Chương 17

"Là tôi gϊếŧ người sao?"

"Đưa lên phòng"

"Vâng, thiếu gia"

Hai người giúp việc dìu Lam Y lên phòng. Họ đặt cô ngồi trên giường rồi đi ra ngoài khóa cửa lại.

Lam Y không chống cự mặt thất thần, trong lòng day dứt không nguôi, cô vừa bị một cú sốc tâm lí quá lớn.

Còn Thiên Phong từ lúc ấy trở đi cũng không nhìn thấy anh nữa, hình như anh đã đi ra ngoài có việc gì rồi.

[...]

Một giờ sau đó, Thiên Phong đi từ đâu đó về, mặt đỏ ửng, người nồng nặc mùi rượu. Anh đạp cửa đi vào trong nhà rồi quát lớn.

"Lam Y đâu?"

"Tiểu...tiểu thư ở trên phòng ạ" giọng nói sợ sệt của một trong những người giúp việc ở đây.

Thiên Phong không nói gì lảo đảo bước lên cầu thang. Anh mở cửa đi vào thì thấy cô vẫn ngồi đó gương mặt buồn bã.

"Khỉ con" anh cười nhếch môi rồi đi lại phía cô.

Thiên Phong lấy tay nâng cằm cô lên. Mặt anh sát ngần với mặt của cô. Lam Y hất tay của Thiên Phong ra rồi ngồi dịch ra chỗ khác.

Thiên Phong tức giận với thái độ của Lam Y cộng thêm với uống rượu nên không tự chủ được mình đè cô ra giường.

"Anh...ưʍ...ưm" anh hôn ngấu nghiến vào môi cô ngăn không cho Lam Y nói thêm một lời nào nữa.

Hắn cắn môi Lam Y đến bật máu cũng không tha, đến khi cô sắp nghẹt thở mới dứt. Lam Y đẩy người Thiên Phong ra rồi thở dốc.

"Hộc...hộc..."

Lam Y vục dậy chạy ra mở cửa chạy trốn, anh thì vẫn bình tĩnh cởi từng cúc áo của mình ra. Cô cứ xoay nắm mở cửa nhưng nó không ra, cứ vừa xoay vừa nhìn lại, nhảy lên nhảy xuống.

Làm sao mà cô mở ra được chứ vì anh đã khóa cửa lại rồi mà có mở được khóa thì vẫn còn cái chốt ở trên cao nữa. Lam Y khó mà có thể mở được cửa trong thời gian ngắn như thế này.

Thiên Phong cởi xong áo của mình, cơ thể sáu múi của anh hiện lên thật là quyến rũ. Người phụ nữ nào mà chả muốn lên giường với anh chứ nhưng cô thì lại không.

"Khỉ con, lại đây nào!" Anh đi về phía cô.

Lam Y quay lại nhìn Thiên Phong rồi ra sức đập cửa.

"Mở cửa ra, cứu tôi"

Lam Y vừa khóc vừa kêu trong tuyệt vọng. Đây là địa bàn của anh rồi, cô có kêu thế nào cũng chả có ai giúp cô đâu.

"Tránh xa ra"

Thiên Phong đi lại gần đến nơi thì Lam Y lại chạy ra phía chiếc giường. Thiên Phong đuổi theo đè cô lên giường. Anh lấy chiếc còng số tám khóa hai tay cô lên đầu giường.



"Cứu tôi với"

Anh ngồi trên người cô, vuốt ve cái gương mặt xinh đẹp này, cô quay đi quay lại để anh không sờ vào mặt mình, anh di chuyển xuống đôi môi lau vệt máu dính trên đó rồi đưa lên liếʍ.

"Thả ra"

"Xoạt" Thiên Phong xé toạc chiếc áo của Lam Y. Anh cởi tiếp chiếc áo ngực lộ ra hai cái bánh bao trắng mịn.

"KHÔNG" Lam Y bất lực hét lên

"Em kêu lên đi" Thiên Phong ghé sát vào tay cô thủ thỉ.

Thiên Phong cắn vào vành tai của Lam Y, một tay bóp bánh bao một tay cởi cái qυầи иᏂỏ của cô đang mặc.

"Cầu xin tôi đi"

"Đừng làm vậy mà, xin anh"

"Gọi tên tôi"

"Hàn Thiên Phong, xin anh tha cho tôi"

Cô khóc đẫm nước mắt cầu xin Thiên Phong nhưng anh vẫn không tha cho cô cứ tiếp tục. Cô càng xin thì càng làm anh cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn.

Thiên Phong đứng dạy cởϊ qυầи để hở ra cái *** **** lớn. Anh bắt đầu nằm xuống để đưa nó vào hang động nhỏ của cô.

"Đừng...đừng...xin anh đấy"

Anh không nghe, cầm lấy *** **** thúc thẳng vài người cô.

"Aaaaa"Lam Y đau đớn kêu lên.

Thiên Phong cứ lôi vào lôi ra như vậy đến mấy tiếng đồng hồ. Hết hiệp này đến hiệp khác, Lam Y kêu nhỏ dần vì cô cũng kiệt sức, chỉ có những tiếng rêи ɾỉ kêu đau và tiếng thở dốc hòa quyện.

Rạng sáng, Thiên Phong mới tha cho Lam Y. Anh lật chiếc chăn lên thấy vệt máu dính trên ga giường.

- Em là của tôi rồi, khỉ con- Thiên Phong mỉm cười hạnh phúc.

Thiên Phong bế cô ra phòng tắm, mặt cô vẫn còn ướt nước mắt chảy xuống vẫn chưa khô. Người của Lam Y mềm nhũn không chút sức lực nào.

Tắm xong anh bế cô sang phòng khác ngủ còn phòng này anh bảo người giúp việc vào dọn.

Hôm sau, Thiên Phong tỉnh dậy, bây giờ cũng gần trưa. Anh xoa đầu Lam Y rồi mặc áo đi xuống phòng bếp.

Vừa ăn anh vừa sờ vào sau lưng, anh cảm thấy lưng mình đau rát. Thiên Phong cầm điên thoại gọi cho Việt Hải và Duy An đến xem lưng của mình.

Đúng năm phút sau, Duy An cầm hộp y tế chạy vào còn Việt Hải thì không gì phải hấp tấp nên anh đi đằng sau.

Duy An vừa vào đến nơi thì Thiên Phong vạch áo lên. Quay lưng về phía Duy An cho anh xem.

"Bị làm sao vậy?"



Trên lưng của Thiên Phong toàn là những vết cào cấu, máu đã khô đọng lại. Việt Hải và Duy An đều trố mắt lên nhìn.

"Thiên Phong, mày làm gì Lam Y rồi hả?"

"Chả làm gì cả chỉ làm những điều mà vợ chồng hay làm thôi"

"Nhưng đấy là ép buộc"

"Trước sau gì thì cũng là của tao"

"Mày..." Việt Hải lắc đầu chán nản.

Duy An lau vết thương trên lưng Thiên Phong rồi bôi thuốc cho anh.

"Cào kinh thật đấy, chảy cả máu" Duy An bĩu môi.

"Thế mới chừa được"

"Thôi về đi cho tao nghỉ ngơi"

"Bạn đểu gọi tao đến rồi lại đổi tao về, thôi kệ mày đấy tai về đây"

Việt Hải mở cửa đi về kệ cho Thiên Phong muốn làm gì thì làm. Anh không muốn tư vấn tình cảm nữa, Thiên Phong quá cố chấp không chịu nhận ra lỗi sai của mình.

Duy An bôi thuốc cho Thiên Phong xong rồi dặn dò anh.

"Đợi cho thuốc khô thì mới được mặc áo nhé?"

"Không ăn trứng, thịt bò, gạo nếp, hải sản, thịt gà, rau muống nếu ăn vết thương khó lành hơn sẽ thành sẹo"

"Tôi biết rồi anh về đi" Duy An mở cửa đi về luôn.

[...]

Đến nửa đêm, anh đi vào phòng của Lam Y vẫn thấy cô nằm ngủ. Anh nhìn trên bàn thì hai phần thức ăn vẫn nguyên vẹn.

Thức ăn buổi chiều và buổi tối cô cũng không ăn. Anh điên tiết đi ra nắm lấy bả vai của Lam Y lay lay.

"Sao em cứng đầu quá vậy? Hả, Lam Y?"

Thiên Phong dừng lại không lay người Lam Y nữa. Cô bây giờ như người sắp chết vậy, mặt mũi nhợt nhạt, môi khô trắng bệch chỉ có vết cắn hôm qua là màu đỏ thôi, trên trán lấm tấm mồ hôi, khắp người nóng ran lên.

"Lam Y, em sao vậy?" Thiên Phong tát nhẹ vào mặt cô cho tỉnh

"Lam Y, tỉnh giậy đi"

"Lam Y"

Đáp lại lời của Thiên Phong chỉ là những âm thanh vọng lại. Cô vẫn nằm bất động ở đó.

Anh lôi điên thoại ra gọi cho Duy An đến xem bệnh tình cho Lam Y.