Khoảng cách không xa, gần ngay trước mắt.
Cô vẫn còn tâm trí đếm bước. Một bước. Hai bước.
Trong lúc đó, dường như có cảm xúc gì đo lặng lẽ trào dâng trong lòng. Vừa cảm động lại vừa tức giận, tất cả đan xem vào nhau.
Hình bóng của Trần Thuật càng lúc càng gần. Hai người đều không chú ý tới cô.
Cuối cùng Trần Thuật cúi đầu nhìn đồng hồ, nói qua loa với cô ta:
"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, tôi đi trước đây."
Từ Ninh lại gần vài bước, định nói thêm gì đó: "Trần Thuật..." Cô ta chưa nói hết câu, đột nhiên sững người.
Trần Thuật cũng sững lại, vẻ mặt hơi biến đổi. Bởi vì vừa rồi không chỉ một mình Từ Ninh gọi tên cậu. Còn có một giọng nữ nhẹ nhàng dịu dàng khác.
Giọng nói ngẫu nhiên l*иg vào tiếng cô ta, nhưng có thể phân biệt rõ ràng có hai người đang nói, trong đó tiếng gọi của cô gái kia thân mật hơn, thoải mái hơn.
Một giây sau, chỉ thấy một cô gái chậm rãi bước ra từ sau lưng Trần Thuật.
Cô ấy rất xinh đẹp, đó là ý nghĩ đầu tiên của Từ Ninh khi nhìn thấy An Tĩnh từ khoảng cách gần.
Mái tóc đen nhánh mượt mà của cô ấy xõa sau lưng, dáng người mảnh mai, chóp mũi nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, vẻ mặt thờ ơ liếc nhìn Từ Ninh một cái rất nhẹ, nhẹ tựa lông hồng. Ánh nhìn vô cùng hờ hững.
Là bạn gái của Trần Thuật.
Từ Ninh sững người, tự dưng thấy hơi chột dạ.
Cô ta thường xuyên nhìn thấy Trần Thuật và cô ấy sánh đôi bên nhau, cầm túi giúp cô ấy, khoác vai cô ấy, ghé sát bên tai cô ấy thì thầm, ánh mắt Trần Thuật nhìn cô ấy mới thật dịu dàng, chăm chú làm sao.
Không khỏi khiến cô ta tưởng rằng Trần Thuật đang đứng trước mặt mình với khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, biểu cảm vô cùng khó chịu kia dường như chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Cô ta ép bản thân bình tĩnh lại, tiến lên phía trước như một dũng sĩ.
Nghe thấy thì đã sao. Nhìn thấy thì đã sao. Cô ta không sợ.
Khoảnh khắc cúi đầu nhìn thấy An Tĩnh, Trần Thuật hơi sững sờ. Trong phút chốc, cậu có rất nhiều điều muốn nói với cô. Ví dụ, không phải cậu cố tình không gọi điện cho cô, chỉ là đúng lúc điện thoại hết pin sập nguồn. Cũng không phải cậu cố tình không đi tìm cô, chỉ là bị người ta chặn lại ở đây.
Cậu còn định hỏi, sao em lại tới đây. Thực ra, điều muốn nói nhất là giải thích với cô rằng, cậu và Từ Ninh không có bất cứ quan hệ gì, cô đừng hiểu lầm. Đây là điều quan trọng nhất.
Có điều tất cả những điều này cậu còn chưa nói ra lời, chỉ thấy An Tĩnh liếc nhìn Từ Ninh một cái, hoàn toàn không bận tâm tới ánh mắt có phần thách thức của cô ta, lạnh lùng đưa mắt đi. Lúc ấy cô cao ngạo như thiên nga trắng. Như thể trước mắt cô người này hoàn toàn không tồn tại. Khiến Trần Thuật ngây người đắm say.
Cô cụp mắt, đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông thõng với những khớp xương rõ ràng của Trần Thuật, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ bóp, miệng nhoẻn cười, ngẩng đầu dịu dàng nói với cậu: "Trần Thuật, chúng ta đi thôi."
Đầu óc của Trần Thuật như ngừng chạy, không chút phản ứng.
Cậu ừ một tiếng theo bản năng, có chút ngây ngô.
Lúc này cậu hoàn toàn không còn vẻ kiên quyết và không chút nể mặt với Từ Ninh như trước đó, chỉ ngây người một lúc rồi cúi đầu, mắt trân trân nhìn bàn tay nhỏ nhắn mịn màng đang nắm chặt tay mình.
Móng tay được cắt ngắn gọn gàng. Đầu ngón tay nhỏ nhắn nhưng trắng trẻo mịn màng.
An Tĩnh nắm tay cậu rồi quay người bước đi, không để lại một cái nhìn.
Chỉ để lại một mình Từ Ninh đứng ngây ra đó không dám tin vào mắt mình, hai mắt trợn tròn.
Cô ta dám hoàn toàn coi như cô không tồn tại ư?
Từ Ninh từ nhỏ đến lớn đều luôn thuận buồm xuôi gió, từ trước tới nay chưa từng có chuyện gì trái với mong muốn của mình. Ở nhà cô ta được bố mẹ cưng chiều, ở trường được các bạn nam chiều chuộng, cô ta có ngoại hình tự tin và gia cảnh hơn người. Có thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa tính cách cũng rất ôn hòa, dễ gần. Vì thế đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác coi thường như vậy.
Cô ta còn nhớ ánh mắt của An Tĩnh, nhìn đúng một giây. Cô ta không chịu thua giương mắt lên, nhưng An Tĩnh như không nhìn thấy cô ta, chỉ coi cô ta là người qua đường không đáng để mắt đến.
Rõ ràng Từ Ninh ở ngay trước mắt An Tĩnh, định cướp bạn trai của cô. Nhưng trong mắt An Tĩnh, những điều mà Từ Ninh làm hoàn toàn không đáng nhắc tới. Ngay cả hỏi cô cũng không thèm hỏi, cũng không hề có ý định cãi nhau với Từ Ninh, chỉ hoàn toàn tin tưởng Trần Thuật, nhẹ nhàng coi như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Ninh khẽ run rẩy. Điều này khiền cô ta khó chịu hơn hàng trăm lần so với việc bị Trần Thuật từ chối, lòng tự tôn bị tổn thương. Thử nghĩ xem, cô ta bị một cô gái hoàn toàn thua kém cô ta coi thường.
Điều đó mới thật không cam tâm làm sao. Cô ta đứng ngây ra đó nắm chặt ngón tay tái nhợt của mình.
Máu trong người sôi lên sùng sục, mặt đỏ phừng phừng. Chỉ cảm thấy từ trước tới nay chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Bên này, Trần Thuật theo An Tĩnh quay lại con đường nhỏ cô vừa mới đi qua.
An Tĩnh đi khá nhanh, đi trước mặt cậu. Cậu chỉ nhìn thấy cái lưng mảnh mai của cô cùng mái tóc đen nhánh thấp thoáng trước mắt.
Trần Thuật ngại ngùng che miệng ho một tiếng, kéo tay cô, ấm ức giải thích: "Chuyện đó, anh và người đó hoàn toàn không có quan hệ gì, anh vừa ra khỏi ký túc xá thì cô ta đã đứng ở đó rồi. Cứ bắt anh phải đi ăn với cô ta, anh thấy phiền chết đi được."
An Tĩnh càng đi càng nhanh.
Bất chợt dừng bước trước những lời giải thích của Trần Thuật.
Trần Thuật lập tức im bặt, mặt đầy căng thẳng, suy nghĩ xem có phải mình đã nói sai gì không, nhưng toàn thân lại không nhúc nhích, sợ khiến cô tức giận.
Cỏ dại bên tường um tùm xanh tươi.
An Tĩnh hít một hơi, cô từ từ quay người lại, không nói gì cả. Khóe môi mím chặt, như đang đè nén cảm xúc, chỉ ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.
Hơi thở của Trần Thuật càng thêm gấp gáp, cậu không chịu được ánh mắt ấy của cô.
Vội vàng bước lên vài bước, cau mày nói: "Anh thật sự không..."
Vẫn chưa nói hết câu, chỉ thấy An Tĩnh khẽ cử động, đột nhiên giơ cánh tay nhỏ nhắn, vòng qua người Trần Thuật, ôm lấy cổ cậu, lòng bàn tay nóng ấm chạm vào vùng da sau gáy cậu, kéo mạnh.
Trần Thuật đột ngột bị kéo xuống. Sau đó cậu sững sờ, máu trong người như chợt dồn hết lên đầu.
An Tĩnh khẽ kéo cổ cậu xuống, không muốn nghe cậu nói thêm nữa, cô nhắm mắt, dựa sát lại chủ động hôn lên khóe môi cậu.
Có lẽ rất lâu sau đó Trần Thuật vẫn sẽ nhớ mãi cảnh tượng này.
Giống như cảnh quay chậm, cậu sẽ nhớ rất rõ không bỏ sót một chi tiết nào. Họ cùng tắm mình trong ánh nắng mặt trời vàng rực, toàn thân đều lấp lánh ánh nắng.
Đôi mắt cậu run run, không nhắm mắt lại.
Vì thế cho dù là làn da càng thêm trong suốt dưới ánh nắng của An Tĩnh, hay hàng mi dài và rậm của cô, hay là cánh môi mịn màng dịu dàng của cô trên môi cậu, tất cả đều lọt vào tầm mắt, khắc sâu trong tim, ghi nhớ suốt đời.
Hôn mãi hôn mãi.
An Tĩnh lùi lại, dựa lưng vào tường. Trần Thuật theo bước của cô, cổ vẫn bị cô khóa chặt, lão đảo bước theo cô.
Hai người áp sát vào nhau, hơi thở miên man mơn trớn quấn quýt bên tai, Trần Thuật vẫn còn mơ màng ngỡ như đang trong giấc mộng, nếu không vì sao An Tĩnh lại phát sáng cơ chứ.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm quan của cậu. Trái tim đập loạn nhịp không thể không chế được.
Có điều một lúc sau, cậu liền chủ động tấn công, nâng khuôn mặt của cô lên, đưa đẩy đầu lưỡi, liếʍ đôi môi mỏng và mềm của cô, tìm kiếm khoang miệng của cô.
Đúng lúc Trần Thuật sắm không thể kiềm chế được nữa, An Tĩnh dùng răng khẽ cắn vào môi cậu.
Trần Thuật đau điếng, cậu cau mày thở gấp, sau khi đỡ đau mới lùi lại giữ một chút khoảng cách, liếʍ liếʍ khóe miệng, giọng nói khàn khàn có chút không vui: "Sao lại cắn anh?"
An Tĩnh lắc đầu.
Cô mềm nhũn dựa vào ngực Trần Thuật, sắc mặt nhợt nhạt.
Cánh tay cậu đỡ lấy cô, ôm cô thật chặt trong vòng tay. An Tĩnh im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Sau này không được phép nói chuyện với cô ta nữa."
Cô không thích có người nhớ nhung Trần Thuật ở nơi cô không nhìn thấy.
Cô sẽ cực kỳ đố kỵ.
Đố kỵ tới mức phát điên lên. Vừa mới nghe những lời Từ Ninh nói, có một khoảng khắc cô như mất hết lý trí vậy, chỉ muốn bất chấp tất cả xông lên đánh nhau với cô ta.
Trần Thuật nhíu mày phải suy nghĩ một giây xem cô muốn nói tới ai.
À, là Từ Ninh.
Cậu không nghĩ gì, lập tức trả lời: "Được."
Vốn dĩ, ở trong lớp cậu cũng không nói chuyện với cô ta. Huống hồ xảy ra chuyện lần này, sau này sẽ càng không nói chuyện với cô ta nữa.
An Tĩnh mím môi, kéo áo Trần Thuật và nói: "Em ghét cô ta."
Điều này khiến Trần Thuật có chút ngạc nhiên. Bởi vì từ trước tới giờ, An Tĩnh không hề có ác cảm với ai như vậy. Cho dù trong lòng có không thích thế nào cô cũng không nói ra.
Cậu khẽ nói, "Ừ, người em ghét anh cũng ghét."
Giọng nói trầm trầm xuyên qua l*иg ngực đi vào tai cô.
Không khí tĩnh lặng, ánh nắng rất đẹp.
Chú mèo vàng giữa đường không sợ người chút nào, chỉ liếc nhìn họ kêu meo meo vài tiếng rồi lại xoay người, nheo mắt lại tiếp tục sưởi nắng.
Trần Thuật chợt nhớ tới điều gì đó, thấp giọng hỏi: "Có phải em đang ghen không?"
An Tĩnh không trả lời, hai mắt chớp chớp.
Trần Thuật không đợi cô trả lời, hứ một tiếng, ôm chặt cô hơn, đôi mắt đầy đắc ý , nửa cười nửa không: "Anh biết ngay là em ghen mà, bây giờ biết lo lắng vì anh rồi chứ."
An Tĩnh ừ một tiếng.
Cô nhắm mắt lại, nói với vẻ mệt mỏi: "Trần Thuật , đưa em tới bệnh viện."
---
Trong taxi.
Trên đường đi Trần Thuật sa sầm mặt, không nói không rằng, giống như đang cố kìm nén điều gì đó.
Trong bệnh viện cậu vô cùng bận rộn, lấy số, nộp tiền, lấy thuốc.
An Tĩnh ngoan ngoãn ngồi trên ghế truyền dịch, cô cúi đầu, mùi thuốc khử trùng và mùi cồn nồng nặc kíƈɦ ŧɦíƈɦ mũi cô, một tay còn lại của cô đặt lên đùi.
Bỗng nhiên có người nhẹ nhàng đặt một chiếc chăn lên người cô, ngón tay An Tĩnh cử động, cô ngước mắt bắt gặp ánh mắt của Trần Thuật. Cậu khẽ dừng lại, hỏi nhỏ: "Không ngủ à?"
An Tĩnh gật đầu: "Không ngủ được."
Cả phòng truyền dịch toàn là người, đi qua đi lại.
Trần Thuật ngồi bên cạnh An Tĩnh .
Cô dém chiếc chăn dưới cái cằm gầy gầy của mình, vuốt cho phẳng, từ từ nghiêng người dựa vào vai cậu, tìm một tư thế thoải mái, mỉm cười an ủi cậu: "Đừng giận nữa mà, được không?"
Cô nhắc đến chuyện này là Trần Thuật lại tức giận.
Cậu cau mày dạy dỗ cô, cao giọng nói: "Bản thân em bị sốt mà em không biết sao, thấy khó chịu trong người mà vẫn đi học. Vì sao buổi sáng em không nói với anh. Trong giờ học có khó chịu không?"
Nói đến cuối cùng đôi lông mày từ từ giãn ra, giọng nói nhỏ lại rõ ràng là rất xót cô.
An Tĩnh khẽ nói: "Cũng bình thường."
Trần Thuật thở dài một tiếng, đưa tay bóp trán, không biết phải làm thế nào với cô, đành phải hạ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, nghỉ một chút đi, ngủ đi."
An Tĩnh khẽ gật đầu: "Anh đừng đi nhé."
"Nghĩ linh tinh gì vậy. Chắc chắn anh sẽ ở đây." Trần Thuật sờ vào trán cô.
Hai người im lặng một lúc.
Cô dịu dàng gọi cậu: "Trần Thuật."
"Ừ." Trần Thuật khẽ đáp, nhanh chóng cất điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn cô, tưởng rằng cô khó chịu, lo lắng hỏi: "Sao thế?"
An Tĩnh đặt tay lên đùi Trần Thuật, lòng bàn tay hướng lên trên, hơi chụm lại, Trần Thuật bất giác cụp mắt, nhanh chóng hiểu ý cô, cậu đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
Nắm thật chặt.
An Tĩnh vẫn thấy mệt, im lặng một lúc, có chút giận dữ: "Anh nói sai rồi."
Trần Thuật nhướng mày: "Nói sai gì cơ?"
An Tĩnh mím chặt môi, gương mặt trắng nõn như tuyết.
Đôi mắt trong veo, ánh mắt hướng xuống đất ẩn chứa chút ngoan cường hiếm thấy, cô nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Em tuyệt đối sẽ không nói chia tay trước."
Trần Thuật sững người, lẩm bẩm: "Em nghe thấy rồi à."
Cô đã nghe thấy lời mình nói.
"Nếu chia tay, cũng chỉ có thể là cô ấy nói chia tay với tôi."
Giọng nói mềm mại dịu dàng của cô vang lên bên tai, nhưng trong giọng nói bình tĩnh ấy càng nói đến cuối lại có chút xúc động. Cậu nở nụ cười rạng rỡ.
Trong lòng cảm thấy mãn nguyện như vừa nếm mật ngọt vậy.
Cảm giác ngọt ngào dâng đầy trong lòng.
Cậu khẽ cười một lúc mới miễn cưỡng dừng lại được, nghiêm túc nói: "Ừ, anh nhớ rồi."
Trần Thuật lại nói thêm: "Anh sẽ nhớ rất lâu rất lâu rất lâu đấy, vì thế em cũng phải nhớ thật kỹ, không được nói chia tay với anh."
An Tĩnh khẽ mỉm cười: "Vâng."
Cô thay đổi tư thế, dựa cả người vào người cậu, Trần Thuật dang tay, ôm chặt lấy cô. Mấy sợi tóc của An Tĩnh chạm vào cằm của Trần Thuật, Trần Thuật còn kiên nhẫn vuốt vuốt cho thẳng. Ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng.
An Tĩnh cụp mắt, buồn chán nghịch tay của cậu.
Trần Thuật cũng không rụt tay lại, cứ để cho cô nghịch như thế.
Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên cô nói: "Trần Thuật, kỳ nghỉ chúng ta đi du lịch nhé."
"Đi du lịch?" Trần Thuật hỏi.
"Chính là đi đến nơi nào đó cũng được, chỉ có hai chúng ta thôi."
Bất kể nơi đâu, chỉ cần ở bên cạnh cậu.
Cô thấy như vậy thật là tốt.
Thực ra cậu đã muốn làm như vậy từ lâu rồi. Từ sau khi hẹn hò hai người chưa từng đi du lịch riêng, chỉ là lần này bị An Tĩnh nói trước rồi.
Cậu suy nghĩ một lúc, những lời nói cứ lấp lửng trong miệng.
"Vậy à." Trần Thuật nói rất từ tốn, cố tình dài giọng ra, đột nhiên, làn môi mỏng nhếch lên tạo thành đường cong đẹp mắt: "Được thôi, nhưng anh có một điều kiện."
An Tĩnh ngồi dậy nghiêng đầu nhìn: "Cái gì?"
Trần Thuật còn đặt điều kiện với cô? An Tĩnh cảm thấy hơi buồn cười.
Trần Thuật vuốt vuốt mái tóc dài của cô, ghé sát bên tai An Tĩnh, khẽ dỗ dành, hơi thở như có mà như không phả ra nóng bỏng: "Điều kiện chính là ở bên ngoài, anh muốn ở chung một phòng với em."