Ba ngày sau.
Hàn Tử Châu bị vệ sĩ cưỡng ép đem về Điệp gia, khiến cô ta hoang mang không biết nên làm gì! Nhớ đến những chuyện mình làm mấy ngày qua, bỗng dưng lại có chút bất an.
Hàn Tử Châu được đưa vào phòng khách, cả người vừa lo sợ vừa run rẩy, từ từ đi đến trước mặt Điệp Hạ. Bà ta vẫn bình tĩnh uống trà, ánh mắt nhẹ liếc sang Hàn Tử Châu, cất giọng lạnh lùng hỏi:
_ Châu Nhi, con đã gần một tuần không về nhà rồi! Có phải ở trường quá nhiều bài tập quá không?
_ Dạ...dạ gần thi, nên có hơi nhiều chút ạ! Mẹ, sao không gọi điện cho con, cho người đến đưa con về, như vậy không hay lắm!
_ Không hay? Vậy chuyện con làm đã hỏi qua ý kiến của mẹ chưa?
Hàn Tử Châu lúc này mới chắc chắn, rằng Điệp Hạ đã biết cô ta và Diệp Thượng Phong hẹn hò, mới cưỡng ép đưa về như vậy!
Hàn Tử Châu mỉm cười, giả vờ không hiểu Điệp Hạ đang nói gì, nên nhỏ giọng hỏi lại:
_ Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con nghe không hiểu gì cả!
_ Quỳ xuống cho mẹ. Không hiểu thì bây giờ mẹ nói cho con hiểu, mau quỳ xuống.
_ Mẹ...
Hàn Tử Châu uất ức quỳ xuống trước mặt Điệp Hạ, cúi đầu không dám nhìn lên, cũng đang kiềm chế không cho Hàn Tử Tửu ra ngoài.
Điệp Hạ quăng đống hình ảnh mấy ngày nay cho Hàn Tử Châu, tức giận quát mắng:
_ Hàn Tử Châu, mẹ dạy con thế nào, tránh xa bọn đàn ông có nhiều ham muốn du͙© vọиɠ mà! Tại sao cứ phải quấn lấy Diệp Thượng Phong? Con nhìn ba con đi, đã là bài học đắt giá rồi, tại sao lại không nghe thế hả?
Hàn Tử Châu khóc nấc lên, cho dù là mạnh mẽ đến đâu, khi ở trước mặt Điệp Hạ, cô ta cũng chỉ là cô nhóc chưa trưởng thành, cũng rất sợ khí thế của bà ta.
Hàn Tử Châu nắm chặt hai tay lại, ngước nhìn Điệp Hạ, lên tiếng giải thích:
_ Mẹ, mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu! Bọn con chỉ là bạn bè bình thường, không phải là người yêu, mẹ tin con đi mà!
_ Mẹ tin con? Lấy gì để mẹ tin con đây? Thằng ắt ơ đó, rồi cũng sẽ như ba con thôi, con bảo vệ nó làm cái gì? Hả?
Hàn Tử Châu nhìn Điệp Hạ, vẻ mặt đã không còn tức giận, nhưng sâu bên trong vẫn đang tìm cơ hội để dạy cho Diệp Thượng Phong một bài học. Cô ta lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói tiếp:
_ Mẹ, mẹ đừng làm hại anh ấy mà! Là con, là con sai, mẹ đừng làm gì anh ấy!
_ Châu Nhi, con yên tâm học hành đi, mẹ sẽ không làm gì thằng đó, nhưng cũng sẽ không để yên cho nó sống. Việc của con là học hành cho tốt, mẹ còn thấy con qua lại với Diệp Thượng Phong, thì cho dù Ẩn Doanh và Diệp Thượng Thần có đến đây, mẹ cũng sẽ bẻ gãy tay thằng chó đó! Có nghe rõ không?
_ Con nghe, con nghe rõ rồi! Mẹ đừng làm gì anh ấy, con nhất định sẽ nghe lời mẹ mà!
_ Ngoan lắm, bây giờ thì lên phòng tắm rửa, mẹ đưa con ra ngoài chơi. Có được không?
Hàn Tử Châu gật đầu, từ từ đứng lên, hai chân đã quỳ đến tê cứng, nhưng vẫn cố đi lên phòng. Hàn Tử Tửu lúc này mới được nói chuyện, tức giận quát Hàn Tử Châu:
_ Hàn Tử Châu, sao cô lại không phản kháng? Rõ ràng có thể nói lại, vậy mà lại để không cho bà ta khống chế là sao?
_ Tôi như vậy quen rồi! Mẹ tôi chỉ quan tâm thành tích, với cả lợi ích trước mắt! Không cho tôi quen Diệp Thượng Phong, là vì bà ấy có người ưng ý rồi!
_ Vậy mục đích ra ngoài chính là cho hai người xem mắt sao? Nhưng cô vẫn còn là sinh viên, đâu cần phải gấp như vậy!
_ Mẹ tôi chỉ cần giữ vững cái đùi to này, thì đợi đến khi tôi tốt nghiệp, bà ấy cũng không phải sợ nó bay mất!
Hàn Tử Tửu không thể hiểu nổi bọn người quyền quý thượng lưu này! Chỉ vì lợi ích mà đến con gái của mình cũng không cần nữa sao? Đúng là khốn nạn không ai bằng mà!
...
Trong phòng riêng của nhà hàng.
Cao Hoài Thu đang ngồi đối diện với Tử Trạch, cô ta chăm chú quan sát vẻ đẹp của anh ta, đúng là khiến cô ta không thể rời mắt mà!
Cao Hoài Thu mỉm cười, không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề chính:
_ Nghe nói, anh là bạn trai cũ của Lâm Ánh Yên? Trùng hợp tôi là bạn gái hờ của Dương Triết Phàm.
_ Thì sao? Cô cũng chỉ là kẻ thất bại thôi! Nếu không thì sao cô có cơ hội được đến đây gặp tôi?
_ Anh... phải, tôi chơi không lại họ nên mới tìm người giúp sức. Sao đây, anh sợ rồi sao?
_ Hừ, tôi sợ thật đấy! Qua mấy ngày nay tôi suy nghĩ, Lâm Ánh Yên đối với tôi cũng từng là công cụ để lấy được hợp đồng với DT. Bây giờ thì không cần nữa, suy nghĩ muốn lấy lại cô ta, cũng không còn nữa! Nếu cô muốn, thì tự đi mà chơi!
Cao Hoài Thu bật cười lớn, nhìn gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Tử Trạch, bây giờ lại thấy có chút nhát gan đang hiện hữu trên gương mặt của anh ta, khiến cô ta không khỏi hứng thú.
Giọng nói khinh thường của Cao Hoài Thu, không khiến cho Tử Trạch tức giận, mà còn tốt bụng nhắc nhở cô ta!
_ Tử Trạch, anh vậy mà lại nhát gan vậy sao? Đúng là loại đàn ông không có chính kiến.
_ Hừ, cô bây giờ có nói gì cũng vô ích! Cô nên nhìn Khương gia, Liễu gia và Triệu gia mà làm gương đi! Họ là do Dương Triết Phàm ra tay trừ khử đấy! Một tiểu tam, một tình địch và một là bạn gái của tôi. Nếu không sợ, thì tiếp tục chiến đi! Quên mất, hai cái khách sạn và một căn chung cư của cô tự nhiên không cánh mà bay đấy! Ngu dốt!
Tử Trạch nhếch mép cười rồi đứng lên đi mất. Từng lời từng lời cứ như được khai sáng cho Cao Hoài Thu. Nhưng một kẻ ngu dốt như cô ta, cho dù có kết quả thê thảm thế nào, cũng muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Cao Hoài Thu nắm chặt ly nước, ánh mắt phát ra lửa, tức giận nói:
_ Rốt cuộc Lâm Ánh Yên là cái thá gì, mà Dương Triết Phàm lại ra mặt giúp con khốn đó nhiều như vậy? Mày, Lâm Ánh Yên, mày đã cướp đi Dương Triết Phàm của tao, mày đã cướp đi anh ấy của tao. Đợi đi, tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá, phải nếm trải mùi vị đau khổ là như thế nào! Con chó Lâm Ánh Yên, mày đợi đi!
...
Diệp Thượng Phong tung tăng đến DT tìm Dương Triết Phàm, chỉ muốn khoe khoang tình yêu của mình và Hàn Tử Châu. Vừa hay Lâm Ánh Yên cũng có mặt ở đây!
Anh ta đi đến ngồi đối diện với cô, tằng hắng một cái rồi kiêu ngạo nói:
_ Nhóc con, anh đây là người có tình yêu đấy, chúc anh một câu xem nào!
_ Chúc anh trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
_ Hả? Em chúc thế mà nghe được sao?
_ Vậy anh muốn em chúc thế nào đây?
Diệp Thượng Phong suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra câu chúc nào hay cả! Anh ta phát tay, nhỏ giọng bảo:
_ Thôi, không cần chúc nữa! Hay là em nghĩ cách giúp anh qua được ải nhạc mẫu đại nhân đi!
Lâm Ánh Yên ngước nhìn Diệp Thượng Phong, lắc đầu vài cái, rồi bảo:
_ Em nghĩ anh và Tử Châu sẽ không đi được đến đâu đâu!
_ Tại sao?
_ Mẹ của Tử Châu là người xem trọng lợi ích, đặc biệt ghét người có ham muốn tìиɧ ɖu͙© cao. Bà ấy thuộc tuýp người dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Nếu bà ấy biết anh và Tử Châu yêu nhau, thì không những anh có chuyện mà cậu ấy cũng không tránh khỏi.
Diệp Thượng Phong kinh ngạc, trong lòng đã bắt đầu lo lắng. Nhưng lại càng lo lắng hơn khi nghe Lâm Ánh Yên nói tiếp:
_ Nếu như cậu ấy không bị mẹ làm gì, thì là do bà ấy đã tìm được người có thể giúp ích cho công ty. Nói đúng hơn là con rể do bà ấy ưng ý. Và từ đó, anh sẽ không thể gặp mặt hay tiếp cận với Tử Châu. Cách tốt nhất, chính là anh và cậu ấy chia tay. Nếu không, cả anh và cậu ấy cũng sẽ không bảo toàn tính mạng.