Chương 2
Cuối cùng Tô Nhiên vẫn hẹn hò cùng Mike mắt xanh da trắng, yêu đương quả đúng là cuồng nhiệt.
Hẹn hò ba năm, không ai nhắc tới chuyện kết hôn. Cuối cùng vẫn là mẹ Tô Nhiên thúc giục, đến lễ Giáng Sinh năm thứ tư, Mike mới cầu hôn Tô Nhiên.
Bởi vì thành phố kiến thiết lại, nhà ở ngày trước nhà máy phân cho Hà Kiến Quốc bị phá bỏ, Tô Nhiên nhận được hai lăm vạn tiền đền bù. Hỏi Hà Kiến Quốc có cần không, Hà Kiến Quốc lắc đầu nói, anh cầm tiền cũng không có chỗ tiêu. Tô Nhiên tạm thời giữ hộ anh.
Cuối cùng, Tô Nhiên chấm một căn chung cư trong nội thành, hai tầng, rất rộng rãi, giao trước bốn mươi vạn, tiền trả theo từng kỳ, mười năm trả hết. Tô Nhiên cảm thấy không tệ, liền dùng một nửa tiền trợ cấp nhà của Hà Kiến Quốc. Lúc đó Tô Nhiên nghĩ, nếu Hà Kiến Quốc cần, cô sẽ trả lại cho anh ngay.
Tô Nhiên và Mike còn chưa kịp kết hôn, mẹ Tô Nhiên đã ngã bệnh. Là ung thư phổi, hơn nữa là giai đoạn cuối, bệnh tới như núi đổ, bệnh viện cũng đành bó tay. Tô Nhiên hoảng hốt, lúc kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh, Mike yêu cầu cô đưa ra công chứng tài sản trước khi kết hôn, nếu Tô Nhiên thiếu tiền, anh ta có thể cho, ghi giấy vay nợ ghi chú rõ khoản trả ngày trả là được.
Tô Nhiên ngẩn ra, chủ tịch Mao nói rất đúng, phải cảnh giác với viên đạn bọc đường của giai cấp tư sản, Tô Nhiên đã quá chủ quan. Cô không nói hai lời, cởi nhẫn kim cương ba gram trên tay ném ra ngoài, sau đó về nhà, lấy tất cả những gì anh tặng cho Tô Nhiên ấn theo giá thị trường đổi thành tiền mặt trả cho anh ta. Đều nói phải quốc tế hóa, nhưng quốc tế đến quốc tế đi, có một số thứ vẫn không thể quốc tế hóa được.
Tô Nhiên còn chưa kịp dùng hết tiền gửi ngân hàng, đến nông nỗi đập nồi bán sắt, mẹ Tô Nhiên đã đi rồi.
Thi thể được đưa đến nhà tang lễ, Tô Nhiên cũng như mất nửa cái mạng. Tô Nhiên không phải con gái một, nhưng em trai Tô Nhiên mười lăm tuổi đã chết non, Tô Nhiên thành con gái duy nhất, không ai thân thích, Tô Nhiên cũng ngã bệnh.
Khi tỉnh lại, Tô Nhiên thấy Hà Kiến Quốc bốn năm không gặp. Tô Nhiên rơi nước mắt, lại nằm mơ rồi, lại nằm mơ rồi. Không xóa được hình ảnh đó, Tô Nhiên quyết định nhắm mắt lại ngủ luôn.
Lại tỉnh lại, quả nhiên không thấy Hà Kiến Quốc đâu nữa. Thật là mộng đẹp Hoàng Lương, Tô Nhiên hừ lạnh rời giường, thế nhưng lại thấy Hà Kiến Quốc. Bốn năm gian khổ, dù là mặt hay là tay anh đều thô ráp hơn, thô ráp như vậy còn có trái tim nữa.
Hà Kiến Quốc giúp đỡ Tô Nhiên làm lễ tang, hơn nữa ở lại hơn nửa tháng, trong ngoài đều quản lý cực kỳ tốt. Thấy anh vẫn chưa có ý đi, Tô Nhiên hỏi anh, có thể xin nghỉ lâu như vậy sao?
Hà Kiến Quốc giật giật mặt nói: “Bốn năm chưa xin nghỉ đi thăm người thân lần nào, lần này nghỉ cho đủ.”
Tô Nhiên lại muốn khóc , bốn năm, anh chưa từng trở về lấy một lần.
Hà Kiến Quốc lại đi, nhưng lần này lại bắt đầu gọi điện thoại an ủi Tô Nhiên.
Tô Nhiên dần bớt buồn, nhưng tinh thần vẫn uể oải. Tô Nhiên muốn đi giải sầu, Hà Kiến Quốc bảo cô đến Tây Tạng, Tô Nhiên đồng ý. Hà Kiến Quốc cao hứng phấn chấn trước nửa tháng đã bắt đầu chuẩn bị nghênh đón Tô Nhiên.
Anh đưa Tô Nhiên thăm cung điện Bố Lạp Đạt, nhìn sa mạc, ăn dưa Cáp Mật, đốt lửa trại, còn cùng dân chăn nuôi vắt sữa dê, uống rượu lúa mì Thanh Khoa.
Tâm tình Tô Nhiên dần dần tốt hơn, nhưng Hà Kiến Quốc cũng đã có người rồi.
Tạp Mỗ, một cô gái tộc Tạng xinh đẹp vừa mới tốt nghiệp, mắt to, ngũ quan sâu, trên khuôn mặt trẻ trung luôn mang theo thần thái rạng rỡ, ánh mắt nhìn Hà Kiến Quốc tràn ngập ái mộ và sùng bái.
Cô ấy hỏi Tô Nhiên: ‘Chị Tô, chị là vợ trước của anh Kiến Quốc phải không.’ Hai chữ ‘Vợ trước’ được nhấn rất mạnh. Như là nhắc nhở Tô Nhiên thân phận của cô.
Tô Nhiên gật đầu, nhớ lúc còn trẻ khi còn là vợ anh, cô được Kiến Quốc sủng ái thế nào.
Vậy chị không yêu anh Kiến Quốc sao, em biết sau khi ly hôn hai người vẫn là bạn tốt. Chị Tô chị cảm thấy, anh Kiến Quốc và em thế nào? Chị sẽ chúc phúc cho chúng em chứ.
Tô Nhiên không ngờ cô gái nhỏ này sẽ trực tiếp và thông minh như vậy. Tối đó, khi Hà Kiến Quốc pha nước tắm cho Tô Nhiên, Tô Nhiên mới hiểu được một đạo lý, Hà Kiến Quốc không phải thương phẩm trưng bày trong cửa hàng, theo tâm trạng của cô mà chờ cô lấy hay bỏ. Anh không chỉ có một mình, hơn nữa anh là người tốt, chỉ cần là người tốt anh sẽ chọn người khác, mà không phải người khác chọn anh.
Ngày hôm sau Tô Nhiên liền đóng gói hành lý rời đi, Hà Kiến Quốc hỏi cô vì sao đột nhiên rời đi, Tô Nhiên chỉ mỉm cười nói công ty có việc.
Tô Nhiên còn cố gắng giảm bớt liên lạc với Hà Kiến Quốc, một năm thôi, dựa theo tính cách của Hà Kiến Quốc không biết đã bọn họ phát triển đến mức nào.
Cho đến cuối năm, Tô Nhiên mới thông qua người quen biết Hà Kiến Quốc đã trở lại. Tô Nhiên lúc này mới biết tin tức về Hà Kiến Quốc nhưng lại nghe nói trước đó không lâu Hà Kiến Quốc bởi vì công việc mà bị thương.
Cuối cùng Tô Nhiên vẫn không thể nào nhịn được, đến siêu thị mua một đống đồ. Tới cửa, Tô Nhiên nghĩ nếu anh và Tạp Mỗ thành đôi, cô sẽ chúc phúc cho bọn họ, coi như bạn cũ đến thăm. Nếu không thành, vậy cô coi như đến thăm bệnh nhân, càng không có gì phải kiêng kị.
Khi Tô Nhiên đến, Hà Kiến Quốc đang nhóm lửa đun nước. Nước sôi, khí nóng xen lẫn khói bay lên, Hà Kiến Quốc chống gậy chân thấp chân cao đang định đi rót nước.
Tô Nhiên sợ chết khϊếp, ném hết đồ trong tay xuống đất, xông lên, cầm lấy ấm nước trong tay anh, lớn tiếng nói, “Anh không muốn sống nữa à? Ấm nước cũng không có mắt đâu.”
Hà Kiến Quốc không ngờ Tô Nhiên sẽ đến, hơn nữa còn đến vào lúc này. Từ lúc Tô Nhiên cố gắng giảm bớt liên lạc và gọi điện thoại cho Hà Kiến Quốc, Hà Kiến Quốc tưởng rằng Tô Nhiên có người mới, đương nhiên không nên có bất cứ liên hệ nào với anh, Hà Kiến Quốc cũng cực kỳ tự giác không liên lạc với Tô Nhiên.
Tô Nhiên xách nước vào nhà, sắp xếp lại túi và đồ Hà Kiến Quốc mới ra cửa nhặt vào.”Trời rất lạnh anh đun nước làm gì? Đi còn không vững kia kìa.”
Nhìn hoàn cảnh căn phòng của Hà Kiến Quốc, đây là ký túc xá cho công nhân viên chức độc thân bình thường nhất, cô uất ức thay anh, nói: “Anh thay công ty mệt sống mệt chết hơn nửa đời người, cũng coi như đại công thần, thế mà lại để anh sống ở nơi như thế này!”
Hà Kiến Quốc giải thích: “Anh mới trở về, công ty chưa kịp sắp xếp. Hơn nữa ký túc xá công ty vốn ít, những phòng kia đương nhiên phải cho những người có gia quyến, một mình anh ở phòng lớn như vậy cũng không tiện, không bằng ở phòng nhỏ hơn một chút, quản lý cũng tiện.” Sau đó lại hỏi Tô Nhiên “Sao em lại tới đây?”
Nói đến đây, Tô Nhiên cũng im lặng chỉ nhìn chân Hà Kiến Quốc: “Không phải chân anh bị thương sao? Em đến thăm anh.”
Hà Kiến Quốc thấy cô cứ nhìn vào chân mình, quang minh chính đại duỗi chân ra, “Xem đi, cũng đã sắp khỏi rồi.” Nói xong, xoay xoay cổ chân cố sức xoay hai lần, khổ nỗi Tô Nhiên luôn luôn thông minh hơn Hà Kiến Quốc, không nhìn chân anh mà nhìn mặt anh, nhìn đến mức Hà Kiến Quốc không chịu nổi, hơi đỏ mặt nói: “Thực ra cũng gần khỏi rồi. Hơn nữa đây chưa là gì, trước kia ở Tây Tạng còn từng bị nặng hơn, có mấy lần suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng, điều kiện nơi đó cũng không bằng ở đây, anh còn sống được nữa là.” Nói đến đây anh mới nhận ra mình lỡ lời, ngẩng đầu, im lặng nhìn Tô Nhiên.
Tô Nhiên thấy anh không nói, cũng không hỏi, nhưng trong lòng chua xót giống như ăn quả mận tháng hai vậy, quả mận chỉ to như ngón cái, nhưng ăn vào có thể khiến người ta nhăn mặt nhíu mày, cả người chua xót, cô khẽ nói: “Sao anh không đi viện?” Ở cái ký túc xá trống trơn không ai chăm sóc, muốn dùng nước ấm cũng phiền toái.
“Không cần thiết phải nằm viện, anh cũng nằm viện rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện, chỉ cần đúng hạn đi đổi thuốc là được, chút thương tích này thật sự không đáng ngại.” Hà Kiến Quốc nhấn mạnh, anh sợ Tô Nhiên lo lắng, cả đời này đều sợ cô lo lắng, anh sợ cả việc khiến cô lo lắng nữa.
Tô Nhiên không tranh cãi với anh, đi rửa rau quả vừa mua, cho Hà Kiến Quốc một quả táo đỏ Mỹ. Hà Kiến Quốc lấy lòng cầm lấy: “Vừa khéo anh đang muốn ăn, không ngờ em đã mua rồi.”
Tô Nhiên còn làm một chút cơm chiều cho Hà Kiến Quốc. Chỗ Hà Kiến Quốc không có nguyên liệu, có cũng đã không còn tươi, có lẽ do chân bị thương đi lại không tiện nên anh chỉ ra ngoài mua một lần về dùng dần. Nhưng Tô Nhiên vẫn cố làm được ba bốn món, sau đó cô vứt hết đống rau đã sắp héo vàng. Hà Kiến Quốc chỉ dám nhìn cô làm, không nói gì.
Hà Kiến Quốc cũng không kiêng ăn, nấu cái gì ăn cái đó, hơn nữa ăn rất sạch sẽ, còn tranh rửa bát. Tô Nhiên lạnh lùng lườm anh, anh mới chịu thôi đi ra xem TV.
Tô Nhiên lại đến siêu thị một chuyến mua chút rau quả tươi bỏ vào tủ lạnh, lúc đi đã sắp mười giờ rồi.
Tô Nhiên nói: “Em đi đây.”
Thực ra cô muốn Hà Kiến Quốc tiễn cô xuống tầng, nhưng Hà Kiến Quốc chỉ gật đầu, nói: “Đã muộn rồi, lúc em gọi xe nhớ nhắn lại biển số xe cho anh, biết không?”