Trần Thuật vẫn chưa thấy đã thì đã bị ngăn lại rồi.
Cậu khẽ cau mày, trong đầu có chút hỗn độn, vẫn chưa thật sự tỉnh táo, không vui khi thấy cô tránh né, cậu lại tiếp tục dựa sát lại, môi áp vào môi cô, hai mắt khép hờ, làn môi mỏng khẽ thì thầm, lẩm bẩm theo lời cô: "Cái gì mà làm cái gì."
Cậu lại hôn cô, muốn bịt miệng cô lại.
An Tĩnh ư một tiếng, trong đầu nghĩ, người này lại còn giả vờ không hiểu cơ đấy.
Trần Thuật càng mạnh dạn hơn.
Men theo đường cong của cô, từ từ lướt lên trên.
Thực ra An Tĩnh không giữ mạnh tay lắm, cậu có thể dễ dàng thoát ra được. Sống lưng mịn màng của cô có một cái hõm, chạm vào đó, cậu không thể tự mình thoát ra được.
Men theo đó, từng chút từng chút lên trên.
Giống như một con rắn đang thè lưỡi, chầm chậm di chuyển trên mỏm đá, quá trình vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ vừa nguy hiểm.
Sống lưng An Tĩnh dần dần túa mồ hôi.
Hơi thở của cậu mặc dù rất nặng nề, nhưng càng lúc càng nhẹ, dường như đang cố kìm nén cái gì đó, sợ làm cô sợ, môi mơn trớn môi cô, phát ra âm thanh đắm say.
Những chỗ bị cậu chạm vào cảm giác hơi tê dại, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng bị ai chạm vào người như vậy, An Tĩnh cảm thấy có chút lạ lùng, vừa giữ cho đầu óc tỉnh táo, cô vừa để ý phía sau.
Đến tận khi bàn tay nóng ấm kia của Trần Thuật từ từ hướng lên trên, chạm vào móc cài áσ ɭóŧ sau lưng An Tĩnh.
Trần Thuật vẫn chưa hành động, An Tĩnh đã giật mình, quả thực không thể kìm nén được nữa.
Một tay vội chắn trước ngực cậu, ngăn không cho cậu tấn công, mặt đỏ ửng, bặm môi giận dỗi nói: "Tay anh đang làm gì vậy?"
Nói rồi cô nhanh chóng đẩy bàn tay đang sờ soạng lung tung trong áo mình của Trần Thuật ra ngoài, nắm chặt cổ tay cậu, không cho cậu tiếp tục.
Trần Thuật sững người, cậu cũng không ngờ mình lại làm như vậy. Thực ra lúc tập quân sự, mấy người trong ký túc của họ nói chuyện, con trai mà, hoặc là nói tới bóng rổ, hoặc là nói tới game, hoặc là nói tới con gái.
Bọn họ nói về những em xinh gái trong số các tân sinh viên. Cậu không góp lời. Sau đó đám người đó càng lúc càng chẳng ra làm sao cả, một hồi sau lại nói tới chuyện đã từng xem bộ phim nào đó. Trong đó có người còn từng thực hành, nói về cảm nhận của bản thân.
Đều là những thanh niên tràn đầy sức sống, phơi phới sức trẻ. Vì thế mọi người đều cười rất sa đọa.
Cậu ngồi một bên nghịch điện thoại, thỉnh thoảng cũng nghe một hai câu, nói thật, khi ấy không có cảm giác gì cả. Nhưng bây giờ, khi ôm bạn gái trong lòng, muốn làm gí đó, nhưng không được làm, thật sự khó tránh khỏi ý nghĩ đen tối. Không hiểu vì sao mà toàn thân nóng bừng lên.
Là cậu không đúng, không nên tùy tiện như vậy. Cậu ho một tiếng, tỏ vẻ vô tội, khẽ nói: "Không làm gì cả, anh... anh chỉ sờ thôi." Ánh mắt cậu có chút hoảng loạn, nhưng cuối cùng vẫn nhìn cô, vẻ mặt chăm chú, làn môi mỏng mím chặt.
Lần đầu tiên An Tĩnh thấy Trần Thuật nói năng ấp a ấp úng như vậy. Bình thường cậu đâu có như vậy. Cô không kìm được cười thầm trong bụng, nhưng vẫn làm mặt lạnh hỏi: "Anh sờ cái gì?"
Chưa đầy vài giây, Trần Thuật lại lấy lại vẻ mặt thường ngày, tỏ ra không hề run sợ, ánh mắt u tối, ẩn chứa ý tứ xâu xa, giọng nói có chút khàn khàn: "Em nói xem sờ cái gì?"
Cậu khẽ dừng lại, ngượng ngùng sợ chóp mũi rồi lại nhìn cô, cất cao giọng nói: "Hơn nữa, anh chưa sờ được cái gì cả, chỉ sờ eo thôi."
An Tĩnh trợn mắt lườm cậu, làu bàu: "Anh sờ cả lên trên rồi còn gì."
Trần Thuật hắng giọng: "Vẫn chưa sờ tới chỗ đó mà."
Chỗ đó là chỗ nào.
Vành tai trắng muốt của An Tĩnh ửng đỏ, cô khẽ đẩy cậu, cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình: "Nghiêm túc một chút đi, đang ở ngoài đấy."
Trần Thuật uể oải lùi lại theo lực đẩy của cô, cụp mắt nhìn cô một lúc, đột nhiên nhếch miệng cười, chậm rãi nói: "Vậy có phải nếu không phải ở ngoài thì có thể sờ đúng không?"
Cái người này, hôm nay thật là nghịch ngợm.
An Tĩnh cố tình không nhìn cậu, nói từng câu từng chữ: "Cũng! Không! Được!"
Thực ra với những người yêu nhau chuyện này cũng rất bình thường.
Cô cũng không hiểu, suy cho cùng đây cũng là mối tình đầu của cô. Về mặt này coi như là đều theo Trần Thuật. Còn cậu thì từ hồi học cấp ba đến nay lúc nào cũng rất chừng mực với cô. Mặc dù thỉnh thoảng có những câu nói khơi gợi nhưng không hề làm gì.
Cùng lắm là lúc tình cảm dâng trào quả thực không chịu được thì sẽ ôm hôn cô rất lâu.
Còn hôm nay, khi ở ngoài cậu không những hôn cô mà còn động tay động chân.
An Tĩnh không biết có phải là vì đã lên đại học nên cậu tự do hơn không? Tuy nhiên đối với cô mà nói những chuyện đó rất lạ lẫm, nhưng vì đối phương là Trần Thuật nên cô cũng không thấy phản cảm lắm.
Những lời vừa rồi chỉ là cố tình dọa cậu mà thôi.
Cô cúi đầu chỉnh lại quần áo. Nhìn từ trên xuống dưới không thấy có vấn đề gì nữa, cảm thấy hài lòng rồi mới chủ động nắm tay cậu, đung đưa: "Đi thôi, em đói chết đi được."
Trần Thuật vốn đang dựa lưng vào tường, nghe thấy cô nói vậy, hứ một tiếng: "Anh cũng nhịn chết đi được."
An Tĩnh không nghe rõ, quay sang nhìn cậu: "Chết gì cơ?"
Trần Thuật nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, sững người, liền kìm nén những lời định nói ra, sờ tai cô, khẽ nói: "Không có gì, đợi khi nào em lớn nói sau."
Thực ra cậu cũng không nỡ chạm vào cô, muốn đợi cô lớn thêm chút nữa.
Cô vẫn còn quá nhỏ, mặc dù bề ngoài có vẻ chững chạc, chín chắn. Nhưng trong lòng cậu cô vẫn chỉ là Tiểu Tiên Nữ chưa lớn mà thôi.
Mặc dù cậu và cô âu yếm, có lúc thật sự như sắp bùng cháy, tới mức toàn thân nóng ran, nhưng chẳng còn cách nào, cả đời này cậu đã nằm trong tay cô rồi.
Hoặc là một mình ôm tấm hình trong điện thoại của mình lặng lẽ giải toả.
Lúc ấy trong đầu cậu toàn là hình bóng cô.
Chỉ có thể chờ đợi nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi.
Hai người đi ra khỏi con ngõ nhỏ, quay về đường lớn rực sáng ánh đèn.
Giống như vừa mới xuyên qua đường hầm thời gian u tối vậy, trước mắt chợt bừng sáng.
Đi một hồi, đột nhiên Trần Thuật cúi người, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Này."
An Tĩnh quay sang: "Gì cơ?"
"Eo của em nhỏ thật đấy."
Trần Thuật nói xong liền tự nhiên đứng thẳng lên, nhìn sang chỗ khác.
An Tĩnh: ...
Nếu không phải An Tĩnh vừa mới chính tai nghe thấy, nhìn bộ dạng nghiêm túc đứng đắn của cậu, cô còn tưởng câu đó chắc chắn không phải do cậu nói ra.
Không biết vì sao cậu lại nghĩ tới điều này.
An Tĩnh bất giác cúi đầu quan sát vòng eo của mình, bình thường cô thật sự không bận tâm lắm, cô nói: "Cũng bình thường, có đầy người nhỏ hơn em."
Trần Thuật cụp mắt nhìn cô: "Anh cho rằng em như thế là vừa, sờ vào rất dễ chịu."
Dễ chịu?
An Tĩnh có chút mơ hồ: "Có gì mà dễ chịu, người khác cũng đều như vậy mà."
Trần Thuật cau mày nói: "Anh quan tâm người khác làm gì, dù sao anh chỉ sờ em thôi, cảm giác làn da vừa mềm vừa mịn."
An Tĩnh khẽ dừng bước, vội hét lên: "Im miệng, đừng nói nữa."
Trần Thuật cười đểu: "Xấu hổ à?"
An Tĩnh gạt tay cậu ra, không muốn nghe, đi thẳng lên phía trước.
Trần Thuật càng vui hơn. Cậu đuổi theo cô, vòng tay qua vai cô.
Hai người tới một quán ăn vắng người. Trong quán trang trí rất hiện đại, ánh đèn khá tối, tiếng nhạc chậm rãi. Xét một cách tổng thể khá là ổn.
Trần Thuật gọi món xong liền trả thực đơn cho người ta, hai người khẽ nói chuyện với nhau một lúc, đột nhiên Trần Thuật nhớ ra điều gì đó, cậu nheo mắt nhìn An Tĩnh: "Không đúng, suýt chút nữa thì anh quên mất, em giải thích xem anh chàng kia là thế nào."
Cậu chứ cảm thấy hình như bỏ sót chuyện gì đó. Bị cô làm cho mê đắm bây giờ mới nhớ ra.
An Tĩnh: "Anh chàng nào?"
Trần Thuật hứ một tiếng: "Giả ngốc à? Chính là cái tên xin số điện thoại của em đó."
An Tĩnh chống cằm: "Giải thích cái gì, em không quen cậu ta, hơn nữa cậu ta xin số điện thoại của em nhưng em không cho."
Trần Thuật khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng: "Em có nói với cậu ta là em có bạn trai rồi không?"
An Tĩnh suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Cái này em không nói."
Trần Thuật ngước mắt, ánh mắt trầm xuống nhìn cô, đang định mở miệng nói.
Chỉ nghe thấy An Tĩnh nói thêm: "Có điều bạn cùng phòng của em nói hộ em rồi, ừ, đúng rồi, lại còn nói anh rất đẹp trai nữa."
Vậy à, bạn cùng phòng nói cũng được.
Đôi lông mày của Trần Thuật giản ra, tâm trạng lại dịu xuống, cậu cụp mắt, nghịch nghịch đôi đũa trên bàn, chậm rãi nói: "Như thế còn được, sau này gặp những người như thế, em cứ nói thẳng là em có bạn trai rồi."
An Tĩnh ngoan ngoãn đáp: "Vâng."
Nghĩ lại vẫn thấy không cam tâm, Trần Thuật đưa ra ý kiến: "Hay là bây giờ em chụp một tấm hình của anh, sau này khi có người xin số điện thoại của em, em hãy mang ảnh của anh ra cho hắn xem, thế nào?"
Như thế sẽ đỡ phiền phức hơn rất nhiều. Dù sao thì cậu và An Tĩnh không học cùng khoa, không thể ngày ngày ở bên nhau, lúc cô ở một mình khó tránh khỏi sẽ có ai đó lợi dụng sơ hở, không được, sao bây giờ đã cảm thấy bất an vậy nhỉ. An Tĩnh xinh đẹp như vậy, con trai trong trường đâu có mù.
Trần Thuật cau mày lại, tỏ vẻ nghiêm túc, bảo cô cầm điện thoại lên.
Cái gì vậy. An Tĩnh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ phải chụp một tấm ảnh của cậu, nói: "Cho người ta xem ảnh, người ta còn tưởng em bị thần kinh."
Có điều cô cúi đầu nhìn tấm hình. Trần Thuật cũng không tạo dáng gì cả, chỉ dựa lưng vào ghế hai tay để ở dưới, khẽ nghiêng đầu lười nhác mà nhìn ống kính. Ánh mắt ẩn chứa vẻ uy hϊếp, không biết có phải Trần Thuật cố tình làm vậy hay không.
"Cái gì mà thần kinh, điều này chứng tỏ em là hoa đã có chủ rồi."
An Tĩnh cười cười, không nói gì. Thực ra từ hồi học cấp ba An Tĩnh đã cảm nhận được ham muốn chiếm hữu của Trần Thuật đối với cô vô cùng mãnh liệt. Khi ấy, chỉ cần cô nói chuyện với bạn cùng bàn vài câu là cậu ngồi ở đằng sau đã giận dỗi, âm thầm ghen tuông.
Trong lòng cô cảm thấy rất vui.
"Đúng rồi, bạn cùng phòng của em biết anh sao?" Trần Thuật nhớ ra điều này, buột miệng hỏi.
"Đúng vậy." An Tĩnh bĩu môi, "Hôm tới trường nhập học anh và Tống Tư đứng dưới ký túc, bạn cùng phòng em đi ngang qua đã nhìn thấy anh, hai người quá gây chú ý."
Trần Thuật không bận tâm tới chuyện này. Cậu nói: "Hôm nào mời bạn cùng phòng của em đi ăn đi."
An Tĩnh: "Đi ăn?"
Trần Thuật ừ một tiếng, đùa: "Vì bọn họ đã giúp anh bớt đi một tình địch, chắc chắn là phải mời họ đi ăn rồi."
Thực ra cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này. Nguyên nhân lớn nhất là họ là bạn cùng phòng với An Tĩnh, là người ở cùng An Tĩnh từ sáng đến tối, dù sao thì An Tĩnh cũng không phải là người hướng ngoại, cô sống khá nội tâm.
Cậu hơi lo lắng, mặt khác cũng hy vọng bọn họ để ý chăm sóc cô một chút.
An Tĩnh gật đầu: "Được rồi, có cơ hội em sẽ nói với họ."
----
Sau khi kết thúc đợt tập quân sự. Có vài người nổi bật, khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
Ví dụ như Trần Thuật của khoa Tài chính, thân phận thủ khoa khối tự nhiên của thành phố A được mọi người tìm ra, hơn nữa hành xử lại rất kín đáo, ngoại hình đẹp trai, gia đình giàu có, chẳng mấy chốc đã khiến mọi người bàn tán rôm rả.
Còn có người lén lút tới chỗ cậu học để nhìn trộm cậu, chụp ảnh cậu đưa lên diễn đàn trường, có điều chỉ là ảnh sau lưng, không chụp được mặt.
Dù vậy Trần Thuật cũng trở nên nổi tiếng, càng lúc càng hot.
Cậu không bận tâm tới những chuyện đó, cả ngày chỉ có hai việc, một là đi học, hai là ở bên cạnh An Tĩnh, thỉnh thoảng cũng chơi game cùng đám bạn cùng phòng.
Chiều tối hôm nay, An Tĩnh cùng bạn cùng phòng ra ngoài trường.
Vì Trần Thuật đã nói là mời họ đi ăn, sau đó An Tĩnh chọn một ngày, hỏi ý kiến đám Hứa Tiêu Tiêu, không ngờ bọn họ người nào người nấy mắt sáng như sao, nhiệt liệt tán thành.
Lúc hỏi An Tĩnh không ngờ bọn họ phản ứng nhiệt tình như vậy, cô có chút dè dặt: "Chuyện là, bạn trai của mình muốn mời các cậu đi ăn, các cậu có muốn đi không?"
Hứa Tiêu Tiêu đang gọt hoa quả, Dương Việt đang trang điểm, Chu Tây đang nhắn tin. Ba người đều làm việc riêng của mình. Khi nghe thấy cô nói vậy, tất cả đều sững người. Sau đó cả ba nhanh chóng gác lại mọi việc đang làm, chạy tới trước mặt cô, vẻ mặt có chút không dám tin vào tai mình. Hứa Tiêu Tiêu nói: "Cậu vừa nói gì cơ? Không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa đi."
An Tĩnh im lặng một lát: "Bạn trai của mình muốn mời các cậu đi ăn, đi không?"
"Đi chứ đi chứ." Vẻ mặt của Hứa Tiêu Tiêu như trúng số vậy. "Bạn trai cậu mời bọn mình đi ăn, vậy thì chắc chắn là phải đi rồi."
Dương Việt, Chu Tây cũng đồng tình, có điều Hứa Tiêu Tiêu lại băn khoăn hỏi: "Có điều sao lại mời bọn mình đi ăn?"
Dương Việt chọc vào vai cô ấy: "Thích thì mời thôi, hỏi làm gì."
Hứa Tiêu Tiêu gật đầu: "Ờ ờ, cũng phải."
Qua loa đại khái vậy sao.
An Tĩnh mỉm cười.
Dương Việt cúi đầu nhìn xuống người mình, cau mày: "Tiêu rồi, mình mặc cái gì bây giờ, đi ăn có phải cần ăn mặc chỉnh tề một chút không?"
Chu Tây nói: "Này Tiêu Tiêu cho mình mượn son của cậu một chút."
Hứa Tiêu Tiêu đập tay: "Chết rồi, mình vẫn chưa gội đầu, tóc bết chết đi được."
An Tĩnh mím môi, tự động bỏ qua ký túc xá hỗn loạn.
Cô cúi đầu soạn một tin nhắn, hẹn thời gian địa điểm với Trần Thuật, vẫn là nhà hàng lần trước, vì An Tĩnh cảm thấy nhà hàng đó thật sự rất ngon, không gian cũng rất đẹp.
Đến buổi tối, mọi người đều có thời gian rãnh. Cả bọn đi ra khỏi ký túc, An Tĩnh đưa họ đến chỗ hẹn.
Hứa Tiêu Tiêu nuốt nước bọt: "Xong rồi, sao mình lại thấy hơi hồi hộp nhỉ?"
An Tĩnh: "... Đừng hồi hộp."
Chu Tây kéo kéo ống tay áo của An Tĩnh: "Bạn trai cậu thật sự không hung dữ đấy chứ, mình sợ nhất là người tướng mạo hung dữ, những người như thế rất khó gần."
An Tĩnh giải thích: "... Cậu ấy chỉ là nhìn bề ngoài hơi hung dữ một chút thôi."
Dương Việt thò đầu hỏi: "Có phải là chúng mình nên ăn uống giữ ý một chút không?"
An Tĩnh: "... Không cần, cứ ăn tự nhiên thôi."
Đến cửa nhà hàng, An Tĩnh nhìn qua cửa kính đã thấy Trần Thuật đang đợi ở trong rồi, cậu ngồi thẳng lưng, thư thái xem thực đơn của nhà hàng.
Cô đẩy cửa đi vào. Ba cô bạn cùng phòng theo sát cô.
Trần Thuật ngước mắt như có dự cảm từ trước. Nhìn thấy họ đi tới, cậu lịch sự đứng dậy.
Dương Việt kéo tay Hứa Tiêu Tiêu: "Là người này à?"
Hứa Tiêu Tiêu: "Đúng vậy."
Dương Việt: "Đẹp trai quá, đâu có hung dữ chút nào, một chút cũng không."
Hứa Tiêu Tiêu: "Đúng vậy, đúng vậy, mình không lừa các cậu, thật sự rất đẹp trai."
Chu Tây: "Wow, nhà hàng này trước đây mình đã từng đến một lần, thật sự rất ngon."
Lúc đi qua đó ba người đều rầm rì nói chuyện, khi đi đến trước mắt cậu, họ bỗng nở nụ cười rất lịch sự, đồng loạt cất lời chào: "Chào cậu."
Trần Thuật mỉm cười, đưa tay ra, trầm giọng nói: "Chào các bạn, mình là Trần Thuật, bạn trai của An Tĩnh."
Dương Việt huýt huýt tay Hứa Tiêu Tiêu, sau đó Hứa Tiêu Tiêu vội đi lên phía trước, bắt tay cậu, nói với vẻ ngượng ngùng: "Xin chào xin chào, mình là bạn cùng phòng với An Tĩnh, tên là Hứa Tiêu Tiêu."
Sau đó hai người còn lại lần lượt giới thiệu bản thân.
Trước mặt nam thần trong trường, nhất định không được thất lễ.
Sau khi tất cà mọi người ngồi xuống, trước tiên cần gọi món. Hứa Tiêu Tiêu suy nghĩ không biết có phải là mình đã gọi quá nhiều món rồi không? Haizz, thôi kệ.
Có chút yên lặng, ba người Hứa Tiêu Tiêu có cảm giác như ngồi trên đóng lửa.
Bởi vì khoảng thời gian trước đó biết tin Trần Thuật không chỉ là bạn trai thời cấp ba của An Tĩnh mà còn là thủ khoa khối tự nhiên toàn thành phố nơi họ sống, chỉ những điều đó thôi đã đủ trâu bò rồi.
Về sau còn biết được cậu còn là con trai của Tống Triều Anh - nữ ca sĩ được giới trung niên yêu thích nhất, chỉ riêng những điều đó thôi đã có thể khiến nam thần trước mắt như đang đội một chiếc vòng sáng lấp lánh trên đầu.
Thật không ngờ, thật không ngờ.
Trần Thuật cất lời trước: "Vốn dĩ nên mời các bạn đi ăn từ lâu rồi mới phải."
Dương Việt xua tay: "Không sao không sao."
Hứa Tiêu Tiêu còn cười ngây ngô: "Bây giờ mời cũng được mà."
Chu Tây lén đá cô ấy một cái, cảm thấy có chút mất mặt. Cái gì mà bây giờ mời cũng được chứ.
Trần Thuật cụp mắt cười.
An Tĩnh liếc nhìn Trần Thuật, ghé sát lại thì thầm bên tai cậu:
"Thế nào? Bạn cùng phòng của em đáng yêu đấy chứ?"
Trần Thuật nhìn An Tĩnh một cái, không đáp lời cô, nói tiếp: "Cảm ơn các bận thời gian qua đã chăm sóc An Tĩnh."
Hứa Tiêu Tiêu lập tức lắc đầu:
"Không đâu, bọn mình cùng chăm sóc lẫn nhau."
Chu Tây: "Đúng vậy, An Tĩnh rất cẩn thận, có lúc bọn mình cẩu thả quên cái gì, cậu ấy là người đầu tiên phát hiện ra."
Dương Việt nói thêm: "Đúng vậy, bọn mình cùng giúp đỡ lẫn nhau."
Lúc ấy đồ ăn được mang lên.
Trần Thuật lùi ra sau nhường chỗ để nhân viên phục vụ bày đồ ăn. Sau đó cậu ra ý chỉ đồ ăn trên bàn: "Ăn nhiều vào nhé, đừng khách sáo."
Hứa Tiêu Tiêu: "Không khách sáo, không khách sáo."
Chu Tây: "Vậy chúng mình bắt đầu nhé."
An Tĩnh cũng cầm đũa lên và nói: "Ăn thôi."
"Ừm." Trần Thuật đáp lại một tiếng, gắp một con tôm sốt cà chua vào bát An Tĩnh, nói với bọn họ: "Nếu không đủ có thể gọi thêm."
Dương Việt vội nói: "Đủ rồi đủ rồi, như thế này đã rất nhiều rồi."
Đùa à, đồ ăn vẫn đang không ngừng được bưng ra.
Trong lúc ăn, các dây thần kinh đang căng lên của mấy cô bạn cùng phòng mới dần dần giãn ra, bọn họ nhận ra, thực ra bạn trai của An Tĩnh không hề đáng sợ chút nào, chí ít đối với bọn họ mà nói cậu ấy rất ôn hòa thân thiện.
Khuôn mặt luôn nở nụ cười, hơn nữa còn rất ga lăng múc cho mỗi người một bát canh.
Điều đó khiền Hứa Tiêu Tiêu mạnh dạn hơn rất nhiều, cô ấy liếc nhìn Trần Thuật rồi bắt đầu tám chuyện: "Các cậu yêu nhau từ hồi học cấp ba đúng không?"
Trần Thuật gật đầu: "Đúng vậy."
"Thế lúc đầu ai theo đuổi ai trước vậy?" Hứa Tiêu Tiêu đặt đũa xuống, uống một ngụm nước cam rồi nói: "Lúc đầu bọn mình hỏi An Tĩnh, cậu ấy không nói, bọn mình rất tò mò."
Trần Thuật liếc nhìn An Tĩnh, như cười như không: "Cô ấy không nói à?"
Hứa Tiêu Tiêu: "Đúng vậy."
"Có lẽ vì cô ấy cảm thấy áy náy nên mới không nói." Trần Thuật nói.
Ba cô bạn cùng phòng sững người, mấy người tròn mắt nhìn nhau, Hứa Tiêu Tiêu hỏi: "Áy náy? Sao lại áy náy?"
An Tĩnh cũng sững người, có chút không hiểu.
Trần Thuật chậm rãi đặt đũa xuống và nói: "Bởi vì cô ấy thật sự rất khó theo đuổi, mãi không chịu nhận lời, giày vò mình rất lâu mới miễn cưỡng cưa đổ được cô ấy."
Biểu cảm của ba cô bạn cùng phòng chả mấy khi biến đổi chóng mặt như vậy, lại còn đồng loạt há hốc miệng, không nói nên lời. Không ngờ là Trần Thuật chủ động theo đuổi An Tĩnh.
Ồ, không đúng, điểm này có thể tưởng tượng được. Nhưng không ngờ là... theo đuổi lâu như vậy. Vì sao không đồng ý?
Nhìn Trần Thuật cảm giác bình thường có lẽ là kiểu người cao ngạo, luôn được người khác theo đuổi. Hơn nữa bọn họ cũng không thể tưởng tượng được dáng vẻ của Trần Thuật khi theo đuổi người khác thì sẽ như thế nào.
Hứa Tiêu Tiêu: "Thế sau đó theo đuổi được rồi à?"
Trần Thuật ừ một tiếng, cậu quay sang nhìn con tôm vẫn nằm nguyên trong bát của An Tĩnh, khẽ cau mày. Cậu cụp mắt lấy khăn ướt lau tay, sau đó bưng bát của An Tĩnh ra chỗ của mình.
Nhanh chóng bóc con tôm trong bát của cô, có vẻ rất thành thạo, chuyên nghiệp, miệng nói tiếp: "Về sao cuối lớp mười một, mối tình của bọn mình còn bị mẹ của An Tĩnh phát hiện ra."
Bóc tôm?
Ban đầu ánh mắt của ba người đám Hứa Tiêu Tiêu bị động tác của cậu thu hút, sau đó lại chuyển sang chú ý nghe cậu nói. Yêu sớm bị phát hiện!
Vậy thì thông thường chỉ có một kết cục, đó chính là chia tay.
Cấp ba của bọn họ đều như vậy.
Không biết bọn họ làm thế nào, Hứa Tiêu Tiêu rất nôn nóng: "Sau đó thì sao?"
Trần Thuật liên tiếp bóc mấy con tôm, sau đó đặt vào bát, đưa bát cho An Tĩnh, nhìn cô với ánh mắt trầm lắng, khẽ nói: "Em ăn đi."
Sau đó lại lau tay một lần nữa. Lúc làm chuyện đó cậu rất chăm chú, chậm rãi không nóng vội, mặc dù miệng vẫn nói chuyện với họ nhưng khuôn mặt vô cùng chuyên tâm, cẩn thận tỉ mỉ quá mức, không hề có vẻ gì là đang bóc tôm.
Hơn nữa ba cô bạn cùng phòng còn phát hiện ra một chuyện. Đó là tay của Trần Thuật rất đẹp, trắng trẻo thon dài hơn nữa các khớp xương vô cùng rõ ràng. Làm cái gì cũng chậm rãi ung dung, đâu ra đấy. Thú thực dùng đôi bàn tay này để bóc tôm quả thực là hơi lãng phí.
Mấy người đều không dám thúc giục cậu, âm thầm quan sát.
An Tĩnh gắp tôm lên, khẽ nói: "Cảm ơn nhé."
Thực ra cô đã quen với chuyện này rồi, vì không thích bóc vỏ tôm nên cô không hay ăn tôm lắm, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Từ sau khi Trần Thuật phát hiện ra điểm này, cậu bắt đầu bóc hộ cô.
Cô và Trần Thuật đều quá quen với chuyện đó rồi. Hoàn toàn không thấy có gì lạ. Nhưng trong mắt người khác thì quả là có chút đáng ngạc nhiên, thấy Trần Thuật đúng là người rất chiều bạn gái.
Trần Thuật thấy họ có hứng thú nên kể lại chuyện hồi lớp mười hai của họ.
Bữa cơm đã kết thúc như vậy.
Trần Thuật kể chuyện cậu và An Tĩnh, An Tĩnh ngồi cạnh ngoan ngoãn ăn đồ ăn, sau đó cậu còn phải để ý xem có phải cô lại kén ăn hay không, có ăn uống hẳn hoi hay không. Một bữa ăn vô cùng bận rộn.
Chỉ có ba cô bạn cùng phòng là chăm chú lắng nghe. Nghe tới chuyện cuối cùng cả hai cùng thì đỗ vào đại học S, tâm trạng họ xúc động tới mức không kìm nén được, không ngờ đằng sau sự ân ái của Trần Thuật và An Tĩnh là một câu chuyện ly kỳ trắc trở như vậy.
Không biết phải nói thế nào. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, bọn họ hoàn toàn đắm chìm vào đó.
Hứa Tiêu Tiêu chỉ có thể bi tráng nắm tay An Tĩnh, nói với vẻ nghiêm trang: "Hãy tin mình, sau này hai người sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, sẽ không rời xa nhau nữa, Trần Thuật sẽ không chịu đựng được đâu, mình cũng sẽ không chịu đựng được."
Hai người còn lại cũng có chung biểu cảm.
An Tĩnh chỉ có thể ngẩn ngơ gật đầu.
Cô liếc nhìn Trần Thuật, chỉ thấy khoé miệng của cậu nở nụ cười đắc ý, cô không khỏi nghĩ thầm trong bụng người này làm đa cấp chuyên nghiệp chắc, sao lại có sức lan toả như vậy.
Rõ ràng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, nhưng khi được nói ra từ miệng cậu lại trở nên khác biệt.
Khiến ba cô bạn cùng phòng của cô, ờ, nói thế nào nhỉ, hình như tất cả đều nghiêng về phía cậu.
Cuối cùng đồ ăn cũng không ăn bao nhiêu, mấy cô bạn cùng phòng chỉ mải nghe chuyện tình cảm của cô và Trần Thuật. Nghe xong cũng không cảm thấy đói nữa.
Làm thế nào bây giờ. Hứa Tiêu Tiêu nhìn đồ ăn còn thừa trên bàn với vẻ tiếc nuối, thực sự lúc này cô ấy không còn đói nữa, bởi vì cô ấy vừa mới cùng Trần Thuật trải qua câu chuyện tình của họ.
Cảm giác ngọt ngào đã lấp đầy dạ dày của cô rồi.
Của thì thầm với An Tĩnh: "An Tĩnh, bọn mình có thể mang những đồ ăn này về được không?"
Thực ra lần đầu đi ăn cơm với bạn trai của An Tĩnh , lại gói đồ ăn thừa mang về thì có chút mất mặt, có điều cô ấy thực sự tiếc một bàn đồ ăn này.
An Tĩnh vẫn chưa lên tiếng, Trần Thuật liền nói: "Được chứ." Sau đó cậu liên gọi phục vụ mang hộp gói thức ăn lên, không chỉ có vậy lại còn đích thân trút đồ ăn vào, hộp đồ ăn chất cao mấy tầng, xếp gọn gàng ngay ngắn.
"Buổi tối mọi người về ký túc xá mà đói có thể bỏ ra ăn." Cậu khẽ nói.
"Cảm ơn nhé."
"Không có gì."
Mấy người họ không khỏi cảm thán, vì sao bạn trai của An Tĩnh lại tốt như vậy cơ chứ. Vừa khiêm tốn vừa kín đáo vừa nặng tình lại còn thông minh nữa.
Sau đó Trần Thuật trả tiền, đưa bọn họ về ký túc xá.
--
Sau khi cậu đi, Hứa Tiêu Tiêu đặt đống đồ ăn lên bàn, huých vào vai cô: "An Tĩnh, cậu thực sự đừng buông tay nữa nhé, chỉ riêng ngày hôm nay có thể thấy Trần Thuật thực sự rất thích cậu."
An Tĩnh: "Ừ, mình biết."
Dương Việt: "Mình sẽ thay Trần Thuật trông chừng cậu"
Chu Tây đi vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc soạn tin nhắn: "Mình phải bảo bạn trai mình học tập mới được, thế nào mới gọi là thật sự đối tốt với bạn gái, mình phải bảo anh ấy bóc tôm cho mình!"
An Tĩnh ngồi xuống ghế của mình, cầm điện thoại nhắn tin.
"Anh thật là giỏi."
Giỏi tới mức có thể bắt ba cô bạn cùng phòng của em làm tù binh nhanh như vậy.
Bên kia nhanh chóng nhắn lại. Dường như biết được cô đang nói gì, cậu trả lời:
"Chuyện nhỏ."
Khẩu khí thực sự rất giống cậu.
An Tĩnh nằm bò ra bàn, mấy cô bạn cùng phòng đang buôn chuyện rôm rả.
Cô nghĩ một lúc, tiếp tục ấn lên màn hình điện thoại.
"Ngộ nhỡ, nếu lần ấy bọn mình thực sự chia tay nhau thì làm thế nào."
Cô sờ chiếc điện thoại nhẵn bóng, đợi cậu nhắn lại.
"Thế thì anh nghĩ, anh vẫn sẽ thi vào cùng một trường đại học với em."
"Sau đó khi học đại học sẽ theo đuổi em một lần nữa."
"Dù sao đâu phải lần đầu tiên anh mặt dày theo đuổi em đâu." An Tĩnh mỉm cười, đuôi mắt cong cong.
Cô nghiêng người gối đâu lên cánh tay, gõ từng từ từng chữ.
"Thế thì câu trả lời của em là, lần này đổi lại tới lượt em theo đuổi anh."