Chương 15: Không đội trời chung
- Công ty Hoàng Kỳ trả cho ông bao nhiêu thì tôi sẽ trả gấp đôi. Chỉ cần ông chịu bán mảnh đất đó lại cho tôi thôi. - Nhật Minh nhìn người đàn ông trung niên đối diện mình bằng ánh mắt thuyết phục.
Ông ta nhìn anh, xoa cằm nghĩ ngợi.
- Hừm... Để tôi xem lại. Nếu như công ty Hoàng Kỳ trả giá cao hơn nữa thì tôi không chắc đâu nhé.
Ông ta nhìn anh cười cười, cái cười lộ rõ sự tham lam vô đáy.
- Được! Nếu Hoàng Kỳ trả cao hơn thì tôi cũng sẽ trả cao hơn. Ông cứ từ từ suy nghĩ, nếu được thì hãy gọi điện cho tôi. Bây giờ tôi có việc nên xin phép về trước.
Anh đứng dậy, chào ông ta lần cuối rồi rời khỏi công ty ông ta.
Sở dĩ Nhật Minh đến đây là vì anh nghe Nhân Sinh nói bên công ty Hoàng Kỳ đang định mua mảnh đất của công ty Hải Dương để triển khai kế hoạch cho xây một cái khách sạn lớn. Ông Dương - chủ của công ty Hải Dương vì đang kẹt tiền để trả nợ do thua cổ phiếu nên đành phải bán đi “mảnh đất ngàn vàng” để lấy tiền trả nợ. Sở dĩ gọi đó là “mảnh đất ngàn vàng” vì mảnh đất này được rất nhiều công ty Bất động sản nhắm đến và vì nó nằm ngay mặt tiền nên dễ dàng thu hút khách. Tin ông Dương bán đi mảnh đất đó lan truyền trên các báo và đài đưa tin. Ban đầu Nhật Minh cũng không chú ý lắm đến nó vì anh vẫn còn khá nhiều đất để trống và chưa có kế hoạch triển khai. Nhưng nghe Nhân Sinh nói công ty Hoàng Kỳ đã đến gặp ông Dương với ý định muốn mua mảnh đất đó nên anh mới đi gặp ông ta để thương lượng. Nếu là người khác mua, anh đương nhiên sẽ không chen chân vào nhưng nếu là công ty Hoàng Kỳ thì dù là một mảnh đất cỏn con không có giá trị, anh vẫn quyết tranh giành đến cùng.
Vì anh đã từng nói với hắn là bất cứ một dự án nào của công ty Hoàng Kỳ đều sẽ không qua khỏi tay anh. Anh nói được, nhất định sẽ làm được.
Sau khi anh rời đi, ông Dương lấy điện thoại ra gọi cho Tổng giám đốc công ty Hoàng Kỳ.
- A lô, anh Kỳ hả? Tôi muốn báo cho anh biết một tin, Nhật Minh vừa đến tìm tôi...
Ông ta nói lấp lửng khiến cho người ở đầu dây bên kia hơi lo lắng, bây giờ chỉ cần nghe đến tên Nhật Minh là ông Kỳ đều cảm thấy lo sợ.
- Cậu ta đến tìm ông làm gì? Không phải... - Ông Kỳ dường như đoán ra được điều gì đó, tay ông ta nắm chặt đến nỗi những đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
- Đúng vậy, cậu ta muốn mua lại mảnh đất mà ông đang muốn mua với giá... gấp đôi cái giá tôi đưa ra. - Ông Dương cười khà khà ra chiều thích thú. - Sao? Ông có định tăng tiền thêm không? Nếu không thì tôi sẽ bán nó lại cho cậu ta đấy.
- Ông nói cái gì? Sao lại có thể thế được? - Ông Kỳ tức giận quát to vào trong điện thoại khiến cho ông Dương phải để điện thoại ra xa cả nửa mét, tránh cho màng nhĩ của mình bị tổn thương. - Chẳng phải lúc đầu ông đã đồng ý bán nó lại cho tôi rồi sao? Sao bây giờ ông lại nói như thế?
Ông Dương cười khoái trá:
- Nhưng cuối cùng, ai trả giá cao hơn thì tôi sẽ bán cho người đó. Quy luật trên thương trường luôn là vậy. Tôi cho ông ba ngày, nếu như ông không đưa ra được mức giá cao hơn thì tôi buộc phải bán “mảnh đất ngàn vàng” ấy lại cho cậu thanh niên đẹp trai kia rồi.
Ông Dương cố tình nhấn mạnh hai chữ “ngàn vàng” để khơi dậy lòng ham muốn của ông Kỳ. Nhưng đáp lại ông ta là hai từ “khốn kiếp” từ đầu dây bên kia truyền đến. Ông ta cười to, nụ cười ma quái vang vọng khắp phòng.
Bên kia, ông Kỳ tức giận đấm mạnh hai tay xuống bàn, đôi mắt đỏ ngầu ánh tên những tia nhìn giận dữ. Bàn tay run run, ông ta bấm số gọi cho Nhật Minh.
- Cậu làm vậy là sao? Tôi đắc tội gì với cậu, cớ sao cậu lại hết lần này đến lần khác cướp mất cơ hội làm ăn của tôi?
Lần trước cũng chính anh đã làm tay ngang khiến ông ta đứng ngoài dự án xây dựng một khu chung cư ở tỉnh A. Trong khi công ty anh thu được mấy chục tỷ thì ông ta chỉ có thể nuốt nước bọt tiếc nuối.
- Đúng là ông không làm gì tôi nhưng nếu ông muốn biết tại sao tôi làm vậy thì hãy hỏi con rể tương lai của ông đấy! - Nhật Minh từ tốn nói.
- Cậu muốn nói đến Đan Huy? - Ông Kỳ nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ tức giận ngày càng thêm sâu.
Không có câu trả lời.
Vì anh đã cúp máy.
- Khốn kiếp! - Ông Kỳ lại gọi thêm một số khác. - Cậu qua phòng gặp tôi ngay!
Ông ta vứt điện thoại lên bàn, day day thái dương để điều chỉnh lại tâm tình đang không được ổn định.
Năm phút sau, Đan Huy có mặt tại phòng ông Kỳ.
- Cậu có biết, mảnh đất công ty Hải Dương định bán cho mình đã bị Nhật Minh mua lại rồi không? - Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện với hắn nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được vẻ run run.
- Ông nói cái gì? - Đan Huy cũng ngạc nhiên không kém gì ông Kỳ khi nãy, chỉ khác một điều... sắc mặt hắn dần trở nên trắng bệch. - Tại sao hắn lại làm vậy?
Ông cười, sau đó đứng dậy đập bàn cái “rầm”, quát:
- Đến giờ mà cậu còn hỏi tôi câu đó nữa à? Chính cậu ta nói nếu tôi muốn biết lý do thì nên hỏi cậu đấy. Rốt cuộc thì cậu đã làm gì khiến cho cậu ta hết lần này đến lần khác nhúng tay vào chuyện làm ăn của tôi vậy hả?
Người ta hay nói thương trường cũng như chiến trường, nhưng xưa nay công ty Trương Nhật và công ty Hoàng Kỳ vốn không xem nhau là đối thủ, không cạnh tranh cũng chẳng liên quan gì đến nhau. Cả hai xem nhau như chưa từng quen biết nhưng ông Kỳ lại có ấn tượng khá tốt về Nhật Minh. Một chàng trai không chỉ có ngoài hình nổi trội mà còn có cả sự thông minh, sự nhạy bén sâu sắc trong lĩnh vực kinh doanh Bất động sản mà nếu không có tài năng thực sự thì sẽ rất khó đứng vững trong môi trường cạnh tranh khốc liệt này. Không những vậy, ông ta còn nể phục anh bởi vì một chàng trai chỉ mới hai mươi sáu tuổi như anh đã được lên làm chức Tổng giám đốc điều hành cả một công ty lớn khi chỉ vừa đi du học trở về.
Ông Kỳ từng có ý định sẽ hợp tác kinh doanh với bên công ty Trương Nhật nên ông ta đã cho người đi tìm kiếm thông tin về Nhật Minh. Nhưng khi ông ta gọi điện cho anh, bảo muốn hợp tác thì anh đã thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú với bên công ty có kẻ thù của tôi đang làm việc.”
Ông ta không hiểu, hỏi anh thì chỉ nhận được một tiếng tút dài trong điện thoại. Đến bây giờ thì ông Kỳ mới hiểu là tại sao khi đó anh lại nói như vậy, đó là bởi vì Đan Huy lúc đó đang làm việc cho công ty ông ta.
- Chuyện này... - Hắn mím môi, lúng túng không biết nói sao.
- Tôi không cần biết cậu và cậu ta có ân oán gì nhưng tôi cho cậu ba tháng, nếu như cậu không thể khiến cho cậu ta dừng ngay việc này thì tốt nhất cậu nên biến khỏi công ty tôi đi. Đồ bất tài!
- Ông... - Hắn tức giận khi nghe thấy ba chữ cuối cùng ông Kỳ nói, bàn tay nắm chặt đến nỗi phát ra những tiếng răng rắc. - Tôi đã vì công ty này mà cống hiến hết mình vậy mà ông lại nói tôi bất tài sao?
- Đúng! Đúng là cậu đã mang lại rất nhiều lợi ích cho công ty nhưng cũng vì cậu mà công ty bị tổn hại không ít. Thế nên cậu nghĩ tôi có nên giữ lại một kẻ như thế không?
Lúc này thì cơn giận hắn cố kìm nén đã lên đến đỉnh điểm nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh để không hành động dại dột, đó là chạy đến đánh cho con cáo già ấy một trận.
- Được rồi, tôi sẽ gặp hắn để nói chuyện.
Ông Kỳ nhìn vẻ mặt của Đan Huy cảm thấy rất chán ghét, ông ta phẩy phẩy tay bảo hắn đi ra ngoài.
Đan Huy quay bước đi ra ngoài, cánh cửa bị một lực mạnh tác động nên gây ra một tiếng ”sầm” rất lớn.
Hắn trở về phòng làm việc của mình, đem mọi sự tức giận gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống, rải rác khắp nơi. Cái bảng màu xanh có in hai chữ “Giám đốc” màu trắng nằm trơ trọi ở một góc cạnh ghế sô pha. Hắn đi tới, nhấc chân lên và đá thật mạnh vào cái bảng đó làm cho nó văng xa hơn. Giám đốc ư? Thật ra, hắn chỉ là một công cụ kiếm tiền của ông Kỳ mà thôi.
Hắn hừ lạnh, điều hắn muốn làm nhất bây giờ chính là tận tay gϊếŧ chết Nhật Minh cho hả giận.
“Mày được lắm! Mối thù này, tao sẽ tính với mày cả gốc... lẫn lời.”
Ngồi xuống ghế, ánh mắt oán giận của hắn nhìn về bức tường đối diện - nơi có một bức ảnh của Nhật Minh với bốn cái phi tiêu lần lượt ghim vào trán, mắt, cổ và ngực trái của anh.
Đan Huy đi tới, gỡ từng cái phi tiêu ấy vứt đi và cầm trên tay tấm ảnh của anh. Hắn giơ lên trước mặt mình, nhếch môi.
- Sẽ có ngày... mày sẽ lụi bại dưới tay tao. Nếu không phải là công việc thì sẽ là tình cảm. Tao thề là sẽ không để mày có được tất cả đâu!
Để tấm ảnh nằm ngang, sau đó hắn xé dọc từ cổ anh xuống. Cuối cùng là nhàu nát nó trong tay.
Vứt xuống đất, hắn dùng chân giẫm lên như thể muốn nói sẽ có ngày hắn sẽ đạp lên anh mà sống.
Hắn và anh... mãi mãi không đội trời chung!