Editor: Tiểu Tiên Nữ
Không biết có phải Nguyễn Tĩnh Xu bị ảo giác hay không, cô thấy sau khi Husky cùng Miêu Miêu uống nước suối ở trong không gian càng trở nên xinh đẹp, bộ lông càng thêm mềm mượt.
Kiều Nhậm Lương đối với Husky chú ý nhiều hơn, Miêu Miêu cao lãnh không thèm để ý có người thích Husky, chỉ cần chủ nhân thích nó là được rồi.
Kiều Nhậm Lương ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, anh bế chú mèo tai cụp màu xám lên.
Mèo béo được chủ nhân nuôi dưỡng rất tốt, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng hình thể so với mèo cùng tuổi thì lớn hơn một ít, chỗ nào cũng là thịt, ôm rất thoải mái.
Nguyễn Tĩnh Xu nhìn Kiều Nhậm Lương sau khi tiếp xúc với Husky tâm tình rõ ràng chuyển biến tốt hơn.
Cô càng thêm xác định suy đoán của mình, động vật nhỏ quả nhiên có tác dụng đối với người có tâm trạng giảm sút.
Nhìn đến Miêu Miêu vẻ mặt cao ngạo bên người, Nguyễn Tĩnh Xu ở trong lòng hạ quyết định, về sau sẽ để cho Husky đi “khai thông” Kiều Nhậm Lương.
Nguyễn Tĩnh Xu quan sát không gian có hơn mười mét vuông, suy nghĩ muốn đem vào đây một ít hạt giống rau và trái cây để gieo trồng.
Nếu theo tiểu thuyết thường nói, từ không gian xuất ra, nhất định là vật phẩm tốt!
Dù thế nào cũng không thể lãng phí cơ duyên không dễ có được này.
Nhưng mà không gian này không chỉ của mình Nguyễn Tĩnh Xu, còn của Kiều Nhậm Lương nữa, cô liền trưng cầu ý kiến anh.
Vẫn dễ nói chuyện như trước, Kiều Nhậm Lương nghe xong liền gật đầu đồng ý. Nguyễn Tĩnh Xu nhìn thời gian không còn sớm, kêu Miêu Miêu chuẩn bị ra ngoài, còn Husky thì cho nó chơi với anh thêm một lát nữa.
Miêu Miêu biết phải rời khỏi nơi này, bất chấp chạy đến nước suối bên cạnh uống mấy ngụm.
Nguyễn Tĩnh Xu đi theo sau nó, nhìn nước suối trong vắt, nghi hoặc dùng ngón tay nhúng vào dòng nước rồi đưa vào trong miệng.
Tức khắc nước suối ngọt mát lan tỏa nơi đầu lưỡi, làm cả người cô sảng khoái hơn không ít.
Nguyễn Tĩnh Xu bình tĩnh nhìn nước suối trong không gian, có lẽ loại nước này không khác gì so với những thứ trong tiểu thuyết hay nói.
Dù không làm người ta thay da đổi thịt thì ít nhất cũng hữu ích đối với cơ thể mình.
Nghĩ như vậy, cô lập tức gọi Kiều Nhậm Lương tới, hơn nữa còn cho anh uống một ngụm: “Thế nào, có phải anh cảm thấy trong người thoải mái hơn không!”
Kiều Nhậm Lương xác thật so với trước đó tinh thần tốt hơn hẳn, anh nhìn cô một cái, gật đầu: “Ừ.”
Cô dặn dò anh nghỉ ngơi sớm, liền mang theo Miêu Miêu ra ngoài không gian. Tĩnh Xu nhìn thoáng qua điện thoại, đã hơn 9 rưỡi, ngày mai cô còn có tiết dạy, đi rửa mặt rồi ngủ sớm thôi.
Lúc Nguyễn Tĩnh Xu rửa mặt xong chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bụng quặn đau. Cô vội vàng chạy về phía phòng vệ sinh, không biết vì sao mà hôm nay bài tiết vô cùng thuận lợi, mùi cũng nồng hơn.
10 phút giải quyết chiến đấu, Tĩnh Xu cảm thấy người đều nhẹ, ra khỏi WC, cô cau mày mở quạt thông gió ở phòng vệ sinh để thông khí, mùi có vẻ đậm, mà cô vẫn chưa ăn gì cả.
Nguyễn Tĩnh Xu suy nghĩ, sau hai giây cô mở quạt thông gió thì phòng vệ sinh bên cạnh phòng cho khách cũng truyền đến tiếng xả nước.
Cô nhướng mày, khéo vậy?
Đồng thời Nguyễn Tĩnh Xu cũng ngửi thấy một mùi ghê rợn từ phòng khách truyền đến, đây là…
Chậu cát cho mèo trong phòng khách không chỉ có Husky, mà Miêu Miêu cũng đang ngồi xổm ở đó. Một mèo một chó cùng nhau bài phóng khí độc
May là chúng nó được cô huấn luyện tốt, không có thói quen đại tiểu tiện bừa bãi.
Kiều Nhậm Lương từ phòng vệ sinh đi ra, tựa hồ bị mùi nồng đậm của Husky và Miêu Miêu công kích, anh nhíu chặt mày.
Nguyễn Tĩnh Xu nhìn sắc mặt của Kiều Nhậm Lương có chút ngây người.
Cô biết trong giới giải trí có rất nhiều minh tinh dựa vào hóa trang để tăng giá trị nhan sắc, nhưng mặt mộc khẳng định không tệ.
Sắc mặt Kiều Nhậm Lương trước đó đều không tốt, cũng không được chăm sóc nên cô vẫn luôn cảm thấy anh trai này chỉ được coi là thanh tú thôi.
Nhưng hôm nay, vừa thấy người đàn ông cao gầy mặc áo thun màu đen, quần dài thể thao màu xám, gương mặt tái nhợt góc cạnh rõ ràng.
Ở dưới ánh đèn mờ ảo kia càng thêm tuấn lãng, nếu xem nhẹ đôi dép lê màu hồng phấn dưới chân anh thì càng tốt.
Đang định khen một câu thì thấy đôi dép lê kia, Tĩnh Xu liền nuốt trở lại: “Ơ anh, sao anh lại đi dép của tôi?”
Kiều Nhậm Lương cúi đầu nhìn chân mình: “Tôi cho rằng cô biết tôi thích màu hồng, hơn nữa, cô cũng chưa mua dép cho tôi.”
Nguyễn Tĩnh Xu há miệng không biết nên nói gì cho tốt, hình như cô phát hiện người nào đó đang che dấu bản tính của mình rồi.
Kế tiếp đều thảo luận việc tập thể bị tiêu chảy, Miêu Miêu cùng Husky tất nhiên là không cách nào tham gia được. Nguyễn Tĩnh Xu một bên dò hỏi cảm thụ của Kiều Nhậm Lương, một bên lại tự suy nghĩ.
Hai người, hai thú cưng tinh thần đều tốt hơn rất nhiều. Nghĩ lại câu chuyện bồn cầu không thể miêu tả, còn có chậu cát trước mặt, hẳn là nguyên nhân đến từ nước suối trong không gian, có công hiệu bài độc.
Kiều Nhậm Lương uống nhiều hơn Tĩnh Xu, thay đổi cũng nhiều hơn cô, ít nhất quầng thâm dưới mắt anh tan đi một ít.
Quả nhiên là không gian bảo bối!
Nguyễn Tĩnh Xu nhìn ra được Kiều Nhậm Lương rất thích Husky, vì thế trước khi đi ngủ có nói với anh nếu muốn có thể ôm Husky cùng ngủ.
Kiều Nhậm Lương nhìn thân ảnh màu hồng đi vào phòng, rồi đóng cửa lại, anh dùng thanh âm rất nhẹ nói “Cảm ơn”, cô chắc không nghe thấy được.
Dưới chân truyền đến sự ấm áp, một quả cầu màu xám đang cọ cọ mắt cá chân của anh, anh mỉm cười bế Husky lên, quay đầu nhìn Miêu Miêu đang ngủ trong ổ của mình.
Kiều Nhậm Lương đi về phía phòng cho khách.
Cứ an ổn, yên bình sinh hoạt như vậy, anh rất thích.
Thú cưng mũm mĩm, anh cũng rất thích.
Cô gái mặc áo ngủ màu hồng kia, bởi vì cô mặc màu hồng, cho nên, chắc là anh cũng hơi thích đi.
Tác giả có lời muốn nói: Muốn một người có bệnh trầm cảm mở lòng, đây là một việc cực khó!