Chương 9

Editor: Tiểu Tiên Nữ

Nguyễn Tĩnh Xu ngồi ở trên sô pha, sống không còn gì luyến tiếc nghe mẹ lải nhải.

Mẹ Nguyễn đối với những thực phẩm chức năng đắt tiền cô mua vô cùng khinh thường, chỉ lo cùng cô nói về xem mặt, công việc.

Cha già ngồi bên nhìn như đọc báo nhưng thực ra đang chưng bộ mặt quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt.

Nguyễn Tĩnh Xu vẻ mặt đau khổ nghe mẹ già nói, cô cảm thấy chính mình vất vả lắm mới có thể về nước, vậy mà những ngày ăn ăn ăn, mua mua mua sắp không còn tồn tại nữa rồi.

Cô chỉ có thể nghe mẹ uy hϊếp “Xem mặt! Xem mặt! Xem mặt!”, sau đó mẹ cô nhất định sẽ bắt cô từ chức giảng viên đại học rồi về nước lấy chồng.

Bố mẹ không có ở bên đúng là rất tự do, nhưng không khí thân thiết này, Nguyễn Tĩnh Xu vẫn luôn nhung nhớ.

Mẹ cô muốn cô về nước, chẳng qua vì hy vọng cô sớm kết hôn, mặc kệ bố mẹ có ở cạnh hay không thì đều có người quan tâm, chăm sóc.

Nguyễn Tĩnh Xu cũng không phải cô gái nhỏ ngây thơ chưa yêu bao giờ. Cô ở nước ngoài ngây ngốc một thời gian dài, tư tưởng ngả về văn hóa phương tây hơn.

Cô cảm thấy một mình cô không có gì là không tốt, chuyện tình cảm phải do duyên phận, đối với xem mặt gì đó có chút kháng cự.

Việc xem mắt ở Thượng Hải, một đống thông tin nam nữ chưa lập gia đình cứ bày ra như vậy, khác gì đi chợ chọn cải trắng không.

Nguyễn Tĩnh Xu bị mẹ già nói đến đau đầu, liền không suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Con đã có bạn trai!”

Cô vừa dứt lời, không chỉ khiến mẹ ngừng nói, còn khiến bố già đang ngồi trên sô pha uống nước thiếu chút sặc chết.

Sau đó cô liền nhận được ánh mắt công kích của hai vị lão nhân, bố mẹ già nhà cô đều bày ra vẻ mặt không tin, ánh mắt sáng chói nói: “Nha đầu thối, con không cần lừa dối mẹ.”

Đại não Nguyễn Tĩnh Xu nhanh chóng vận chuyển, trước tiên nhớ tới cái người mà cả thế giới không biết, hơn nữa ở nhà cô ăn không uống không một thời gian – Kiều Nhậm Lương.

Tĩnh Xu theo bản năng xem nhẹ nguyên nhân nhớ tới anh đầu tiên, cô chỉ hướng bố mẹ bảo đảm nhiều lần sẽ dẫn người về ra mắt họ.



Kỳ thật, cô cũng không xác định Kiều Nhậm Lương có nhận lời hay không.

Ở trong trí nhớ của cô, “Ở chung” một thời gian, Kiều Nhậm Lương trừ bỏ vấn đề trong lòng thì bên ngoài, tam quan ngay thẳng, giá trị nhan sắc cao hơn nữa hầu như cô nói gì nghe nấy.

Tuy rằng nguyên nhân nói gì nghe nấy chắc là do đang ở nhà cô, nhưng Nguyễn Tĩnh Xu có một loại cảm giác tự tin, Kiều Nhậm Lương chắc chắn sẽ giúp cô.

Ban đêm yên tĩnh, Nguyễn Tĩnh Xu như thường tiến vào không gian, chuẩn bị uống chút nước suối để thải độc, cân nhắc làm như thế nào không để lại dấu vết cho bố mẹ điều trị thân thể.

Cô không chút bất ngờ khi thấy một người đàn ông đang ôm mèo.

Husky cùng Miêu Miêu sau khi thấy chủ nhân, cực kỳ phấn khích chạy tới làm nũng, đây là lần đầu tiên bọn chúng rời xa chủ nhân lâu như vậy.

Kiều Nhậm Lương liếc cô một cái, vẫn là bộ dạng lạnh nhạt, không muốn cùng người khác nói chuyện.

Cũng may hai người giống như đều quên hoặc cố ý tránh nói đến sự việc xấu hổ ở WC sân bay sáng nay. Nguyễn Tĩnh Xu có việc xin giúp nên càng không biết xấu hổ đem chính mình hạ thấp.

Cô sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải, thuộc vùng Giang Nam sông nước, nên thanh âm mềm mại làm nũng khiến người ta không khỏi mềm lòng, thêm làn da “thanh thủy xuất phù dung” [1] được nước suối gột rửa.

Tin rằng chẳng có người đàn ông nào có thể chống cự sự dụ hoặc này, trừ phi anh ta có người trong lòng hơn nữa tâm trí kiên định, hoặc anh ta không thích phụ nữ.

Nhìn Kiều Nhậm Lương tựa như chẳng bị cô đả động, có lẽ đối với đàn ông Thượng Hải mà nói, sức quyến rũ của cô gái nhỏ Giang Nam dịu dàng không lớn như vậy, cũng có lẽ do bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi bỏ qua mỹ nữ trước mặt.

Nhưng cuối cùng, Kiều Nhậm Lương vẫn đáp ứng. Có lẽ vì người con gái này đã thu lưu anh, giúp anh sống lại lần nữa.

Cũng có lẽ ở chung một thời gian, trong mắt cô gái này luôn chứa đựng sự lo lắng, phòng ngừa anh tự sát.

Có lẽ, do cô hiện tại đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, ừm, màu hồng!

Kiều Nhậm Lương gật gật đầu, anh chọn nguyên nhân đó, chắc chắn do cô gái này mặc đồ ngủ thuận mắt anh, chính là vậy.

Nguyễn Tĩnh Xu thêm mắm thêm muối nói về việc mình bị bắt đi xem mặt, sau đó mới dò hỏi Kiều Nhậm Lương có thu hoạch gì hôm nay không.



Hậu tri hậu giác mới nhớ đến việc cô chỉ cho anh 500 đồng, nếu Kiều Nhậm Lương không tìm được người nhà cùng phòng ở, 500 đồng này thật sự không đủ tiêu.

Cơ mà, anh cũng không có dáng vẻ quẫn bách như trong tưởng tượng của cô.

Thế giới này trừ Nguyễn Tĩnh Xu thì trong trí nhớ của mọi người đều biến mất một người tên Kiều Nhậm Lương, bao gồm cả bố mẹ anh, giống như trước đây họ chưa từng có người con trai này, mà rõ ràng bọn họ vẫn đang ở phòng ở mà anh mua.

Nhưng may mắn thay, ở chung cư cao cấp của anh, dưới chậu hoa tìm được chìa khóa, phòng ở, tiền tiết kiệm cùng sản nghiệp trên danh nghĩa của anh đều còn nguyên vẹn.

Chỉ là những người thân thiết trước đây hay hàng xóm và nhân viên, họ không hề đem anh trở thành minh tinh, mà coi anh như một người qua đường bình thường hoặc ông chủ chưa từng gặp mặt.

Kiều Nhậm Lương không biết nên khóc hay nên cười. Mơ ước của anh cùng công việc có mâu thuẫn rất lớn.

Anh hy vọng sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng, một diễn viên thành công, vậy mà người khác lại định nghĩa công việc của anh —- minh tinh, một công việc chỉ dựa vào mặt để ăn cơm, một cái bình hoa.

Hiện tại, anh đang lâm vào một loại cảm xúc đấu tranh, anh muốn làm lại từ đầu, thay đổi cách sống, lại không nghĩ rằng trọng sinh cũng phải trả một cái giá lớn.

Nguyễn Tĩnh Xu nói: “Vui vẻ là qua một ngày rồi, không vui cũng qua một ngày, làm sao mà chính mình không qua được?”

Kiều Nhậm Lương muốn nói: Cái này nói thì dễ mà làm được, thực sự rất khó!

Nhưng thấy màu hồng trước mắt, anh đem lời nói nuốt vào. Coi như nhờ bộ đồ ngủ này, miễn cưỡng thử xem như nào vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Làm Kimi trước đó thích quần áo của nữ chủ, lâu sau, liền sẽ thích chủ nhân của bộ quần áo. Nghe thì tốt đấy cơ mà không đáng tin cậy chút nào.

#3/5/2020 – 0h00′

Chú thích:

[1] Thanh thủy xuất phù dung: Vẻ đẹp tự nhiên