Chương 32: Chồng già vợ trẻ

Cốc! Cốc! Cốc!

Cửa phòng bị người khác gõ, Khương Nhất Trì khó chịu nhìn ra, sau đó nhìn xuống Lâm Ánh Yên, suy nghĩ gì đó cuối cùng cũng đi ra mở cửa.

Lâm Ánh Yên cô gắng ngồi dậy, đi đến núp sau ghế sofa, không muốn để người khác thấy mình ở nơi này!

Khương Nhất Trì mở cửa, liền bị ăn một đấm vào mặt, lực mạnh đến nỗi anh ta phải ngã lăn ra sàn.

Cố gắng chống tay ngồi dậy, đưa tay lau vệt máu bên khóe miệng, tức giận quát người vừa đánh mình:

_ Diệp Thượng Phong, anh đây là có ý gì?

_ Tôi có ý gì? Dám làm chuyện xằng bậy ở chỗ của tôi, còn hỏi tôi muốn gì sao? Đợi Dương Triết Phàm đến, cậu sẽ biết được mình sẽ bị gì, khi dám đυ.ng đến Lâm Ánh Yên.

Khương Nhất Trì nhếch mép cười, đưa mắt nhìn lên giường, rồi nhìn lại Diệp Thượng Phong, nhướn mày hỏi:

_ Anh nhìn xem, ở đây có người tên Lâm Ánh Yên sao?

_ Ưʍ...chú Dương, em... nóng...

Diệp Thượng Phong vừa nghe qua tiếng rên của Lâm Ánh Yên, anh ta cũng hiểu được Khương Nhất Trì đã làm gì cô. Anh ta từ từ đi đến, ngồi xuống cạnh Khương Nhất Trì, hờ hững nói:

_ Khương Nhất Trì, bảo bối mà Dương Triết Phàm cưng sủng, cậu nghĩ mình sẽ có kết quả thế nào, khi đυ.ng đến con bé? Lo cho bản thân mình trước, hoặc là khai ra tất cả những người có trong vụ này! Bằng không, cậu không những bị gì, đến Khương gia cũng tiêu tan đấy!

Khương Nhất Trì mặt đã biến sắc, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười đáp lại:

_ Nhưng tôi chưa làm gì cô ta, các người cũng không thể làm gì được tôi!

_ Vậy thì đợi xe, Dương Triết Phàm có làm gì cậu không!

_ Tại sao lại không?

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng bước chân dồn dập, khiến Khương Nhất Trì càng thêm lo lắng. Trước kia cứ nghĩ chuyện này thành, cho dù Dương Triết Phàm có tức giận cũng không thể làm gì! Bây giờ chuyện không thành, anh ta không sợ mới lạ đấy!

Dương Triết Phàm cùng Chân Mãn đi vào phòng, phía sau còn có vài tên thuộc hạ cao to. Khương Nhất Trì kinh ngạc mở to mắt, khi bên cạnh hắn còn có Du mama.

Dương Triết Phàm nhìn sang Diệp Thượng Phong, chỉ nói một câu anh ta liền hiểu:

_ Đừng làm tôi thất vọng.

_ Được!

Dương Triết Phàm đưa mắt nhìn quanh căn phòng, tiếng rêи ɾỉ lại vang lên lần nữa, khiến hắn đen mặt vì hiểu lí do.

Dương Triết Phàm thả nhẹ bước chân đến phía sau ghế sofa, nhìn Lâm Ánh Yên đang cố gắng chịu đựng cơn nóng của xuân dược, hắn thật sự không biết mình nên nhẫn nhịn hay là giúp cô.

Hắn nhắm mắt suy nghĩ, cuối cùng lại lên tiếng:

_ Tất cả ra ngoài!

_ Hừ, sói đến mùa động dục rồi! Dương Triết Phàm, cậu phải cảm ơn tên nhóc này rồi! Đưa người đi!

_ Tôi không đi, tôi không muốn đi!

Chân Mãn nhìn sang Dương Triết Phàm, nhẹ cười một cái rồi ra ngoài đóng cửa lại. Còn không quên khoá cửa ở bên trong. Cô ta thở phào, khẽ nói:



_ Xem như hoà thượng biết quay đầu rồi! Tôn ngộ không như ta, cũng được an nhàn.

_ Chân Mãn, cô có ý gì đây? Có tin tôi mách với Dương Triết Phàm không?

_ Chắc tôi sợ! Bây giờ đã có Lâm Ánh Yên là giới hạn, tôi ngại chạm đến giới hạn này, ngoài ra tôi cái gì cũng không sợ!

_ Cô càng ngày càng to gan mà! Mau đi thôi, để lại không gian riêng tư cho chồng già vợ trẻ này đi!

...

Dương Triết Phàm quỳ một chân xuống cạnh Lâm Ánh Yên, đưa tay bế bổng cô lên. Bị bế bất ngờ, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. Nhưng mùi hương quen thuộc khiến cô không thể phản kháng lại.

Lâm Ánh Yên mở mắt nhìn Dương Triết Phàm, đưa tay lên sờ má hắn, rồi nhỏ giọng nói:

_ Chú Dương...em nóng...

_ Rất nóng sao?

_ Ừm...nóng...chú chạm vào... rất mát...

Lâm Ánh Yên chòm người, Dương Triết Phàm liền bị ngã ra sau, hắn xoay người một cái, cả hai ngã thẳng lên giường. Cứ tưởng cô nghịch ngợm, nhưng không ngờ cô lại chủ động hôn hắn, còn nhắm mắt thưởng thức nó.

Dương Triết Phàm đưa tay kéo cô sang một bên, bắt đầu cùng cô triền miên trong nụ hôn do cô chủ động.

Cả người Lâm Ánh Yên nóng bức, cô chỉ có thể cởi nó ra, Dương Triết Phàm hoàn toàn biết được hành động này, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, không muốn để bản thân kích động quá mức.

Lâm Ánh Yên đẩy hắn ra, mếu máo hỏi nhỏ:

_ Chú Dương, em nóng... phải làm sao?

_ Tôi giúp em, có chịu không?

_ Giúp? Giúp kiểu gì? Chú nhanh lên một chút có được không?

Dương Triết Phàm thật sự có thể kiềm chế, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Lâm Ánh Yên vật vã như vậy! Càng không muốn bỏ qua cơ hội này!

Dương Triết Phàm cởi bỏ những thứ rườm rà trên người, nằm hẳn lên người Lâm Ánh Yên. Đôi môi lại bị hắn ngậm lấy, hôn đến khi cô không thể thở nổi.

Tay hắn bắt đầu lần mò, mỗi nơi đi qua đến mang đến cảm giác mát mẻ cho Lâm Ánh Yên. Cảm giác khác lạ này, cô là lần đầu trải qua, cũng chưa từng phải chịu cái cơn nóng đầy khó chịu này!

Lâm Ánh Yên mở nhẹ đôi mắt, nhìn Dương Triết Phàm đang hôn lấy hôn để phía trên ngực mình. Cô đưa hai tay giữ lấy mặt hắn, khó hiểu hỏi:

_ Chú đang làm gì vậy? Em thấy rất mát...

_ Giúp em hết nóng. Tinh Tinh ngoan, gọi anh nào! Anh Phàm...

_ Gọi anh? Anh Phàm?

_ Phải, gọi một tiếng anh liền giúp em hết nóng, nếu không Tinh Tinh sẽ rất nóng đấy!

Lâm Ánh Yên mở to cặp mắt của mình, vòng tay kéo hắn xuống, chủ động hôn hắn lần nữa! Dương Triết Phàm rất thích cảm giác chủ động này của cô, vừa có thể cảm nhận được sự học hỏi tìm tòi khi hôn của cô.

Lâm Ánh Yên liếʍ môi, vui vẻ nhìn Dương Triết Phàm, khẽ gọi:

_ Anh Phàm, em muốn hết nóng.



_ Ngoan, anh liền giúp em hết nóng.

Hắn hôn từ trên xuống dưới, nơi nào cũng để lại dấu hôn đỏ chói, khiến hắn mỉm cười thích thú.

_ Ưʍ...anh Phàm đừng hôn như vậy, rất khó chịu...

_ Một chút sẽ không khó chịu nữa!

Dương Triết Phàm đưa tay muốn cởi chiếc quần tam giác của Lâm Ánh Yên, liền bị cô ngăn lại, không vui nói:

_ Anh Phàm như vậy không được! Mẹ em sẽ la mất!

_ Tinh Tinh ngoan, mẹ không biết đâu, buông ra nào!

_ Không biết thật sao?

_ Không biết!

Lâm Ánh Yên khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra nghi ngờ, khiến hắn phải kéo cô lại, cắn nhẹ vào môi, mỉm cười nói:

_ Không tin anh sao?

_ Tin...

_ Vậy nằm xuống, im lặng đi! Có phải đã đỡ nóng rồi không?

_ Ừm...là do em kiềm chế đấy, chứ thật ra nó rất khó chịu.

_ Vậy đừng kiềm chế nữa, thả lỏng đi, chuyện còn lại để anh.

Lâm Ánh Yên gật đầu, hắn đưa tay đẩy cô nằm lại xuống giường. Chiếc qυầи ɭóŧ bị hắn cởi ra, quăng xuống sàn một cách nhẫn tâm.

Lâm Ánh Yên ngượng ngùng chỉ biết nhắm chặt hai mắt, không muốn đối diện với gương mặt của Dương Triết Phàm.

Hắn banh hai chân cô ra, nhẹ nhàng chạm vào nơi huyệt đạo, cả người cô liền co giật, tiếng rên cũng bị cô kiềm chế, không muốn phát ra.

Dương Triết Phàm thấy vậy liền xoa đi xoa lại nhiều hơn, khiến Lâm Ánh Yên phải rêи ɾỉ, cả người ưỡn lên vì khó chịu.

_ Anh Phàm, ưʍ...đừng chọc...a~...nơi đó mà...

_ Khó chịu sao?

_ Ừm...ưʍ...

Dương Triết Phàm đưa nhẹ ngón tay vào trong, cảm nhận được sự se khít của huyệt đạo, cả người hắn liền nóng lên mà không cần xuân dược. Ánh mắt vô tình nhìn vào cậu em đang ngóc đầu bên trong qυầи ɭóŧ, liền không muốn cùng cô dạo chơi bước đầu này!

Nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng, cùng tiếng rên của cô, hắn lại nghĩ đến đây là lần đầu, không được gấp gáp.

Lâm Ánh Yên lần đầu trải qua thứ cảm giác khó tả này, hoàn toàn khác lạ đối với một cô gái mười chín như cô. Trong đầu chỉ có học hành, sao có thể biết được kɧoáı ©ảʍ của những người đầy du͙© vọиɠ chứ!

_ Ưʍ...anh Phàm,... đây là sao...a~...

_ Ngoan, chịu một chút, bên trong của em rất khít, không làm rộng ra sẽ không đi vào được!

_ Nhưng... nhưng...nó rất lạ...ưʍ...

Dương Triết Phàm hiểu rõ, hắn cũng đang cố gắng nhẫn nhịn chỉ vì không muốn cô phải đau. Lần đầu tuy đau, nhưng đối với hắn, đây là niềm hạnh phúc. Thật sự không có gì để diễn tả được, hắn sắp trở thành người đàn ông duy nhất của Lâm Ánh Yên.