Chương 2: Theo dõi và biết chuyện
Sáng hôm ấy, trời rất đẹp, không khí trong lành ,mát mẻ, chỉ mới 6h sáng mà tại căn biệt thự nọ, Hải Anh đã và đang chuẩn bị đi đến trường. (T/g: chuyện lạ à nha) ông quản gia thấy vậy, hỏi:- Sao hôm nay cậu chủ đj học sớm qúa vậy, mọi ngày đâu có như vậy?
Hải Anh đáp lại:
- Tại hôm nay, tôi phải vào trường trực nhật nên tôi phải đi sớm chút á mà .
Ông quản gia khá là ngạc nhiên vì mọi lần cậu chủ không hề thức sớm để đi học, mà đằng này cậu chủ lại đj sớm chỉ vì công việc là trực nhật .Và rồi, chiếc xe hơi ấy cũng đã lăn bánh đến trường.
Khi tới nơi, Hải Anh thấy trong trường thật yên ắng, sân trường chỉ loe hoe vài bóng người, ở dưới góc cây phượng gần cuối trường, có 2 chàng trai đang ngồi bàn tán chuyện. Thiên Bảo nói:
- Bây giờ mày với tao sẽ đj hỏi cô Kim, cô chủ nhiểm của con nhỏ đó ha!
- Uk đi thôi, tao nôn lắm rồi .
Thế là 2 chàng trai tiến thẳng đến phòng giáo viên và tìm gặp cô Kim, nhưng rồi 10 phút sau, khi ra khỏi phòng, Hải Anh khá là bực mình vì không tài nào có thể hỏi được địa chỉ nhà của con nhỏ đó. Thấy bn mình vậy, T.Bảo nói:
- Thôi, không sao đâu, thua keo này ta bày keo khác chứ có gì đâu mà mày phải bực.
Nghe Bảo nói vậy, Hải Anh càng nóng thêm, và rồi Hải Anh quát:
- Mày hay quá ha, cũq do mày thôi cứ nói là hỏi được vậy mà cuối cùng lại để tao hi vọng rồi lại thất vọng, bây giờ biết phải làm sao mới biết được nhà con nhỏ đó đây?
T.Bảo bỗng nhiên nghĩ ra một cách bèn nói:
- Bây giờ mày chỉ cần đợi cho đến khi ra về, rồi mày chịu khó đj theo con nhỏ đó là được mà !
Hải Anh nghe vậy liền vui vẻ trở lại liền, vẻ mặt bực bội giờ đã trở thành vẻ mặt nhan hiểm, háo hức, chỉ mong giờ ra về đến nhanh thôi. (T/g: cậu ta thay đổi 180° lẹ thật).
Và rồi, giờ ra về cũng đến, trên 1 con đường nhỏ, có 1 cô gái đang tung tăng về nhà. Vừa đj cô vừa hát trông rất vui vẻ, chắc là hôm nay cô có chuyện vui rồi. Nhưng cô nào có biết, phía sau lưng mình, đang có người theo dõi đâu chứ.
Khi về đến, cô vội vàng chạy vào nhà, nhưng My đâu có biết ngoài cổng đaq có 1 người mắt chữ O mồm chữ A đâu chứ, cậu đứng đó hồi lâu thì đột nhiên có 1 người phụ nữ từ trong căn nhà trọ tiến ra hỏi:
- Con tìm ai?
Hải Anh vừa hoàng hồn thì nghe có người hỏi nên cậu liền hỏi lại:
- Cô ơi, cho cháu hỏi, cô gái vừa rồi.....cô ta ở đây sao?
Bà Huệ nói: (t/g: Bà huệ là chủ nhà trọ này và là người nuôi nấng yến my đấy các bạn)
- Chẳng lẽ con đang muốn biết về ....về cháu gái cô ư? Bà Huệ cười mỉm hỏi
- Không phải đâu cô....
Cậu đứng suy ngẫm 1 chút, cậu nghĩ cô gái này cũng có 1 chút kì quặc nên liền trả lời:
- Dạ,đúng vậy!
Bà Huệ hơi ngạc nhiên vì bà nghĩ tại sao cậu này lại muốn biết về cháu gái mình, và rồi bà đã hiểu theo cách của mình. Bà nghĩ chắc cậu ta có ý gì với cháu mình nên mới như vậy, bà cười mỉm 1 chút rồi nói:
- Được rồi, cháu vào nhà đj đã!
Khi vào nhà, bà đã kể hết mọi chuyện cho cậu nghe. Khi nghe xong, cậu nghĩ thầm:“ cứ tưởng đâu cô ta là con cái nhà giàu chứ... không ngờ cô ta lại có hoàn cảnh đáng thương như vậy......ba mẹ mất sớm ư? Thật tội nghiệp!”
Cậu hơi có chút xúc động và tối đó, trong đầu cậu chỉ nghỉ đến chuyện mà bà huệ đã kể hồi chiều, cứ thế nên cậu cứ trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được.....