Chương 5

Editor: Tiểu Tiên Nữ

Nguyễn Tĩnh Xu sửng sốt hai giây, nhìn Kiều Nhậm Lương nhanh chóng nhặt qυầи ɭóŧ màu hồng phấn lên, có chút dở khóc dở cười: “Không nghĩ tới, anh là muộn tao nha!”

Nhìn thấy Kiều Nhậm Lương đỏ mặt tía tai, Tĩnh Xu mới phản ứng lại, người đàn ông trước mặt cùng cô không thân thuộc đến mức có thể cùng nhau thảo luận màu sắc của qυầи ɭóŧ.

Hơn nữa, dù cô sinh ra và lớn lên Trung Quốc nhưng đã ngây người ở nước ngoài đến 8 năm, da mặt cũng trở nên dày đến không đo được.

Kiều Nhậm Lương làm bộ bình tĩnh đem quần áo cho vào máy giặt, nhưng đôi tai đỏ ửng đã bán đứng anh. So với Tĩnh Xu, cô thật sự bình tĩnh.

Đã đến Úc nhiều năm như vậy, đầu trâu mặt ngựa gì đó cô còn chưa thấy, nhưng chụp ảnh khỏa thân tập thể thì đã xem qua, người phương Tây khá thoáng.

Chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng phấn kia, cô cũng chỉ ngạc nhiên một chút vì sở thích của đại minh tinh mà thôi.

Sau bữa trưa ngày Chủ nhật, Nguyễn Tĩnh Xu không lười biếng chơi máy tính nữa, cô lấy giáo án chuẩn bị cho chương trình học ngày mai.

Husky luôn luôn thích dính người cũng hiểu chuyện, cuộn mình lại nằm cạnh chân Tĩnh Xu không lên tiếng. Thậm chí Miêu Miêu còn hủy bỏ thói quen hàng ngày, bị cô đuổi ra sân sau chơi.

Sau khi rửa bát đũa xong, Kiều Nhậm Lương ra ngoài phòng khách liền thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ Hello Kitty màu hồng phấn, đeo chiếc kính đen đơn giản, mái tóc đen dài được búi tùy ý trên đầu.

Cô ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trên tay cầm một xấp tài liệu, thỉnh thoảng lại nhìn vào máy tính như đang đối chiếu cái gì đó.

Có lẽ do bầu không khí thoải mái, cũng có lẽ do bộ đồ ngủ màu hồng phấn, tóm lại bộ dáng của Nguyễn Tĩnh Xu làm Kiều Nhậm Lương ma xui quỷ khiến ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn PPT [1] đến phát ngốc.

Nội dung trên PPT về cơ bản là sách giáo khoa tiếng Trung ở các trường tiểu học, dạy mọi người cách viết tiếng Trung. Anh cũng từ trên giáo án thấy được tên của người phụ nữ đã thu lưu anh, Monica.

Chờ Nguyễn Tĩnh Xu chỉnh sửa tốt giáo án đã hơn một giờ sau, Kiều Nhậm Lương cứ như vậy nhìn cô làm việc, nhìn hơn một giờ. Tĩnh Xu nhận thấy tinh thần của anh không được tốt lắm.

Lúc đầu, cô chỉ nghĩ rằng xảy ra chuyện lớn như vậy, còn ở môi trường xa lạ, sinh ra cảm giác hồi hộp lo lắng là chuyện bình thường.



Nhưng mà hiện tại ngồi gần anh, cô quan sát thật kỹ mới phát hiện, quầng thâm dưới mắt rất nghiêm trọng.

Lần đầu tiên Kiều Nhậm Lương chủ động cùng Nguyễn Tĩnh Xu nói chuyện, hỏi cô tư liệu và tài liệu này là gì. Mà sau khi cô trả lời, anh đã giật mình trong giây lát, mặc dù thoáng qua, nhưng vẫn bị cô bắt được.

Nguyễn Tĩnh Xu không khỏi buồn bực, thoạt nhìn mình giống kiểu người không có kiến thức sao, một chút cũng không giống giảng viên đại học sao?

Quả thật, trên người Nguyễn Tĩnh Xu toát ra một cổ phong độ trí thức, nói cô là giảng viên đại học cũng không có nhiều người kinh ngạc.

Rốt cuộc giảng viên đại học cũng phân cấp bậc, hiển nhiên tuổi của cô chính là cấp bậc thấp nhất. (Thật ra chỗ này mình cũng không hiểu lắm)

Mà Kiều Nhậm Lương không ngạc nhiên về nghề nghiệp của cô, anh đang suy nghĩ về mức lương của giảng viên đại học.

Một người phụ nữ có thể mua được biệt thự và có công việc cao quý như thế, vậy mà khi ở siêu thị mua rau dưa trái cây lại bày ra bộ dạng muốn hộc máu.

Kiều Nhậm Lương đã cấp cho Nguyễn Tĩnh Xu một nhãn mác “bủn xỉn”.

Vì giảm béo nên buổi tối Nguyễn Tĩnh Xu chỉ ăn trái cây, không ăn cơm, cô vẫn chưa biết vì hành vi này đã khiến anh đưa ra một kết luận về mình.

Kiều Nhậm Lương: Nếu không viết một tờ giấy nợ?

Trở về phòng mình, Nguyễn Tĩnh Xu bắt đầu làm thiếu nữ nghiện mạng hàng ngày.

Vừa mở trang web ra cô đột nhiên nhớ tới khuôn mặt trắng bệch của Kiều Nhậm Lương, ma xui quỷ khiến thế nào ở trên mạng tìm tòi về “Bệnh trầm cảm”.

Tâm trạng buồn bã, suy nghĩ chậm chạp, giảm sút năng lượng, không có động lực, suy giảm nhận thức và rối loạn giấc ngủ.

Tĩnh Xu thấy rằng vị đại minh tinh đang trong nhà hiện tại không chỉ cần sắp xếp việc ăn uống, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại, mà còn phải giải quyết vấn đề tâm lý của anh nữa.

Bệnh nhân trầm cảm sẽ dần mất hứng thú với thế giới bên ngoài, dần dần thờ ơ với mọi thứ và dần dần thoát ly xã hội này.



Nếu anh phát hiện vấn đề của mình và tích cực hợp tác với bác sĩ tâm lý trị liệu, anh sẽ dần dần trở nên tốt hơn. Nếu anh không rõ tình huống của mình và tiếp tục từ bỏ, kết quả cuối cùng chính là tự sát.

Hiển nhiên, Kiều Nhậm Lương đã tự sát một lần, vạn nhất anh ấy nghĩ quẩn, lại ở trong phòng tự sát lần nữa.

Nguyễn Tĩnh Xu nghĩ đến đã cảm thấy thật khủng khϊếp, vì thế phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy đi tìm anh.

Phòng khách chẳng có ai, phòng tắm cũng không có dấu vết có người hoạt động. Nguyễn Tĩnh Xu tìm toàn bộ biệt thự cũng không tìm thấy anh. Cuối cùng cô nghĩ đến một nơi chỉ có hai người họ biết.

Tùy thân không gian, hôm qua Nguyễn Tĩnh Xu còn chưa nghiên cứu qua người đàn ông đang sống trong nhà kia, nhất thời cũng quên mất bảo bối mới có.

Quả nhiên Kiều Nhậm Lương ở bên trong đó, anh vẫn duy trì động tác nằm thẳng mà Tĩnh Xu lần đầu gặp anh, cứ như vậy ngây ngốc nhìn lên trời xanh.

Cô thấy anh không tự sát liền thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết an ủi, cũng không phải bác sĩ tâm lý nhưng cô biết động vật nhỏ và trẻ con có thể giúp cho tâm trạng người ta trở nên tốt hơn.

Tình huống của Kiều Nhậm Lương chắc cũng tương tự như thế, ít nhất cũng khiến anh ý không còn tự sát trong phòng nữa.

Miêu Miêu và Husky đột nhiên thay đổi không gian, phát hiện chủ nhân ở sau mình, sung sướиɠ chơi đùa trong tùy thân không gian, còn rất hưng phấn ra suối uống nước.

Sau khi nghe tiếng gọi của Tĩnh Xu, chúng vui sướиɠ chạy tới, cô bất đắc dĩ lắc đầu thì thấy Kiều Nhậm Lương quay đầu chú ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác dụng của việc sử dụng vật nuôi để chữa bệnh trầm cảm là không lớn.

Bác sĩ tâm lý vẫn đáng tin cậy hơn

Chú thích:

[1] PPT: PowerPoint