Edit: V.O
Cuối cùng vẫn như mong muốn của Tô Ý Niệm, Cố Nan Vong dẫn cô đến Thương mại quốc tế.
Nhưng điều kiện Cố Nan Vong đưa ra cho cô là, thứ nhất, chỉ cho đi theo sau lưng anh. Thứ hai, lúc nguy hiểm, anh kêu cô chạy tất phải chạy.
Hai điểm này đối với Tô Ý Niệm mà nói chẳng là gì, chỉ cần cô có thể đi cùng anh đến Thương mại quốc tế, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
Cố Nan Vong tìm được địa chỉ dãy số xa lạ kia gửi đến: “Thiên đài trên tầng cao nhất Thương mại quốc tế.”
Tầng cao nhất?
Vì sao lại chọn ở tầng cao nhất?
Hoặc là nói, nơi đó chính là chỗ giao dịch?
Khách sạn Thương mại quốc tế có tổng cộng 32 tầng, gần như mỗi tầng đều thiết kế giống nhau, nhưng ngoại trừ Thiên đài ở tầng cao nhất.
Lúc này trong lòng Cố Nan Vong
có linh cảm không tốt, chuyện lần này, chỉ sợ thật sự không chỉ đơn giản là bắt cóc và gϊếŧ con tin như anh tưởng.
Anh nhìn qua Tô Ý Niệm đi theo bên cạnh anh: “Sợ không? Nếu sợ, bây giờ đi vẫn còn kịp.”
Sợ hãi
Đùa gì vậy, nếu cô sợ, sẽ không đi theo anh đến tận đây có được không?
“Anh đang chọc em sao?”
Cô cười cười.
Cố Nan Vong nghe thấy Tô Ý Niệm trả lời như vậy, nói vậy tức là sau này cô đã quyết định rồi, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng đã nghĩ đến hậu quả.
“Vậy em đi theo anh, đừng có chạy lung tung.”
Trước khi vào thang máy, anh dặn dò cô.
Tô Ý Niệm dè dặt cẩn thận đi theo sau lưng anh.
“Biết rồi, sao anh nói nhiều lời thừa thãi vậy.”
Cố Nan Vong bất đắc dĩ.
Cô còn ngại anh nói nhiều lời thừa thãi?
Nếu lỡ như cô thật sự xảy ra chuyện, vậy anh có bảy cái mạng cũng không cứu được cô.
Mấy phút đồng hồ sau...
Bọn họ rón rén đi đến Thiên đài, Tô Ý Niệm nhìn quanh bốn phía, chẳng có gì, chỉ có đồ điện gia dụng cũ nát và một ít đồ bỏ đi.
Tính cảnh giác của Cố Nan Vong rất cao: “Nhớ kỹ lời anh nói, cứ trốn sau lưng anh, đừng có chạy lung tung.”
“Ôi, nhóc con, dẫn bạn gái đến?” Nghe thấy giọng nói, nhất thời Cố Nan Vong ngừng lại, Tô Ý Niệm không kịp phanh lại, ôm lấy hông Cố Nan Vong.
Cố Nan Vong đứng thẳng, Tô Ý Niệm vẫn ôm anh, không hề có ý định buông anh ra.
Anh rút đôi tay đặt trên người mình ra, nhưng dường như cần chút sức.
Cuối cùng, anh cũng không quan tâm Tô Ý Niệm ôm anh thế nào, trực tiếp xoay người: “Có lời nói thẳng.”
Tô Ý Niệm cũng ôm hông anh xoay người, thật cất vả mới ôm được Cố Nan Vong, cho dù có nguy hiểm, cô cũng không dễ dàng buông tay.
Đối diện, là một người đàn ông đeo dây chuyền vàng, mặt để râu ria.
Cố Nan Vong nhìn người đó, anh ta không phải là lão đại chân chính, trông có vẻ giống người hầu.
“Kêu ông chủ của các anh ra.”
Cố Nan Vong nhẹ nhấc mí mắt, ánh mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Loại người hầu này, anh không muốn lãng phí nhiều thời gian.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng nhìn hai người ngọt ngán trước mặt: “Các cậu, ôm ấp ở nơi công cộng, đúng là làm chướng mắt người nhìn.”
Giọng nói rất không phục, nào có người đến cứu con tin bị bắt cóc còn dẫn bạn gái theo, dẫn theo thì thôi, còn dính như vậy.
Nghe nói như thế, Cố Nan Vong cũng không phản ứng gì.
Nhưng Tô Ý Niệm lại không nhịn được, cái gì gọi là làm chướng mắt người nhìn?
Tô Ý Niệm nhìn người đàn ông đeo dây chuyền vàng trước mặt, trông có vẻ chính là lão trai tân chưa có bạn gái.
Vì thế, câu tiếp theo của cô khiến cho người đàn ông đeo dây chuyền vàng nghẹn.
“Lão trai tân, sao nhiều lời vậy làm gì?”
“Lão...lão trai tân?
Con nhóc kia, trông thông minh, sao lời nói ra lại làm tổn thương người khác như thế?
Sao nào?
Bọn họ xem thường đàn ông độc thân có đúng không?
Cố Nan Vong luôn nhịn cười không bật ra, phụt cười ra tiếng.
Không nghĩ tới cô nhóc này, mắng người còn không có một chữ thô tục...