Chương 20: Lần đầu đi chợ
Ngày hôm sau đến chỗ làm, Nhã Thi liền bị các đồng nghiệp kéo lại, truy vấn:
- Này, sao tối qua cô không đến? Cô có biết là bọn này chờ cô đến dài cổ không?
Nhã Thi cảm thấy hơi áy náy, cười một cách cực khổ:
- Tôi xin lỗi! Hôm qua có việc đột xuất nên tôi không đến được. - Lý do củ chuối này xem ra còn tốt hơn là nói cô có đến nhưng lại uống say rồi bị người ta lôi về.
- Thôi được rồi, cũng không trách cô được. - Ly thở dài, sau đó nói. - Hôm qua không có cô, Thiện buồn lắm đấy! Suốt buổi chẳng thấy anh ta cười lấy một cái...
- E hèm...
Lời còn chưa nói xong thì một tiếng hắng giọng cắt lời của Thiện vang lên. Ly cười cười rồi đẩy bọn người kia đi vào trong.
Nhã Thi mặt nhăn mày nhó cúi thấp đầu nói:
- Thật xin lỗi!
- Ngốc quá! Có gì đâu mà lại xin lỗi! Thôi, lo chuẩn bị làm việc đi. - Thiện cười.
Nhã Thi tính nói hôm qua rõ ràng cô có đến nhưng không thấy bọn họ, nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Chắc có lẽ do hôm qua cô đến hơi sớm.
Chuyện hôm qua cứ làm cô suy nghĩ không thôi. Nhã Thi không biết tại sao Nhật Minh lại đúng lúc có mặt ở đó, song chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với Hải Nam thì cô cũng ngờ ngợ đoán ra. Chắc chắn là anh đã gọi Nhật Minh đến chứ không ai khác! Hải Nam chết tiệt! Cứ tưởng anh tự dưng đổi tính mới không la cô, hóa ra là có âm mưu cả. Hừ!
Khi bắt đầu giờ làm ca chiều, mọi người đều tụm ba tụm năm trò chuyện rất sôi nổi.
- Con nhà ai mà đẹp vậy? Giống Tây phết!
- Chậc! Phải chi đó là người yêu mình thì hãnh diện biết mấy. Há há!
Thiện nghe vậy, cốc vào đầu cái tên vừa “ảo tưởng” ấy một cái rõ đau.
- Mày đừng có mơ nữa Văn à! Khách vô kìa, mau đi làm việc đi nếu không muốn bị trừ lương.
Văn nhăn mặt, xoa xoa cái đầu vừa bị cốc, liếc xéo Thiện rồi nhanh chóng đi làm việc.
Sở dĩ mọi người nhốn nháo như vậy là vì trong quán vừa xuất hiện hai mỹ nhân hiếm thấy. Hai cô gái đều có cùng một dáng người nóng bỏng như nhau nhưng có một cô đẹp nhất, nổi bật nhất với mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, đôi mắt đeo kính áp tròng màu xám tro, da dẻ lại trắng trẻo mịn màng. Trông chẳng khác gì những cô gái ngoại quốc.
- Này! cậu nhìn thử xem, cô gái kia có phải Nhã Thi, người yêu cũ của của bạn trai cậu không? - Một cô gái chỉ tay về phía Nhã Thi đứng sau quầy bán bánh, cô đang lẩm nhẩm học thuộc tên các loại bánh khó nhớ ấy.
Thư Kỳ hơi nheo mắt nhìn theo hướng bạn mình chỉ. Khóe môi cô ta khẽ cong lên.
- Chính xác là cô ta! Không ngờ từ một tiểu thư danh giá nay lại phải vác cái thân đi làm thuê làm mướn. Thật đáng đời! - Thư Kỳ vẫn nhìn chăm chăm vào Nhã Thi, ánh mắt lộ rõ tia nhìn miệt thị.
Giang - cô bạn đi cùng Thư Kỳ chợt nảy ra sáng kiến, hồ hởi nói với cô ta:
- Cậu có muốn chơi cô ta một vố không?
Thư Kỳ xoa cằm suy nghĩ, tiếp tục nhìn Nhã Thi.
- Không cần, tớ có ý này rất hay. - Thư Kỳ mỉm cười, một nụ cười đầy vẻ âm mưu, toan tính.
Giang nghe thế liền chồm người tới, vẻ mặt khá hứng thú hỏi:
- Là gì vậy? Cậu nói thử xem!
Thư Kỳ nhàn nhã hút một ít nước cam, sau đó từ tốn nói:
- Sắp tới là sinh nhật tớ, ba tớ hứa sẽ tổ chức cho tớ một buổi tiệc thật hoành tráng. Tớ muốn... - Nhìn vẻ mặt tò mò của cô bạn, Thư Kỳ không để bạn chờ lâu, cô ta kề chiếc môi được tô son kĩ lưỡng vào tai cô bạn thì thầm điều gì đó.
Giang vừa nghe vừa khoái chí cười cười, gật đầu liên tục. Cuối cùng cô ta reo lên:
- Ý hay đó! Cậu quả là thông minh!
Thư Kỳ hơi nhún vai, tỏ ý muốn nói: Đó là điều đương nhiên.
Kế hoạch đầu tiên: Làm quen
Thư Kỳ gọi Nhã Thi đến và mang cho mình hai cái bánh cupcake việt quất, nhân tiện bảo cô ngồi lại nói chuyện.
Ban đầu Nhã Thi có hơi ngại nhưng dần về sau, cô thấy hai cô gái này có vẻ thân thiện lại vô cùng lịch sự thì cũng vui vẻ tiếp chuyện.
- Chúng ta làm bạn được chứ? - Sau một hồi trò chuyện qua lại, Thư Kỳ nở một nụ cười mê đắm, đưa tay về phía Nhã Thi.
- Đúng đúng, chúng ta làm bạn đi. - Giang cũng nhân cơ hội hùa theo.
Nhã Thi tươi cười, giơ tay nắm lấy tay cô ta.
- Tôi rất sẵn lòng.
Thư Kỳ nhìn xuống bàn tay đẹp đẽ của mình bị Nhã Thi nắm lấy, cô ta khẽ nhíu mày. Trong đầu xuất hiện hai từ ”dơ bẩn“.
Kế hoạch thứ hai: Lời mời dự tiệc
- Sắp tới là sinh nhật tôi, tôi muốn mời cô đến dự. Được chứ? - Thư Kỳ rút tay về, vẫn giữ nụ cười trên môi, tuy rằng nó có hơi gượng gạo và miễn cưỡng.
- À, chuyện này... - Nhã Thi ngập ngừng, cô một phần không muốn đi với lại cô không thể đến dự một buổi tiệc sang trọng như vậy khi cô bây giờ... đã không còn thích hợp với những buổi tiệc tùng xa hoa ấy.
Thư Kỳ biết cô tính từ chối, vội nắm lấy hai tay đang để trên bàn của cô, trưng ra bộ mặt tội nghiệp đến đáng thương nhưng trông cực kì giả tạo:
- Đi mà, cô đừng từ chối.
Trước tình hình này, Nhã Thi bối rối muôn phần. Cô nhìn quanh mới phát hiện ra lúc này mình đang trở thành tâm điểm của sự chú ý khi bị các đồng nghiệp chăm chăm với ánh mắt tò mò và hơn chục cặp mắt soi xét của khách đang hướng về phía cô.
Hết cách, Nhã Thi đành gật đầu đồng ý mà không biết rằng, hai người kia đang trao cho nhau một ánh nhìn mờ ám và một cái nhếch môi đắc ý.
- Hay quá! Vậy cô cho địa chỉ nhà đi, có gì đến ngày đó tôi sẽ cho xe tới đón cô và mời chuyên gia trang điểm tới “tút” lại vẻ ngoài cho cô luôn. Tôi muốn cô phải thật đẹp để giới thiệu cô với các bạn của tôi. - Thư Kỳ vừa nói vừa lấy chiếc điện thoại đắt tiền được nạm kim cương của mình ra, mở khóa rồi bấm vào phần ghi chú. - À, còn số điện thoại nữa.
Nhã Thi nghĩ nghĩ rồi gật đầu, đọc nhanh số nhà và số điện thoại cho Thư Kỳ rồi xin phép đi làm việc.
Nhã Thi cảm thấy hơi ái ngại, không biết tới đó mình phải làm sao. Đến với một bữa tiệc xa hoa với những tiểu thư, công tử con nhà giàu khiến cô thực sự lo lắng. Cô chẳng thể từ chối Thư Kỳ vì không muốn làm phật ý khách cũng như làm phật ý người bạn mà cô vừa kết giao. Thư Kỳ còn nói sẽ cho xe tới tận nơi đón cô và mời cả chuyên gia trang điểm đến làm mặt cho cô ư? Cho xe đến đón thì cô không nói vì nếu không, một người mù đường như cô có đi tới sáng cũng chẳng biết khi nào mới tới. Có khi tới thì tiệc cũng đã tàn từ tám đời rồi ấy chứ!
Còn về chuyên gia trang điểm, Nhã Thi rất muốn từ chối và nói cô có thể tự mình làm được nhưng nghĩ lại, đây là một bữa tiệc lớn, cô không thể trang điểm qua loa để tránh làm mất mặt chủ tiệc nên đành phải đồng ý.
Tuy mọi việc đã được Thư Kỳ sắp xếp ổn thỏa nhưng chung quy, cô vẫn rối lắm.
Các đồng nghiệp thấy cô đi tới, liền lôi cô lại, hỏi dồn:
- Hai người đó nói gì với cô vậy? Bộ cô quen biết với hai mỹ nhân đó sao? À mà cô gái xinh đẹp ấy tên gì thế?
Nhã Thi nói tên Thư Kỳ cho họ biết rồi thuật lại tất cả câu chuyện cho họ nghe. Nghe xong, mọi người đều sửng sốt, xuýt xoa.
- Ài, người gì đã đẹp lại còn tốt bụng nữa. Mà sao cô ta chỉ mời cô mà không mời tôi nhỉ? - Văn nhăn mặt, cảm thấy hơi bất công, vẻ mặt bất mãn hiện rõ trên gương mặt.
Và anh ta lại “may mắn” nhận được một cái cốc đầu mạnh mẽ từ Thiện.
- Lại ảo tưởng, tỉnh mộng đi cha!
Mọi người bật cười trước cái vẻ mặt đay nghiến của Văn và cái nhếch môi khinh bỉ của Thiện.
Thiện quay sang cô, lo lắng hỏi:
- Liệu có ổn không khi đến đó, cô không có một người quen nào?
- Phải đó, có ổn không? - Mọi người cũng lo lắng hỏi cô.
Sao lại hỏi cô khi điều đó, cô cũng đang tự hỏi chính mình?
Để mọi người không lo lắng, Nhã Thi cười trấn an:
- Không sao đâu! Chẳng phải hai người kia vừa mới kết bạn với tôi sao?
Nghe vậy, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm và cũng bớt lo lắng cho cô hơn.
Nhã Thi cảm thấy trong lòng rất ấm áp khi ông trời đã ban tặng cho mình những đồng nghiệp, những người bạn đáng quý như vậy. Từ trước đến nay, ngoài những người thân thích với cô ra thì họ là những người đầu tiên quan tâm và lo lắng cho cô như thế.
Nhưng có một điều mà Nhã Thi không biết, rằng ngoài họ ra thì còn có Nhật Minh mới là người quan tâm và lo lắng cho cô nhất. Chẳng qua vì cô luôn xua đuổi anh nên mới không nhận ra mà nếu có nhận ra chắc cô cũng luôn phủ nhận điều đó.
Tan làm, Thiện ngỏ ý muốn đưa Nhã Thi về, cô tính gật đầu nhưng do bị mọi người trêu chọc nên cô từ chối. Vì thế nên mọi người, ai nấy cũng đều nhận được một ánh nhìn như muốn gϊếŧ người của Thiện. Họ sợ “chết” nên xô nhau chạy tán loạn, cả người giữ chìa khóa quán là Ly cũng quăng chìa khóa lại phía sau cho hai người, chuồn lẹ. Với họ, việc chọc tức Thiện rất nguy hiểm nhưng họ vẫn muốn mạo hiểm mặc dù rất sợ ”chết” bởi cái trừng mắt của anh ta.
Mọi người đi hết, Thiện lại một lần nữa ngỏ ý đưa cô về và cô lại từ chối với lý do: “Có thể bọn họ vẫn còn nấp đâu đó ngoài kia để rình đi theo chúng ta đó.”
Thiện nhún vai, để cô tùy ý.
Do hôm nay được về sớm nên Nhã Thi rẽ vào chợ mua một vài thứ. Ăn mì hoài cũng không tốt nên cô định nấu cái gì đó để ăn nhưng lại không biết nên mua gì và nấu làm sao. Vì từ bé đến lớn, chỉ cần cô ngồi vào bàn là sẽ có đồ ăn mang đến đặt ngay trước mặt. Thế nên bây giờ, bắt cô phải tự làm những điều mình chưa bao giờ làm ấy thì thật làm khó cho cô quá.
Những tiếng rao bán, tiếng người nói chuyện rôm rả làm cho cả khu chợ vô cùng nhộn nhịp. Mùi cá tanh, mùi thịt, mùi cống trộn lẫn vào nhau ngang nhiên xộc vào chiếc mũi be bé của Nhã Thi, khó chịu đến nghẹt thở. Dù đã bịt mũi nhưng cái mùi hỗn tạp ấy vẫn không tha cho cô, khiến cô nhiều lần muốn nôn ói tại chỗ. Rất nhiều ánh mắt của mấy bà bán cá, bán rau nhìn cô. Cái nhìn của họ đầy vẻ kì thị.
Thấy vậy, Nhã Thi liền bỏ tay xuống, cố gắng kiềm chế để không phải nôn tại chỗ. Cô nhón chân, bước qua mấy bịch rác, mấy vũng nước nhỏ và cả mấy phần ruột cá bị người ta vứt đi.
- Cô ơi, cá này bán làm sao? - Nhã Thi dừng lại một chỗ bán cá ngừ tươi, chỉ chỉ vào mấy chục con cá đặt trên một cái mâm lớn, hỏi người bán.
- Một trăm ngàn một kí. - Người bán nhìn Nhã Thi dò xét một lượt, đoán cô là lần đầu mới đi chợ nên bà ta đưa ra một cái giá khá “cắt cổ“.
“Ôi! Sao đắt thế?” - Nhã Thi than thầm.
Nghĩ nghĩ một lúc, dù gì cũng đã đến đây rồi, ăn một bữa cho đáng đồng tiền vậy.
- Vậy cân cho con một kí. - Sau vài chục giây suy nghĩ, Nhã Thi quyết định mua nó.
- Con này một kí mốt lận, cô lấy không? - Bà ta đặt con cá lên cân, con cá bé xíu và chỉ nặng có tám lạng nhưng bà ta lại nói là kí mốt, rõ ràng là buôn bán gian lận mà.
- Vậy tổng cộng bao nhiêu ạ? - Nhã Thi không biết mình bị lừa nên vẫn vô tư hỏi.
- Một trăm hai.
- Vậy con lấy. - Cô lại móc trong túi ra thêm hai chục đưa cho bà ta, sẵn tiện hỏi. - Mà cô ơi, cá này làm thế nào?
Bà bán cá đang cười tươi như hoa vì vừa kiếm được một mối hời thì nụ cười chợt cứng đờ. Bà ta mở to mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà ngỡ như đang nhìn người ngoài hành tinh. Sau vài giây ngạc nhiên, bà ta chỉ rất “tận tình”:
- Cho dầu ăn vào rồi chiên lên thôi.
- À dạ, con cảm ơn cô. - Nhã Thi nhoẻn miệng cười, đưa tiền cho bà ta rồi cầm lấy bịch cá đi mua tiếp một vài thứ khác.
- Chú ơi, rau này là rau gì vậy chú? Còn rau này, rau này nữa? - Đến một chỗ bán rau khác, Nhã Thi chỉ từng bó rau hỏi người bán và đương nhiên lại một lần nữa, cô nhận được cái nhìn dành cho người ngoài hành tinh.
Ông bán rau chỉ vào từng bó rau vừa nãy cô hỏi, trả lời:
- Đây là rau muống, còn đây là rau cải và cái này là rau dền.
Chậc! Sao toàn những thứ lạ lẫm thế này?
Nhã Thi khẽ nhăn mặt, chỉ tay vào bó rau muống, hỏi:
- Rau này làm thế nào hả chú?
Người bán không ngạc nhiên mà ông ta chỉ thở dài, vì khi cô hỏi rau gì thì ông ta biết chắc chắn cô sẽ hỏi cách làm.
Và ông ta cũng chỉ rất ”tận tình” như bà bán cá:
- Chỉ cần cho dầu ăn vào rồi bỏ rau vào xào thôi.
Ồ! Cũng không khó lắm, đơn giản như chiên cá vậy.
Nhã Thi gật gật dạ vâng rồi bảo ông ta bán một bó. Cô hỏi giá, ông ta cũng giống như bà kia, đưa ra giá ”cắt cổ”:
- Hai chục ngàn.
“Rau mà cũng đắt như vậy sao?”
Đương nhiên là câu hỏi đó Nhã Thi chỉ có thể tự hỏi chính mình chứ không dám nói ra.
Nhưng chỉ duy nhất ngày hôm nay Nhã Thi tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon thôi, chứ còn mấy bữa sau thì cô ăn gì cũng được. Tiết kiệm một chút thì vẫn hơn!
Cô trả tiền rồi cầm lấy, đưa hai thứ mình vừa mua được lên xem, khẽ cười rồi nghĩ: “Nhiêu đây chắc cũng đủ cho bữa tối rồi, về thôi nào!”
Thế là nàng ta hí hửng mang thành quả đi chợ của mình về nhà.
Với Nhã Thi, lần đầu tiên đi chợ mà đã được như thế này thì quá giỏi rồi. Còn với người khác, hẳn là họ sẽ nói cô ngốc nghếch, bị người ta lừa mà không biết.