Chương 5

Không lâu sau đó, cánh cửa phòng VIP mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào ngồi đối diện Thừa Dật.

" Ra ngoài "

Thừa Dật lạnh lùng ra lệnh cho cô ả bên cạnh. Mặc dù không cam lòng nhưng cô ả vẫn nghe theo anh rời đi.

Sau khi ả ra ngoài, Thừa Dật cầm chai rượu trên bàn rót vào chiếc ly trống không, đẩy đến trước mặt Phó Từ. Phó Từ là bạn học của Thừa Dật, trái ngược với anh Phó Từ là một người ấm áp, dễ gần nhưng một khi cậu tức giận còn đáng sợ hơn cả anh. Phó Từ hiện đang quản lí một công ty thám tử riêng.

" Có việc gì cần đến tôi sao ?"

Thừa Dật nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly nói:

" Ừ, cần một người chỗ cậu "

" Cậu muốn theo dõi ai sao ?"

" Khả Ái "

" Khụ... khụ... khụ "

Phó Từ bị sặc bởi câu nói của anh.

" What??, Khả Ái, theo dõi cô ấy? Tai tôi có nghe lầm không? Mà cậu theo dõi cô ấy làm gì? "

Thừa Dật nhíu mày.

" Hỏi lắm thế, làm hay không? "

" Làm "

" Mai chuyển tiền cho cậu "

" Tôi không lấy tiền của cậu, chỉ là...." Phó Từ kéo dài câu nói.

" Muốn gì ?"

Phó Từ làm bộ dạng đáng yêuღ, nháy mắt với Thừa Dật Anh nhìn bộ dạng của cậu chân tay nổi hết da gà.

" Cậu muốn chết ?"



" Oh no !!"

" Muốn gì nói nhanh ?"

" Cậu biết tôi muốn gì mà, thông tin chính xác đi "

" 8.30, sân bay thành phố D "

" Haaa nào hôm nay tôi mời "

Phó Từ cười rộ, sau đó nâng ly chạm vào ly của Thừa Dật. Anh ngồi im lặng uống hết ly này tới ly khác, còn một bên thì Phó Từ nói không ngừng nghỉ.

" Này, tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu lại muốn theo dõi cô ấy. Trước kia chẳng phải cô ấy muốn làm cái gì, đi đâu thì đi, cậu cũng không quan tâm sao. Tự dưng hôm nay lại nổi hứng muốn quản, muốn theo dõi cô ấy, hay là cậu sợ cô ấy bị người ta cướp mất "

" Không phải chuyện của cậu "

Thừa Dật đặt ly rượu trong tay xuống rồi hướng tới cửa ra về. Bỏ lại Phó Từ lẻ loi trong căn phòng VIP rộng lớn.

Trời đã khuya, Thừa Dật hơi ngà ngà say vì vậy anh nhờ tài xế trở về. Anh loạng choạng bước lên cầu thang, đứng trước cánh cửa phòng ngủ vẫn khép hờ. Anh đẩy cửa bước vào đến bên giường ngắm nhìn người con gái đang ngủ say. Nhìn cô ngủ thật yên tĩnh, bàn tay của anh bất giấc chạm vào mái tóc óng mượt của cô, vuốt ve nó. Trong không gian im lặng, chỉ còn tiếng nói trầm thấp của anh vang lên.

" Em biết tại sao tôi luôn nói những lời lẽ tổn thương em không. Bởi vì em là người con gái Thừa Hưng yêu "

-----

Ngày hôm sau, Phó Từ dẫn theo một người đàn ông tới phòng làm việc của Thừa Dật.

" Đây là A Vương "

Phó Từ giới thiệu A Vương với Thừa Dật.

A Vương cung kính chào hỏi anh.

" Chào ngài, tôi tên A Vương "

" Ừ. Nhiệm vụ của cậu là theo dõi mọi nhất cử nhất động của người này, đi đâu, gặp ai, làm gì, mỗi ngày đều báo lại cho tôi "

Anh đưa tấm hình của cô cho A Vương xem.

A Vương cầm tấm hình trong tay trả lời.



" Rõ "

Sau đó A Vương lui ra ngoài, Thừa Dật liếc mắt thấy Phó Từ vẫn không có ý định rời đi liền khó chịu nói.

" Cậu còn không đi "

Phó Từ ngồi trên ghế sofa hai chân vắt chéo, hôm nay cậu mặc trên người bộ vest đen lịch lãm, bên trong nút áo sơ mi mở rộng. Miệng cười không ngớt.

" Chờ cậu rồi chúng ta cùng đi "

" Nhường cậu "

Thừa Dật biết thừa anh bạn của mình muốn gì, nhàn nhạt phun ra hai chữ.

Phó Từ đạt được mục đích của mình, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài không quay đầu lại.

Tại sân bay....

Phó Từ xuất hiện ở sân bay liền thu hút ánh nhìn của các cô gái, ai bảo cậu quyến rũ, đẹp trai quá làm chi. Các cô gái hết người này tới người khác muốn xin số, làm quen với cậu. Nhưng Phó Từ nào có tâm trạng để í chứ, cậu làm mặt lạnh đuổi những cô gái đó đi. Trong lòng cậu đang vô cùng nôn nóng, cứ một phút trôi qua cậu lại cúi nhìn đồng hồ. Đúng lúc cậu ngẩng mặt lên, thì một cô gái kéo theo chiếc vali màu đen đang đứng đối diện cậu, khuân mặt hằm hằm nói.

" Anh tôi đâu, sao lại là anh "

Phó Từ quan sát Lạc Y từ trên xuống dưới, mái tóc so với hai năm trước đã dài lại dài thêm. Màu tóc không phải màu đen nữa mà thay vào đó là màu hồng nhạt, áo phông trắng, quần jean bó càng tôn lên đôi chân dài với dáng người thon thả của cô.

Lạc Y khó chịu với ánh nhìn của Phó Từ, hắng giọng lặp lại lần thứ hai.

" Anh tôi đâu "

" Cậu ấy bận nên nhờ anh "

Phó Từ nhìn cô cười trả lời.

" Chán chết đi được "

Lạc Y vứt chiếc vali lại cho Phó Từ, giậm chân bước đi.

" Này, chờ anh "

Phó Từ kéo vali rồi đuổi theo Lạc Y.