau đi qua đi lại.

"Cạch"



Duy An khám cho Lam Y xong rồi mở cửa đi ra ngoài. Thấy anh đi ra, Thiên Phong chạy lại hỏi bệnh tình của Lam Y.

"Cô ấy thế nào?"

"Chả hiểu anh nghĩ gì nữa? Sao lại hành hạ cô ấy như vậy hả?"

Thiên Phong như biết mình sai nên anh không nói gì, chỉ nhìn sang bên khác để lảng tránh ánh mắt của Duy An.

"Lam Y vừa đẻ xong mà anh đã hành hạ cô ấy, anh có phải con người nữa không?"

Duy An túm lấy cổ áo của Thiên Phong, anh trợn tròn mắt nhìn vẻ tức giận thay cho Lam Y.

"Nhìn thẳng vào mắt tôi"

Thiên Phong không nhìn thằng vào Duy An cứ nhìn sang bên khác. Duy An thả áo của Thiên Phong ra, anh cúi xuống cầm chiếc cặp đi về.

"Đừng làm tổn thương cô ấy nữa"

Đợi cho bóng dáng của Duy An đi khuất thì Thiên Phong mới đi vào phòng.

Anh nhìn Lam Y đang nằm chuyền ở trên giường, lòng cảm thấy hối hận ăn năn vô cùng. Tất cả tại vì anh làm hơi quá đáng với cô nên cô mới thành ra như vậy.

"Xin lỗi vì những gì anh đã làm với em"

Trong đầu anh bây giờ hiện lên toàn những chuyện lúc trước, anh đối với cô thật là độc ác. Nhưng bây giờ anh hối hận cũng muộn rồi, cô đã phải chịu tất cả những gì anh gây ra. Cô đã chịu những tổn thương quá lớn.

"Xin lỗi vì tất cả"

Mắt của Thiên Phong bắt đầu dưng dưng như sắp khóc. Anh gục mặt xuống vào tay Lam Y.

Từ trước đến giờ, anh chưa phải khóc vì một người con gái nào nhưng hôm nay anh đã khóc vì cô. Anh khóc vì cô phải chịu những nỗi khổ mà anh gây ra.

Lam Y nằm đấy, cô như nghe thấy lời của Thiên Phong, cô cũng chảy nước mắt.

Anh bây giờ chỉ mong cô được tỉnh lại, anh sẽ đưa con về cho cô. Không chia cách hai mẹ con nữa, cô chịu như thế là đủ rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »