Chương 38: Diệp thiếu gia thất thế

Một tuần sau

Lâm Ánh Yên xinh đẹp trong bộ dạ phục được đặt may tỉ mỉ. Bộ váy có một không hai, khoác lên người cô lại như một chiếc váy của nhà thiết kế nổi tiếng.

Da Lâm Ánh Yên trắng nõn, khoác lên bộ váy mà hồng phấn, càng làm cho da cô sáng hơn. Xinh đẹp nhẹ nhàng, trong mắt Dương Triết Phàm cô chưa bao giờ thay đổi điều này!

Hắn cũng không muốn cô phải khoác lên mình những bộ đồ trưởng thành, giả vờ làm người lớn trước mặt người khác! Cô bây giờ trong mắt hắn đã là hoàn hảo lắm rồi!

...

Dương Triết Phàm đưa tay ôm lấy Lâm Ánh Yên từ phía sau, cúi người đặt cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói:

_ Tinh Tinh, sao em lại xinh đẹp vậy chứ?

_ Không đẹp, chỗ này rất hở. Cả chỗ này nữa, váy thì quá dài, đi bị vấp phải thì sao? Tóc bới lên cũng sẽ trống ở cổ.

Dương Triết Phàm nhìn cô nhóc Lâm Ánh Yên đang loay hoay với chiếc váy. Không nhịn được liền bật cười, đưa tay xoa tấm lưng bị cô nói là hở, nhỏ giọng nói:

_ Không hở, em rất đẹp. Váy quá dài thì chúng ta xách lên, một lát mang giày cao gót, sẽ không thấy dài nữa!

_ Mang giày cao gót sao? Cao quá sẽ không quen, với lại, em sợ...

_ Ngoan, có anh bên cạnh, không phải sợ! Đi thôi, Diệp Thượng Phong đang đợi chúng ta.

_ Ừm...

...

Bữa tiệc dành cho người thuộc giới thượng lưu, mỗi năm tổ chức một lần. Đây là nơi hội tụ của tất cả những người có tên trong danh sách thượng lưu, do một tiểu phú bà bí ẩn lập ra.

Nó có thể mang lại nhiều danh tiếng hoặc có thể làm quen được rất nhiều người khác nhau! Nhưng đến nay đã tám năm, không ai biết mặt của tiểu phú bà này là ai!

Hôm nay là lần thứ tám của tiệc thượng lưu, mỗi người có thiệp mời, đều có thể dẫn theo một người đi cùng.

Dương Triết Phàm tham gia lần này là lần thứ nhất, những năm hắn có tên trong danh sách thượng lưu, được gửi thiệp mời nhưng không hề để tâm đến, cũng chẳng biết nó ra sao!

Năm nay là vì có Lâm Ánh Yên, Dương Triết Phàm mới miễn cưỡng đi, nhằm giúp cô quen biết rộng rãi hơn.

...

Lâm Ánh Yên cứ không ngừng che đi phần cổ của mình, cứ man mát nên cô không quen lắm! Diệp Thượng Phong ngó mắt nhìn qua gương chiếu hậu, một lúc lâu liền lên tiếng, bảo:

_ Nhóc con, em thấy hở sao? Nhưng anh lại thấy rất đẹp mà!

_ Nè, đừng có mà nhìn lung tung.

_ Tôi nhìn lung tung khi nào? Tôi cho nhóc con nhà cậu lời khuyên còn gì? Mà tôi nói nè, nhóc con này với bạn học Hàn, thật sự rất sợ mấy loại váy hở hang như vậy!

Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên, sau đó nhìn sang Diệp Thượng Phong, nói:



_ Ghé qua cửa hàng trang sức của mẹ cậu, lấy tặng cho con bé một sợi dây chuyền đi! Như vậy sẽ không hở nữa!

_ Gì... gì chứ? Cậu biết cách bào tôi thật đấy! Được, xem như tôi có thằng bạn tốt.

Diệp Thượng Phong thở dài, không biết trước kia anh ta làm sao lại chấp nhận làm bạn với Dương Triết Phàm. Giàu thì có, đẹp trai cũng có, nhưng lại có tính tính toán không ai bằng.

...

Diệp Thượng Phong nhẹ nhàng đi vào tiệm trang sức của Ẩn Doanh, rõ ràng là biết bà ấy không có ở đây, nhưng vẫn rất sợ người của bà!

Quản lý vừa nhìn thấy Diệp Thượng Phong, đã mỉm cười đi đến, cúi người chào hỏi:

_ Diệp thiếu, anh ghé qua có chuyện gì quan trọng sao?

_ À, tôi muốn xem tiến độ của cửa tiệm thôi! Dạo này làm ăn cũng được ha?

_ Dạ vẫn bình thường!

_ Vẫn bình thường sao? Vậy tôi ủng hộ các người, lấy cho tôi một bộ trang sức bạc đắt nhất ở đây đi!

Quản lý kinh ngạc nhìn sang mấy nhân viên ở gần đó, sau đó nhìn lại Diệp Thượng Phong, cười gượng nói:

_ Diệp thiếu, phu nhân nói, sẽ không cho cậu đυ.ng đến tài sản của Diệp Thượng gia. Nên là, cho dù cậu có tiền cũng không thể mua được!

_ Cái gì? Chuyện vô lí như vậy mà mẹ tôi cũng nghĩ ra được sao? Nhưng đây là tôi mua cho vợ tương lai của Dương Triết Phàm, các người cũng không bán sao?

Quản lý lắc đầu, cười gượng đồng cảm nhìn anh ta. Diệp Thượng Phong đúng là bất lực mà, bây giờ có tiền cũng như không, của nhà mua cũng không được đừng nói chi là lấy dùng!

Diệp Thượng Phong nhìn mấy cô nhân viên đang cảm thấy khó xử, trong đầu anh ta liền nghĩ ra một ý định táo bạo.

Anh ta đặt hai tay lên mặt kính, vẻ mặt yêu nghiệt nhìn những người họ, nhỏ giọng lên tiếng:

_ Không cho tôi mua cũng được, vậy tôi muốn xem bộ trang sức đắt giá nhất ở đây! Có được không?

Nhân viên nhìn sang quản lý, thấy cô ta do dự gật đầu, nhân viên mới mở cửa kính lấy ra đặt trước mặt Diệp Thượng Phong. Anh ta nhìn tất cả một lượt, rồi đưa tay chạm vào, chậc chậc lưỡi khen ngợi:

_ Đúng là bạc đắt giá có khác, nhìn vào khác hẳn liền! Bộ này là đắt nhất rồi sao?

_ Dạ, đây đã là đắt nhất rồi!

Diệp Thượng Phong gật đầu, đưa tay ngoắc cô nhân viên gần mình nhất, nói nhỏ đủ cả hai nghe:

_ Ấn giúp anh chuông báo động.

_ Như vậy không hay, phu nhân biết sẽ đuổi em mất!

_ Yên tâm, anh để thẻ lại, chỉ cần em nói anh uy hϊếp em, thì không ai làm gì được em cả!

Nhân viên gật đầu, lo sợ nhìn quản lý rồi nhìn Diệp Thượng Phong, hai chân đã run đến mức đứng không vững, ngã ra sau, tay cũng vì vậy mà đυ.ng vào chuông báo động, khiến bảo vệ chạy vào.



Diệp Thượng Phong nhân lúc hổn độn đã cầm theo bộ trang sức đi mất! Đến khi chiếc siêu xe chạy mất, tất cả đều mới hiểu ra là ai lấy cắp đồ trong tiệm.

Diệp Thượng Phong đưa bộ trang sức cho Dương Triết Phàm, không cam tâm nói:

_ Dương Triết Phàm, lần này thôi, lần sau chưa chắc gì cậu có thể gặp được mình.

_ Vì sao?

_ Mẹ tôi cấm tôi đυ.ng vào tài sản của Diệp Thượng gia, đến tiền cũng đừng mong mà đổi được!

_ Vậy anh lấy thứ này làm gì? Mau đem trả đi, Diệp phu nhân sẽ mắng anh thì sao?

Diệp Thượng Phong nhìn Lâm Ánh Yên, bất ngờ bật khóc nức nở, oan ức cáo trạng:

_ Nhóc con, chỉ có em là hiểu anh nhất! Còn cái tên trời đánh này, chỉ giỏi báo anh thôi! Aaa...

_ Anh đừng khóc, trả anh nè, mau đem về đi!

_ Tại sao phải trả? Anh chuyển khoản cho cậu ta rồi! Đây là tiền anh mua mà!

_ Nhưng...

Diệp Thượng Phong chỉ chỉ tay vào mặt Dương Triết Phàm, tức giận quát:

_ Vậy tại sao cậu không vào mua, để tôi đâm đầu vào chỗ chết cậu mới chịu sao?

_ Chắc vậy!

_ Cậu... cậu... cậu... Nhóc con, em xem, cậu ta khốn nạn như vậy đấy!

Lâm Ánh Yên cầm chiếc nhẫn lên xem, tuy nó nhỏ nhưng viên kim cương bên trên nó to, càng thêm sang trọng. Cô đeo nó vào, rồi nhìn Diệp Thượng Phong, đáp:

_ Nhưng anh ấy không như vậy với em.

_ Gì chứ? Đến em cũng chống đối anh?

_ Em có đâu? Em nói sự thật mà nhỉ?

_ Được, được, hai vợ chồng các người bắt nạt tôi. Đợi tôi có vợ, cũng sẽ bắt nạt lại hai người! Hừ, tôi vào trong trước đây!

_ Đi thong thả.

_ Không cần.

Lâm Ánh Yên nhìn theo mà cảm thấy áy náy, quay sang nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng hỏi:

_ Như vậy có được không? Anh ấy rất tức giận.

_ Không sao, Diệp phu nhân rất dễ thương, sẽ không chấp nhặt mấy chuyện này! Khi về anh sẽ nói lại với bà ấy! Ngoan, chúng ta đi thôi!