Chương 16: Chú cười rất xấu

Dương Triết Phàm nhìn sâu vào đôi mắt mà hắn nghĩ là đẹp nhất, không ai có thể sánh bằng được! Lâm Ánh Yên vẫn đang suy nghĩ, nên cảm ơn hắn thế nào! Nhưng vẫn không nghĩ ra!

Dương Triết Phàm không đợi nữa, trực tiếp hôn mạnh vào môi Lâm Ánh Yên, khiến cô bất ngờ không kịp trở tay. Nụ hôn đầu tiên của cô, lại xảy ra trong tình huống này!

Cô đưa tay chạm vào cơ ngục của hắn, muốn đẩy ra nhưng lại vội rụt tay lại. Hắn nhếch mép cười, càng lúc càng hôn sâu vào.

Một tay giữ chặt eo cô, tay còn lại chạm vào đùi, từ từ xoa nắn nơi đó! Lâm Ánh Yên cầm chặt tay hắn, không cho hắn di chuyển đi lên.

Dương Triết Phàm luyến tiếc buông môi cô ra, thở dốc nhìn vào gương mặt bị hắn làm cuốn theo. Nhất thời lại muốn đem cô nằm dưới thân mà bắt nạt.

Lâm Ánh Yên hít thở khó khăn, đỏ mặt nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng lên tiếng:

_ Chú ơi, chú đang làm gì vậy?

_ Gọi anh xem nào!

_ Hả?

_ Gọi anh như cách em gọi của bảy năm trước. Tinh Tinh ngoan, gọi anh nào!

Lâm Ánh Yên nhìn ánh mắt trông chờ của hắn, nhất thời không muốn làm hắn phải thất vọng. Cô lấy hơi, khẽ gọi một tiếng:

_ Anh ơi!

_ Ngoan, thưởng cho em.

_ Ưʍ...

Hắn một lần nữa lại hôn cô, có lẽ đã rất hưởng thụ đôi môi nhỏ nhắn này! Càng hôn càng cuốn, hắn cũng không thể dứt ra được!

Lâm Ánh Yên lần này đã không phản kháng, còn vòng tay ôm lấy cổ hắn, thuận theo tên ác ma biếи ŧɦái này!

Dương Triết Phàm mỉm cười trong lòng, lưỡi hắn đưa vào khoang miệng, thăm quan hết mọi ngóc ngách bên trong, khiến cô không thể phản ứng lại hành động của hắn.

Lâm Ánh Yên bất chợt mở to mắt, cánh tay đẩy hắn ra, vuốt tóc sang một bên, khẽ nói:

_ Chú ơi, buổi chiều còn phải đi làm, đừng trễ giờ!

_ Tinh Tinh, em...

Dương Triết Phàm không thể doạ cô gái nhỏ này được, hắn mặc lại chiếc áo sơ mi, sau đó xoa đầu cô, nhỏ giọng cưng chiều, nói:

_ Tinh Tinh, soạn bài tập, đến văn phòng tôi làm việc!

_ Không cần đâu, tôi ở nhà làm được rồi!

_ Nhanh lên!

_ Ờ, được!

Chiếc áo khoác cũng đã mặc vào, hắn cầm lấy cặp cô rồi một tay ẵm cô lên, hai chân vòng chặt quanh người hắn.

Lâm Ánh Yên nhìn Dương Triết Phàm, nhỏ giọng hỏi ý kiến:

_ Chú ơi, sau này không đi giày cao gót nữa, té rất đau!



_ Được, không đi giày cao gót nữa, chọn cho em những đôi giày phù hợp với mọi loại thời trang.

_ Nhưng tôi đi học, đồ ở kí túc xá cũng rất nhiều, không cần phải mặc đồ ở đây!

_ Tại sao?

Lâm Ánh Yên mở điện thoại, đưa cho hắn xem giá của chiếc váy hôm bữa cô mặc, sau đó nhỏ giọng nói:

_ Váy rất đắt, không phù hợp với một sinh viên như tôi!

_ Ai nói không hợp? Tôi thấy rất hợp mà!

_ Nhưng để ba mẹ tôi biết, nhất định sẽ không hay!

Dương Triết Phàm không muốn nghe nữa, ấn đầu cô dựa vào vai mình, rồi đi ra xe đến DT.

...

_ Là ai giao bài tập về nhà đó cho em?

_ Bài tập về nhà? Là giáo sư Tiêu, người có nhiều kinh nghiệm nhất ở khoa luật.

_ Học luật làm gì? Đã có ích gì đâu?

_ Bây giờ không có, nhưng sau này có! Học luật cũng rất nhiều tiền, lo được cho ba mẹ, không cần phải lao động vất vả.

Dương Triết Phàm nhìn Lâm Ánh Yên qua kính chiếu hậu, nhất thời lại nhớ đến hộp đêm Blue Eagle. Hắn nhếch mép cười, lên tiếng hỏi cô:

_ Còn nhớ hộp đêm tôi đưa em đến không?

_ Nhớ, có gì sao?

_ Làm ăn phi pháp đấy! Buôn bán ma túy, sử dụng chất kí©h thí©ɧ, buôn bán gái mại d.â.m, chơi trò chơi tìиɧ ɖu͙©... Sau tốt nghiệp, có việc cho em làm đấy!

Lâm Ánh Yên nhíu mày, nhìn hắn một lúc lâu, sau đó bất ngờ lên tiếng:

_ Chú từng chơi rồi sao?

_ Từng chơi? Tôi chưa từng chơi, tôi là người trong sạch đấy!

_ Nhưng tôi là luật sư tương lai, đâu phải cảnh sát đâu!

_ Chuyện này..., tôi sẽ cho người kiện nơi đó, em đứng ra bảo vệ thân chủ của em là được!

_ Chú như vậy chẳng phải là dồn bạn của chú vào đường chết sao?

Dương Triết Phàm đen mặt, rốt cuộc thì ai lại ép Lâm Ánh Yên học luật vậy? Tốt bụng như cô, sao có thể bảo vệ được thân chủ trên tòa chứ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Diệp Thượng Phong cũng không phải kẻ ngoài cuộc, hắn cũng đâu thể vì bao che anh ta mà ngăn cản con đường thăng tiến của Lâm Ánh Yên được!

_ Tinh Tinh, em yên tâm, hắn ta là chủ nơi đó mà!

_ Hả? Chú thật nhẫn tâm. Vậy cái người phụ nữ hôm bữa, là ai?

_ Du mama? Là chủ, nhưng trùm cuối mới là Diệp Thượng Phong.



Lâm Ánh Yên gật đầu, dù sao cũng không liên quan đến cô, cô cũng mới là sinh viên năm nhất, không lo nghĩ nhiều như vậy!

Reng, reng, reng...

Dương Triết Phàm nhìn vào điện thoại, người gọi đến vậy mà lại là Diệp Thượng Phong. Hắn nhìn sang Lâm Ánh Yên, bảo cô im lặng, sau đó ấn nghe và mở loa ngoài:

_ Alo, Triết Phàm, sao lâu vậy không thấy cậu đến hộp đêm Blue Eagle chơi? Có rảnh không, đến đây ôm vài em cho giảm stress.

_ Tôi không rảnh, cậu tự chơi đi!

_ Yo, tên biếи ŧɦái như cậu vậy mà lại từ chối ý tốt của tôi sao? Có mỹ nữ nào rồi sao? Nói nghe xem nào!

_ Cậu biết rồi còn hỏi!

_ Tôi biết? A, là cô gái sinh viên năm nhất còn trinh sao?

Dương Triết Phàm kinh ngạc, vội vàng cúp máy, quay sang nhìn Lâm Ánh Yên, chỉ thấy cô nhìn mình với ánh mắt không mấy thiện cảm. Hắn cười gượng, nhỏ giọng giải thích:

_ Hắn nói bừa đấy, em đừng để ý.

_ Chú đừng cười, nhìn chú cười gượng gạo như vậy, thật sự rất xấu.

Đùng, câu nói khiến hắn suy sụp, tắt hẳn nụ cười gượng gạo mà cô chê xấu. Sau đó lại nghe Lâm Ánh Yên nói tiếp:

_ Chú Dương, bây giờ chú biết tôi là người chú đang tìm, vậy có thể trả lại tự do cho tôi không?

_ Không thể.

_ Tại sao?

_ Tôi tìm em lâu như vậy, là muốn em được hưởng vinh hoa phú quý mà em xứng đáng được nhận. Tôi không cho phép em rời xa tôi!

Lâm Ánh Yên buồn bã cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng, khiến hắn phải cứng người vì nghe cô nói!

_ Nhưng chắc gì chú sẽ không giống với Tử Trạch? Tôi sợ mình lại một lần nữa vào hang cọp.

Dương Triết Phàm im lặng, rẽ xe vào DT. Tháo dây an toàn, ra khỏi xe và vòng qua chỗ cô, nhẹ nhàng mở cửa. Đưa nửa người vào trong, vừa tháo dây an toàn vừa nhỏ giọng nói với cô:

_ Tinh Tinh, tôi khó khăn lắm mới tìm được em, sao có thể đem em tặng cho người khác? Ai cũng không được đem em đi, càng không ai có thể uy hϊếp được em. Ngoan, câu vào!

Lâm Ánh Yên cảm nhận được sự chân thành trong mắt hắn, nó khác hoàn toàn với sự chân thành mà cô từng cảm nhận trong mắt Tử Trạch. Nhất thời lại không thể không tin hắn.

Cô đưa tay câu cổ hắn, nhưng lại nhận ra nơi này rất đông người, cô lắc đầu nói:

_ Chú cho em đi được không, ở đây rất đông người!

Từ "em" trong miệng Lâm Ánh Yên, thành công thu hút sự chú ý của Dương Triết Phàm. Hắn nhướn mày, khẽ nói:

_ Vậy em muốn đi thang máy hay thang bộ. Muốn đi thang bộ vậy thì tự thân mình đi, còn đi thang máy thì câu cổ tôi!

Lâm Ánh Yên ngượng ngùng, từ từ câu cổ hắn, hai chân cũng tự nhiên quấn chặt người hắn. Cô vùi mặt vào người hắn, không dám ngước mặt ra để nhìn mọi người.

Nhân viên bên trong sảnh đều kinh ngạc mở to mắt, khi thấy Dương Triết Phàm một tay ôm Lâm Ánh Yên, tay còn lại xách cặp cho cô. Cảnh tượng ngàn năm có một, lại xuất hiện vào giờ gần vào làm.

Hầu như họ đều chụp lại khoảnh khắc đáng yêu này, gửi vào nhóm chat cho tất cả cùng thấy! Chân Mãn vừa nhìn thấy liền lưu lại, gửi qua mail cho Dương Triết Phàm. Muốn một lần nhìn thấy hắn online Weibo.