Chương 10

Editor: Tiểu Tiên Nữ

Bố Nguyễn mẹ Nguyễn đều cho rằng Nguyễn Tĩnh Xu vì trốn việc xem mắt nên mới nói dối mình có bạn trai, không nghĩ tới con gái mới về nước ngày hôm sau liền mang một người đàn ông soái khí về nhà, còn giới thiệu đây là bạn trai cô.

Nguyễn Tĩnh Xu nhìn bao lớn bao nhỏ lễ vật trong tay Kiều Nhậm Lương mà đau lòng thay anh.

Vốn dĩ Nguyễn Tĩnh Xu bày tỏ cô sẽ tự mua lễ vật, dù sao người ta cũng không phải bạn trai thật, nhưng mà anh lại kiên trì muốn trả tiền.

Tĩnh Xu hiểu được, đây là anh đang trả nhân tình cho thời gian trước cô thu lưu anh, liền không nói nữa.

Cơ mà, dã sơn sâm, đông trùng hạ thảo, tổ yến sào, mấy thứ này hơi bị đắt đấy.

Tựa như nhìn được ý tứ từ trong mắt Tĩnh Xu, Kiều Nhậm Lương cực kì cực kì chân thành nói cho cô biết, anh thật sự không thiếu tiền.

Không nói đến đôi tình lữ giả kia, đôi vợ chồng già họ Nguyễn trên mặt biểu cảm hết sức hài lòng.

Mẹ Nguyễn rốt cuộc thấy được hy vọng con gái sẽ gả chồng, mà tiểu tử này thật đẹp trai, ánh mắt con gái không tồi, mẹ Nguyễn rất vừa lòng gật đầu.

Nguyên bản bố Nguyễn luôn giữ thái độ trung lập đối với việc chung thân đại sự của Nguyễn Tĩnh Xu thì lại ngồi không yên.

Đặc biệt là khi con gái bảo bối kéo cánh tay người khác, mặt ông càng đen như mực.

Tiểu tử thối này từ nơi nào đến, con gái bảo bối của ông mới 26 tuổi, tuổi này kết hôn cũng được nhưng chồng của con gái nhất định phải giống như bố cô ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái…… (chỗ này đã bỏ đi một nghìn từ) mới được.

Mẹ Nguyễn liếc mắt nhìn dáng người mập mạp của chồng mình: Ha ha.



Đặt lễ vật xuống, bốn người ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu tam đường hội thẩm [1].

Mẹ Nguyễn: “Tiểu tử, cháu tên gì, năm nay bao tuổi, công việc hiện tại như nào?”

Kiều Nhậm Lương biểu hiện không làm người ta thất vọng, dù sao bệnh trầm cảm nghiêm trọng vậy, mà anh còn kiên trì làm việc, hơn nữa không để ai phát hiện ra.

Nguyễn Tĩnh Xu cảm thấy khả năng diễn xuất của anh vẫn tốt chán.

Kiều Nhậm Lương chân thành nói: “Cháu tên Kiều Nhậm Lương, năm nay 28 tuổi, công việc của cháu là……” Nói tới đây, anh dừng một chút, công việc của anh……

Nguyễn Tĩnh Xu sửng sốt một giây liền lập tức xen mồm nói: “Anh ấy làm nghệ thuật ạ.”

Bố già hừ một tiếng, mặt càng đen, mà vừa rồi mẹ Nguyễn mặt còn đang vui vẻ cười cũng lạnh xuống.

Trong mắt người thế hệ trước, chỉ có giáo viên, bác sĩ, luật sư, nhân viên văn phòng hoặc công việc “bát cơm sắt” [2] gì gì đó mới tốt, còn làm nghệ thuật ý, chính là biểu hiện của việc người trẻ tuổi bây giờ không có việc làm đàng hoàng.

Bố mẹ Nguyễn liếc nhau, trao đổi một chút ý kiến, hai người đều thấy được trong mắt đối phương có cùng một câu: Người đàn ông này không đáng tin cậy.

Kiều Nhậm Lương thu hết hành động của “bố mẹ vợ tương lai” vào mắt:

“Là như này ạ, trên danh nghĩa của cháu có mở hai nhà hàng, một công ty thời trang, còn có một phòng làm việc về âm nhạc vì đôi lúc cháu cảm thấy khá hứng thú với âm nhạc.

Cháu có ý tưởng muốn mở rộng công tác sang nước ngoài, cho nên liền đi Úc để khảo sát thị trường.

Cũng vì thế cháu mới gặp được Monica, nhưng công việc đang ở bước đầu khảo sát, cháu chưa muốn nói nhiều, chỉ nói đang du lịch nên mới giới thiệu cho Monica công việc đó ạ”.

Nguyễn Tĩnh Xu ngồi bên cạnh âm thầm trợn trắng mắt, nói như thật vậy, diễn viên không hổ là diễn viên, nói dối mà mặt không đổi sắc tâm không nhảy.



Vì thế cô liền xem nhẹ việc tại sao anh lại biết tên cô, trong khi cô chưa từng nói cho anh biết.

Kiều Nhậm Lương nói như vậy, sắc mặt bố mẹ Nguyễn tốt lên không ít.

Tuy rằng có hơi oán trách việc anh không nói cho con gái họ công việc của mình, nhưng dù sao hai người quen biết không lâu, sản nghiệp trên danh nghĩa anh đối với một nhà bình thường mà nói là một khối tài sản không nhỏ, giữ lại không nói cũng là điều bình thường.

Kiều Nhậm Lương là người Thượng Hải, diện mạo nhân phẩm đều tốt, cũng có gia sản, quan trọng nhất là có ý tưởng phát triển sự nghiệp ở Úc.

Đối với đứa con gái không muốn về nước kia thì tuyệt đối là chuyện tốt, thế nên mẹ Nguyễn thật là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng, hận không thể ngay tại đây định hôn sự.

Mẹ Nguyễn cười hỏi: “Hiện tại bố mẹ cháu sống ở Thượng Hải à? Nếu không hẹn thời gian, cả nhà cùng nhau gặp mặt, hai nhà chúng ta cũng có thể……”

Không riêng Kiều Nhậm Lương sắc mặt trở nên trắng bệch, mà sắc mặt Nguyễn Tĩnh Xu cũng hiện lên sự xấu hổ, thanh âm mẹ Nguyễn cũng càng ngày càng nhỏ, trong lúc nhất thời, cả phòng khách đều an tĩnh.

Tác giả có lời muốn nói: Bố mẹ của Kimi phải làm sao bây giờ.

To be or not to be, đây lại là một vấn đề.

#5/5/2020 – 18h24′

Chú thích:

[1] Tam đường hội thẩm: Ba người cùng tra hỏi, cùng thụ án.

[2] Công việc “bát cơm sắt”: chỉ những công việc của nhà nước.