Editor: Tiểu Tiên Nữ
Sau khi đạt được sự đồng thuận, Nguyễn Tĩnh Xu và Kiều Nhậm Lương bắt đầu một vòng chung sống, nữ phụ trách việc bên ngoài, nam phụ trách việc trong nhà, vui vẻ hòa thuận.
Mới đầu, Nguyễn Tĩnh Xu vẫn còn nhớ tới thân phận minh tinh của Kiều Nhậm Lương, chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống.
Nhưng rõ ràng, ngay cả khi bị trầm cảm, Kiều đồng học vẫn là một người đàn ông không muốn mắc nợ người khác, anh chủ động nhận thầu mọi việc nhà, cùng việc chăm sóc Miêu Miêu và Husky hằng ngày.
Chiều thứ bảy, Nguyễn Tĩnh Xu mang theo Kiều Nhậm Lương và chú chó lông vàng Miêu Miêu, lái xe đến trung tâm thương mại.
Mặc dù hiện tại anh không có hộ chiếu nhưng lấy kinh nghiệm cô ngây người ở Úc đến tám năm cũng không bị chú cảnh sát nào kiểm tra, ra ngoài mua chút đồ chắc cũng không xảy ra chuyện gì.
Vào trung tâm thương mại, Tĩnh Xu dẫn Kiều Nhậm Lương đến thẳng khu vực quần áo nam.
5~10 đô la Úc một cái áo thun, 15 đô la Úc một cái quần thể thao, còn có 10 đô la Úc một đống vớ cùng đồ lót.
Tĩnh Xu để Kiều Nhậm Lương chọn size của mình. Bởi vì quần áo rẻ nên giá được viết rất lớn treo trên kệ.
Tĩnh Xu thấy Kiều Nhậm Lương đang nhìn chằm chằm vào giá: “Trông rẻ thế này thôi chứ chất lượng vẫn rất tốt, hơn nữa lương của tôi không cao, không đủ khả năng mua đồ đắt tiền.”
Kiều Nhậm Lương quay đầu lại nhìn Tĩnh Xu: “Tôi biết, tôi sẽ trả lại tiền cho cô”. Sau đó liền cầm quần áo vào phòng thử đồ.
Sau khi nghe được lời nói đó, Tĩnh Xu cảm thấy hơi xấu hổ, cô thì thầm: “Tôi, tôi không có ý này.” Cũng không biết anh có nghe thấy không.
Sau khi mua hết 45 đô la Úc tiền quần áo, Tĩnh Xu đưa Kiều Nhậm Lương vào siêu thị để chuẩn bị mua ít đồ ăn dự trữ cho việc sống chung.
Kiều Nhậm Lương đẩy xe mua hàng, nhìn người phụ nữ trước mắt đang so sánh giá của các loại rau trái cây.
Nhiều thứ được mua giảm giá. Hình như có thể tiết kiệm được một vài đô la cũng làm cho cô ấy vui vẻ.
Kiều Nhậm Lương nhìn Tĩnh Xu thuần thục nhìn vào màn hình máy tính rồi trả tiền.
Anh nhìn thoáng qua màn hình toàn tiếng Anh, ngoại trừ một số từ đơn giản, anh chỉ có thể hiểu tổng giá tiền – $42.8, cô bĩu môi, có vẻ hơi đắt. Kiều Nhậm Lương cúi đầu nhìn quần áo trong xe đẩy, hình như…đắt thật.
Nguyễn Tĩnh Xu cầm chìa khóa xe nhẹ nhàng đi về hướng bãi đỗ xe, theo sau là Kiều Nhậm Lương đang xách ba túi đồ, và chú chó Miêu Miêu không hài lòng với lịch trình ngày hôm nay.
Nguyễn Tĩnh Xu rất hưởng thụ dịch vụ của minh tinh, mặc dù minh tinh này chỉ một mình cô biết. Lúc giữa trưa Kiều Nhậm Lương chủ động giúp cô, cô liền yên tâm hưởng thụ dịch vụ của Kiều đồng học.
Năm, sáu phút lái xe, Nguyễn Tĩnh Xu về tới nhà, vừa vào cửa thì được mèo con Husky nghênh đón.
Kiều Nhậm Lương lặng lẽ cầm túi đồ vào phòng bếp, phân loại rau trái cây cùng các loại thịt bỏ vào tủ lạnh, lại đem quần áo Tĩnh Xu mua cho anh cất vào phòng ngủ cho khách, sau đó ngồi xuống ghế sofa bắt đầu xem TV.
Nguyễn Tĩnh Xu cũng không nói nhiều, cô phát hiện, vị minh tinh này không phải không thích nói chuyện, chỉ là bọn họ hai người không thân, tự nhiên sẽ không có gì để nói.
Là một cô gái nghiện Internet, Tĩnh Xu lấy một quả táo từ tủ lạnh, vừa ăn vừa xem các loại show.
Cả buổi chiều, trong phòng khách chỉ có một người đàn ông cùng một người phụ nữ, một người thì xem TV, một người thì chơi máy tính.
Mặc dù không có giao tiếp nhưng khi mặt trời lặn về phía tây, ánh hoàng hôn rực sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng khách, lại khiến cho người ta có cảm giác năm tháng bình yên.
Hai người kia đều không ai phát hiện điều đó, Nguyễn Tĩnh Xu trầm mê xem show, Kiều Nhậm Lương thì không biết đang nghĩ gì.
Rốt cuộc xem xong hai mùa “Running Man”, Nguyễn Tĩnh Xu buông Husky trong ngực xuống, xoa xoa bụng vừa rồi cười nhiều quá nên có chút đau.
Cô quay đầu lại phát hiện Kiều Nhậm Lương vẫn duy trì tư thế từ mấy giờ trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV phía trước, bên trong đang phát tin tức buổi tối.
Nguyễn Tĩnh Xu trong lòng thầm nói, tiếng Anh của anh ý chắc hẳn khá tốt, có thể xem lâu như vậy.
Lúc mới đến Úc, Nguyễn Tĩnh Xu căn bản không xem TV vì cô xem không hiểu. Đến bây giờ khi xem chương trình truyền hình địa phương ở Úc, cô vẫn có một chút miễn cưỡng, bởi vì sự khác biệt giữa văn hóa và ngôn ngữ, Nguyễn Tĩnh Xu rất khó để hòa nhập.
Những tiết mục TV kia, cô xem không hiểu thì đại khác hơn mười phút sau sẽ ngáp. Cô cảm thấy cô không thể tiếp tục xem trong vài giờ.
Tuy nhiên, Tĩnh Xu nhanh chóng phát hiện mình sai rồi. Kiều Nhậm Lương hoàn toàn không xem TV, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào nó, cô phải gọi mấy lần anh mới hoàn hồn.
Bữa tối do Kiều Nhậm Lương nấu, món ăn Thượng Hải rất ngon, ít nhất Tĩnh Xu cảm thấy nó ngon hơn so với những món cô đã làm.
Lúc này Tĩnh Xu mới nhớ ra Kiều Nhậm Lương là người gốc Thượng Hải và cũng là đồng hương.
Sau bữa tối, Kiều Nhậm Lương rửa bát xong liền thay hộp cát cho mèo, lấy thêm nước vào bát của Husky và Miêu Miêu, sau đó vào phòng ngủ cho khách bên cạnh phòng tắm.
Sáng chủ nhật, Tĩnh Xu định lấy sọt quần áo bẩn mang đi giặt, nhớ tới Kiều Nhậm Lương đêm qua có tắm, cô quyết định thay anh giặt luôn chỗ quần áo ấy, dù sao quần áo cũng không nhiều.
Khi thấy Kiều Nhậm Lương cầm sọt quần áo bẩn đứng trước máy giặt, lúc này cô mới nhớ ra mọi việc nhà đã bị người đàn ông kia bao thầu.
Nguyễn Tĩnh Xu đứng bên cạnh anh, hướng dẫn anh cách sử dụng máy giặt, sau đó liền thấy Kiều Nhậm Lượng mang từ trong phòng ra một đống quần áo chuẩn bị ném vào máy giặt, cô vội vàng ngăn cản: “Ai, đồ lót và vớ không thể giặt chung với quần áo…”
Nguyễn Tĩnh Xu vừa nói vừa kéo quần áo trong tay Kiều Nhậm Lương, sau đó, một đồ vật màu hồng phấn rớt ra.
Nguyễn Tĩnh Xu bình tĩnh nhìn đồ vật trên mặt đất, cô cũng không bỏ qua khuôn mặt nhanh chóng đỏ của anh.
Tác giả có một điều muốn nói:
Mọi người đoán xem màu hồng kia là cái gì? Khi viết nó, tôi đã cười rất to, nhưng khi đang cười tôi nghĩ rằng người đó không còn nữa, tôi cười không nổi.
Vì vậy người đàn ông của tôi nói rằng khi tôi viết văn tinh thần có chút không bình thường.