Chương 1
BÉO
Tôi ngồi uống cà phê hút thuốc ở nhà Rita bạn tôi và kể cô ấy nghe về chuyện đó.
Chuyện tôi kể cho cô ấy như thế này.
Hôm đó là chiều tối một ngày thứ Tư không đông khách, Herb dẫn lão béo ấy vào ngồi ở chỗ mấy bàn mình phục vụ.
Lão béo này là người béo nhất mình từng nhìn thấy, mặc dù lão ăn mặc gọn gàng và khá chỉnh tề.
Mọi thứ của lão đều to. Nhưng mình nhớ nhất các ngón tay. Khi dừng lại phục vụ cái cặp đứng tuổi cạnh bàn lão ngồi, mình để ý các ngón tay trước tiên. Trông chúng phải gấp ba lần cỡ ngón tay một người bình thường - dài, mập, núc ních.
Mình phục vụ mấy bàn khác nữa, một nhóm bốn doanh nhân, đòi hỏi lắm, một nhóm bốn khách khác, ba nam một nữ, và cặp đứng tuổi đó. Leander đã rót nước cho lão béo, và mình để cho lão suy nghĩ chọn lựa một lúc trước khi bước lại.
Xin chào ông, mình nói. Ông chọn món chưa ạ? Mình nói.
Rita này, lão ta to đùng. To lắm ấy.
Xin chào, lão nói. Chào, ừ, lão nói. Mình nghĩ là bọn mình sẵn sàng gọi món rồi, lão nói.
Lão ta có cái kiểu nói năng thế đấy - lạ lắm, cậu biết không. Và lão còn thường xuyên phát ra những tiếng ợ nhỏ nữa.
Mình nghĩ bọn mình sẽ ăn món salad Caesar đầu tiên, lão nói. Rồi một tô xúp, vui lòng cho thêm ít bánh mì và bơ nhé. Sườn cừu, mình nghĩ thế, lão nói. Và khoai tây nướng với kem chua. Bọn mình sẽ gọi tráng miệng sau. Cám ơn nhiều, lão nói, rồi đưa thực đơn cho mình.
Chúa ôi, Rita, mấy ngón tay ấy thật là!
Mình vội chạy vào bếp đưa tên món cho Rudy, anh ấy cầm lấy và nhăn mặt. Cậu biết Rudy đấy. Anh ấy hay như thế khi làm việc.
Lúc ra khỏi bếp thì Margo - mình nói với cậu về Margo chưa nhỉ? Cái con bé đeo Rudy ấy? Margo nói với mình, cái anh béo bạn cậu là ai thế? Lão thực sự béo chảy mỡ.
Giờ đó là một phần câu chuyện. Mình nghĩ đó thực sự là một phần câu chuyện.
Mình trộn món salad ngay bàn lão, lão vừa quan sát từng động tác của mình vừa phết bơ lên những mẩu bánh mì rồi đặt sang một bên, trong suốt thời gian đó lão không ngừng phát ra những tiếng ợ. Và rồi, mình lúng túng quá hay sao ấy, mình làm đổ cốc nước của lão.
Tôi xin lỗi, mình nói. Khi người ta vội chuyện này hay xảy ra. Tôi rất xin lỗi, mình nói. Ông có sao không? Tôi sẽ bảo cậu kia lau dọn ngay, mình nói.
Không có gì, lão ấy bảo. Không sao đâu, lão nói, rồi lão ợ. Đừng lo, không sao đâu, lão nói. Lão mỉm cười và vẫy tay khi mình đi kiếm Leander, khi mình quay lại phục vụ món salad, mình thấy lão ta đã chén sạch bánh mì và bơ.
Một lát sau, lúc mình mang thêm bánh mì cho lão, lão đã xơi xong món salad. Cậu biết cái phần salad Caesar nhiều thế nào chứ?
Cô tốt lắm, lão nói. Bánh mì ngon tuyệt, lão bảo.
Cám ơn ạ, mình nói.
Ừm, ngon lắm, lão nói, bọn mình khen thật lòng. Bọn mình thường không khoái bánh mì như thế này, lão bảo.
Ông là người ở đâu ạ? mình hỏi lão. Tôi nghĩ là trước đây tôi chưa từng thấy ông, mình nói.
Lão không thuộc loại người cậu sẽ quên, Rita khúc khích chen vào.
Denver, lão bảo. Mặc dù tò mò, mình không nói gì thêm về đề tài ấy.
Thưa ông, vài phút nữa món súp của ông sẽ xong, mình nói, và mình đi sang lo cho bàn bốn doanh nhân lắm đòi hỏi kia.
Khi mang xúp đến, mình thấy bánh mì lại biến mất. Lão vừa cho miếng bánh mì cuối cùng vào mồm.
Tin mình đi, lão bảo, không phải lúc nào bọn mình cũng ăn khỏe thế này, lão bảo. Và ợ. Bỏ qua cho bọn mình, lão bảo.
Xin đừng nghĩ gì về chuyện ấy, mình bảo. Tôi thích thấy người ta tận hưởng thú vui ăn uống, mình nói.
Mình không biết, lão bảo. Mình nghĩ cô sẽ nói thế. Và ợ. Lão gấp khăn ăn. Rồi lão cầm thìa lên.
Chúa ơi, lão ta béo ú! Leander nói.
Lão không thể không béo, mình nói, vậy nên im mồm đi.
Mình đặt thêm một rổ bánh mì và bơ xuống. Ông thấy món xúp thế nào ạ? Mình nói.
Cám ơn. Ngon, lão nói. Rất ngon, lão nói. Lão lau môi và chắm cằm. Cô thấy trong này có nóng không, hay là tại mình thấy nóng thôi? lão hỏi.
Không, trong đây nóng đấy ạ, mình nói.
Có lẽ bọn mình bỏ bớt áo khoác, lão nói.
Xin cứ tự nhiên, mình nói. Người ta phải thoải mái chứ, mình nói.
Đúng thế, lão nói, rất, rất đúng, lão nói.
Nhưng một lúc sau mình thấy lão vẫn mặc áo khoác.
Mấy bàn tiệc lớn của mình đã về hết và cặp đứng tuổi cũng vậy. Quán thưa dần. Đến lúc mình mang món sườn cừu và khoai tây nướng cùng bánh mì và bơ thêm, lão là người khách duy nhất còn lại.
Mình bóp thật nhiều kem chua vào khoai tây của lão. Mình rắc thịt muối và rau thơm lên trên kem chua. Mình mang thêm bánh mì và bơ cho lão.
Mọi thứ ổn không ạ? mình hỏi.
Tốt, lão nói, và ợ. Tuyệt vời, cảm ơn, lão nói, và lại ợ.
Chúc ông ngon miệng, mình nói. Mình nhấc nắp lọ đường của lão nhìn vào. Lão gật đầu, cứ nhìn mình cho đến lúc mình đi khỏi.
Giờ mình biết mình đang theo dõi một cái gì đó. Nhưng mình không biết là cái gì.
Lão béo ị ăn uống thế nào rồi? Lão ấy sẽ làm cậu gãy giò mất, Harriet nói. Cậu biết Harriet đấy.
Còn món tráng miệng, mình nói với lão béo, có món Green Lantern Đặc biệt, tức là bánh pudding và xốt hoặc bánh cheesecake, kem va ni, hoặc táo xay đông lạnh.
Bọn mình không làm các bạn muộn, phải không? lão nói, ợ, trông có vẻ ngần ngại.
Không đâu ạ, mình nói. Dĩ nhiên là không, mình nói. Ông cứ từ tốn, mình nói. Tôi sẽ mang thêm cà phê cho ông trong lúc ông chọn tráng miệng.
Bọn mình sẽ nói thật với cô, lão nói. Và lão nhúc nhích trên ghế. Bọn mình muốn gọi món Đặc biệt, mà mình cũng có thể gọi một đĩa kem va ni nữa. Vui lòng cho thêm vài giọt xi rô sô cô la. Bọn mình đã nói vói cô là bọn mình đói, lão bảo.
Mình vào bếp tự tay làm món tráng miệng cho lão, và Rudy nói, Harriet nói em đang phục vụ một lão béo ở gánh xiếc ngoài đó. Đúng không?
Rudy đã cởi mũ và tạp dề, cậu hiểu ý mình đấy.
Rudy, lão ấy béo, nhưng đó không phải là tất cả.
Rudy chỉ cười.
Có vẻ nàng ưa chiều chuộng những phường béo ị, anh ấy nói.
Nói năng cẩn thận, Rudy, Joanne lúc đó vừa bước vào bếp liền nói.
Mình đang ghen đấy, Rudy nói với Joanne.
Mình đặt món Đặc biệt trước mặt lão béo và một tô kem va ni to có xi rô sô cô la một bên.
Cám ơn, lão nói.
Không có gì ạ, mình nói - và một cảm giác dâng lên trong mình.
Tin hay không thì tùy, lão nói, không phải lúc nào bọn mình cũng ăn thế này.
Còn tôi, tôi ăn luôn mồm nhung chẳng tăng cân, mình nói. Tôi muốn tăng cân, mình nói.
Đừng, lão nói. Nếu ta có lựa chọn, thì đừng. Nhưng chẳng có lựa chọn nào.
Rồi lão cầm thìa lên ăn.
Gì nữa? Rita nói, đốt một điếu thuốc của tôi và kéo ghế sát lại bàn. Chuyện này đang trở nên thú vị đây, Rita nói.
Chỉ vậy thôi. Không có gì nữa. Lão chén món tráng miệng, xong đi về, rồi bọn mình, Rudy và mình, về nhà.
Quả là một lão béo, Rudy nói, rướn người như anh vẫn làm những khi mệt. Rồi anh ấy chỉ cười và tiếp tục xem ti vi.
Mình nấu nước để pha trà và đi tắm. Mình đặt tay lên bụng, băn khoăn tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu mình có con và một trong những đứa con của mình thành ra như thế, thật béo.
Mình rót nước ra bình, sắp cốc, lọ đường, sữa ít béo, mang khay ra cho Rudy. Như thể đang nghĩ ngợi về chuyện ấy, Rudy nói, khi anh còn nhỏ, anh từng biết một gã béo, một vài gã béo, béo thật béo. Bọn họ là những thùng tô nô, Chúa ạ. Anh không nhớ tên họ. Béo, đó là cái tên duy nhất của thằng bé ấy. Bọn anh gọi nó là Béo, thằng bé cạnh nhà anh. Nó là hàng xóm. Sau đó một thằng bé khác dọn đến. Tên nó là Sậy. Ai cũng gọi nó là Sậy trừ các giáo viên. Sậy và Béo. Ước gì anh có hình chúng, Rudy nói.
Mình chả nghĩ ra gì để nói, nên bọn mình uống trà rồi chốc sau mình đứng dậy đi ngủ. Rudy cũng đứng dậy, tắt ti vi, khóa cửa trước, và bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Mình vào giường, lăn hẳn sang một mép và nằm sấp ở đó. Nhưng lập tức, ngay khi tắt đèn xong và lên giường, Rudy bắt đầu. Mình nằm ngửa ra thư giãn một chút, cho dù mình không muốn lắm. Nhưng chuyện là thế này. Khi anh ấy trèo lên người mình, đột nhiên mình cảm thấy mình béo ra. Mình cảm thấy mình béo kinh khủng, béo đến nỗi Rudy chỉ là một vật bé tí và gần như không có gì cả ở đó.
Chuyện buồn cười nhỉ, Rita nói, nhưng tôi có thể thấy là cô ấy chẳng biết bình luận gì.
Tôi thấy chán chường. Nhưng tôi sẽ không chia sẻ với cô ấy. Tôi đã kể cô ấy nghe quá nhiều.
Cô ngồi đó đợi, những ngón tay nuột nà nghịch tóc.
Đợi gì? Tôi muốn biết.
Đang là tháng Tám.
Đời tôi bắt đầu thay đổi. Tôi cảm thấy điều đó.