Sau khi đặt điện thoại xuống, cô ngây người ngồi đó một lúc.
Sau đó bước xuống giường, lấy quần áo trong tủ quần áo ra, chuẩn bị đi tắm một cái.
Cô ở trong phòng tắm nửa tiếng đồng hồ, rất nhiều lúc cô đều nhắm mắt, để mặc cho nước từ vòi tắm chảy xuống tóc, mắt, mũi, cơ thể.
Để đầu óc trở nên trống rỗng , một lúc sau, cô quay về phòng vừa mở cửa đã nhìn thấy An Nguyệt ở đó. An Tĩnh dừng bước.
An Nguyệt ngồi trên giường nhìn cô, sau đó đưa tay ra: "Lại đây."
An Tĩnh chầm chậm bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, hai tay đặt lên đùi.
An Nguyệt quay người sang từ từ lăn quả trứng đã được luộc chín lên mặt cô, lăn qua lăn lại rất nhẹ nhàng. An Tĩnh không hề nhúc nhích, chỉ cúi mắt nhìn xuống sàn nhà.
Nhìn nghiêng , hàng mi của cô dài và rậm, cái mũi nhỏ nhắn rất thẳng, chỉ có bên má vẫn còn chút vết tích. An Nguyệt cân nhắc một chút xem phải nói gì, sau đó khẽ hỏi: "Hai đứa...bị phát hiện rồi à?"
An Tĩnh im lặng, cô ngẩng đầu khẽ cười: "Đó là chuyện sớm hay muộn thôi mà."
Thực ra cô đã sớm biết từ lâu.
Đoạn tình cảm này có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, chỉ là cô không ngờ lại nhanh đến như vậy, gấp gáp như vậy, khiến người ta không kịp trở tay như vậy, không hề có một chút chuẩn bị tâm lý nào.
An Nguyệt lo lắng nhìn cô: "Thế... em định làm thế nào?"
An Tĩnh nghĩ một lúc, sau đó quay đầu sang, lặng lẽ nói: "Lát nữa em sẽ ra ngoài nói rõ ràng với cậu ấy."
An Nguyệt muốn hỏi gì đó, nhưng mở miệng rồi lại không nói gì cả, cô là người hiểu rõ hơn ai hết, họ đến được với nhau quả thực không dễ dàng chút nào. Cô nhìn thấy An Tĩnh ngày một tươi cười vui vẻ hơn, xinh tươi hơn, rạng rỡ hơn.
Bây giờ là lúc kết thúc rồi sao.
An Nguyệt dừng tay, sững người hỏi: "Định từ bỏ hay sao?"
An Tĩnh im lặng một lúc, lắc đầu. Cô nghĩ một lúc, chuyển chủ đề, gọi: "Chị."
"Hả?"
"Chị có biết không, thực ra em rất ngưỡng mộ chị."
An Nguyệt quay đầu sang: "Cái gì?"
"Không biết bắt đầu từ lúc nào, em luôn lấy chị làm mục tiêu, khi mẹ khen ngợi chị, em liền nghĩ em phải làm tốt hơn chị, hoàn hảo hơn chị, để mọi người không còn gì để nói. Em luôn nỗ lực đuổi theo chị, nhìn chị, thực ra đôi lúc em nghĩ, vì sao em phải mệt mỏi như vậy, rõ ràng em không phải là chị... Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của mẹ, em lại hạ quyết tâm phải cố gắng gấp bội, em nghĩ rồi sẽ có một ngày em sẽ vượt qua chị."
An Tĩnh ôm đầu gối, lẳng lặng nói.
An Nguyệt sững người nhìn cô: "An Tĩnh..."
Không biết từ lúc nào, cô cảm thấy An Tĩnh đã trưởng thành.
Cô bé ít nói, đi theo sau cô nũng nịu gọi chị ơi, chị ơi, đã có những tâm tư thầm kín của riêng mình, những suy nghĩ của riêng mình.
Trong lòng cô có hàng vạn cảm xúc đan xen nhưng không thể diễn tả được thành lời.
Trong phòng không bật đèn. Chỉ có một ngọn đèn ngủ trên bàn lờ mờ phát ra ánh sáng dịu dàng, yên tĩnh, xa xôi, những hạt bụi bé nhỏ bay bay trong không khí.
"Chị thật sự rất giỏi, trong học tập lúc nào cũng khiến người khác yên tâm, cho dù làm cái gì cũng đều đứng đầu." An Tĩnh lè lưỡi, mỉm cười tinh nghịch: "Thực ra, em còn thầm đố kỵ với chị rất nhiều lần. Chị giỏi hơn em quá nhiều, quá nhiều. Thực sự em không thể đuổi theo chị được. Bao lần em tưởng em đã vượt qua chị rồi nhưng chị vẫn ở phía trước em."
An Nguyệt cũng cười, cô cúi đầu bóc vỏ quả trứng trên tay, thản nhiên nói: "Con gái ai mà chẳng có lúc đố kỵ. Chị còn ngưỡng mộ em nữa cơ."
An Tĩnh bỗng có hứng thú, lấy làm lạ quay đầu sang: "Ngưỡng mộ em cái gì?"
"Ngưỡng mộ em với bố thân nhau."
An Nguyệt hứ một tiếng, liếc nhìn cô: "Tính cách của em thật là tốt, trầm tĩnh nhẹ nhàng, có thể chơi cờ với bố cả ngày mà không chán. Chị thì không chịu được, được một lúc là chán không muốn chơi nữa, lâu dần bố không rủ chị chơi cùng nữa mà chỉ rủ em thôi, dần dần chị nhận ra hai người chỉ chơi với nhau thôi, không cho chị chơi cùng, lúc ấy chị cũng không thể muối mặt nói với bố là chúng ta cùng chơi nhé."
An Tĩnh sững người, không ngờ An Nguyệt lại ghen tị vì một chuyện nhỏ nhặt tới vậy. Cô phì cười, cười mãi không dừng lại được.
An Nguyệt làm mặt lạnh, có chút ngượng ngùng nhìn cô: "Cười cái gì mà cười, chỉ mỗi em được ghen mà không cho chị ghen sao?"
An Tĩnh cười xong, lắc đầu nói: "Đâu có, chỉ là không ngờ hai chúng ta lại ngốc như vậy, đều bận tâm tới những chuyện nhỏ nhặt."
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng nhe răng cười.
Đây là lần đầu tiên hai người tâm sự với nhau như thế.
Không nói ra thì không biết, thực ra mọi người đều có những điều không như ý. Chỉ là tất cả đều không nói ra.
An Nguyệt khẽ hỏi: "Xuống ăn cơm không, mẹ nấu cơm xong rồi."
"Không ăn đâu, lát nữa em ra ngoài rồi."
Nụ cười trên khóe môi An Nguyệt nhạt dần, trầm giọng hỏi: "Em nghiêm túc thật sao."
An Tĩnh khẽ nói: "Cuộc đời mà, cần phải đưa ra lựa chọn của mình."
Đợi An Nguyệt ra ngoài, cô ngồi một mình trong phòng một lúc.
Sau đó thấy đã gần đến giờ hẹn, cô chỉ mang theo điện thoại rồi đi ra ngoài.
Gió đêm thổi khẽ. Thời gian cô hẹn là tám giờ. Nhưng sáu giờ cô đã ra khỏi cửa. Thực ra cũng không muốn ở trong phòng một mình.
Muốn ở riêng một mình, đi bộ một mình, nhân tiện suy nghĩ thêm về một số chuyện.
Nơi mà cô hẹn gặp cậu chính là bờ sông mà lần trước bọn họ đã ở bên nhau suốt cả buổi tối. Cô cảm thấy nơi đó rất đẹp, cho dù là trăng sao trên bầu trời hay gợn sóng trên mặt nước, tất thảy đều trong suốt không tỳ vết.
Vừa đi vừa nghĩ lại tất cả những gì họ đã cùng nhau trải qua.
Chập tối mùa hè, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen, vầng mây màu tía phía cuối chân trời xa xa, nhuộm tía cả một vùng trời.
Cô nhớ lại những lời Trần Thuật nói với cô, câu nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc.
Cậu mua cho cô một chiếc bánh kem nhỏ dành riêng cho cô.
Cậu nói chỉ uống nước bạn gái mình đưa.
Người đầu tiên mà cậu buộc dây giày cho là cô.
Cậu đã từng nói sẽ không bao giờ thất vọng về cô.
Cậu nói sẽ mãi mãi thích cô.
Không biết vì sao, đi mãi đi mãi, nước mắt lại trào ra từ lúc nào không hay. Cô cau mày, đưa tay lên, ra sức lau nước mắt trên mặt.
Không được khóc. Sau này không được khóc nữa.
An Tĩnh dừng lại, tiếp tục đi về phía trước. Khoảnh khắc cô ngước mắt, hơi thở như thắt lại.
Trên chiếc ghế băng ấy, Trần Thuật ngồi ở đó, hình như tóc cậu dài hơn, mấy sợi tóc đen xòa trước trán, khủy tay chống lên đầu gối, một tay tùy ý cầm điện thoại, một tay thõng xuống tự nhiên.
Khuôn mặt không có biểu cảm gì cả, cứ như thế nhìn mặt sông, không nhúc nhích.
An Tĩnh mím môi, rõ ràng cô đã hẹn cậu tám giờ gặp nhau.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, mới hơn bảy giờ một chút cậu đã tới rồi, thậm chí còn tới sớm hơn cả cô. Ngón tay An Tĩnh run run, nhìn khuôn mặt cậu một lúc rất lâu rồi mới bước lên trước.
Cô không gọi tên cậu, cứ như thế lại gần cậu. Nhưng không để ý tới cành cây khô dưới chân, cô giẫm lên đó phát ra tiếng động. Rõ ràng là tiếng động rất rất nhỏ, nhưng ở cái góc yên tĩnh này lại bị phóng to vô hạn.
Trần Thuật cử động, nghiêng đầu nhìn về phía cô. An Tĩnh sững sờ trong giấy lát, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Lần này lại bị anh phát hiện rồi."
Trần Thuật không cười, đứng dậy, nhìn cô bước lại gần.
Đến khi cô đi đến trước mặt, cậu mới cau mày lên tiếng: "Lúc trước giọng em trong điện thoại làm sao vậy? Em bị cảm sao, anh thấy hơi lo."
Mặc dù cô cố gắng hết sức tỏ ra bình tĩnh nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, giọng nói của cô trong điện thoại hơi run, không giống bình thường.
Cậu rất lo lắng, hỏi cô, cô cũng chỉ nói là gặp nhau sẽ nói.
Vì thế vừa về đến nhà, cậu không hề dừng lại một chút nào, quay về phòng cũng không kịp chào mẹ một tiếng, chỉ cởi bộ đồng phục ra thay bộ quần áo đơn giản rồi ra khỏi cửa.
Trần Thuật quan sát sắc mặt của cô.
An Tĩnh vẫn chưa nói gì thì thấy lông mày của Trần Thuật nhíu chặt, đưa tay sờ lên mặt cô, nhìn cô chăm chú, hỏi: "Mặt em sao vậy?"
An Tĩnh đưa tay che mặt, da cô rất trắng, mặc dù dấu vết đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn còn một chút vết tích, cô cũng biết không thể giấu được Trần Thuật.
"Không sao đâu."
Trần Thuật không nghe lời cô, cậu lại gần hai tay nâng khuôn mặt cô lên.
Cẩn thận quan sát dưới ánh sáng, càng nhìn sắc mặt càng u ám, gân xanh trên trán nổi lên. Rõ ràng là trước khi về nhà vẫn còn bình thường, nhưng về nhà một cái đã hẹn gặp mặt, tâm trạng trong điện thoại cũng có gì đó không ổn.
Cậu trầm giọng hỏi: "Ai đánh em."
An Tĩnh kéo tay cậu xuống: "Trần Thuật, em có chuyện muốn nói với anh."
"Ai đánh em?" Cậu cố chấp không chịu thôi, đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng.
An Tĩnh không nói gì.
"Mẹ em?" Trần Thuật nheo mắt, nghĩ một lúc cũng chỉ có suy đoán này.
An Tĩnh không phủ nhận, chỉ cố gượng dậy tinh thần, tỏ vẻ thoải mái, nói: "Có đói không, đi ăn chút gì đi."
Trần Thuật sầm mặt, không nói gì. Dường như trong lòng đã hiểu ra một số chuyện.
An Tĩnh kéo cánh tay cậu, cười nói: "Đi thôi, anh không đói, nhưng em đói rồi, đưa em đi ăn gì đi."
Nói rồi cô còn đưa tay xoa xoa bụng.
Trần Thuật không kìm được, đi theo cô.
An Tĩnh muốn ăn cháo, bọn họ liền tới một quán cháo.
Gọi một bát cháo và một chút đồ ăn, trong thời gian chờ đợi, An Tĩnh cứ chọc cho Trần Thuật cười, nói chuyện của mình, của các bạn, chuyện của An Nguyệt và cả vài truyện cười đọc trên mạng.
Trần Thuật không tiếp lời, An Tĩnh cứ thế vừa nói vừa tự giải thích một mình, sau đó thấy buồn cười quá lại ngồi cười một lúc.
Trần Thuật ngồi đối diện cô, không nói không cười, khóe miệng động đậy, nhìn mặt cô không nói nói gì cả, chỉ hỏi một câu: "Đau không?"
Nụ cười trên khóe miệng An Tĩnh nhạt dần.
Vừa hay lúc ấy ông chủ bưng đồ ăn ra, An Tĩnh cùi đầu dùng thìa khuấy khuấy bát cháo đang bốc khói nghi ngút rồi nói: "Không đau, Trần Thuật."
An Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thức ăn trước mặt cậu, thấy vẫn còn y nguyên như vậy, chưa động một miếng nào, cô hỏi: "Anh không ăn à?"
Trần Thuật chầm chậm lắc đầu.
An Tĩnh cười cười. Thế là cô cũng mặc kệ cậu, cứ thế cúi đầu, chầm chậm ăn cháo nóng hổi, bánh bao trên bàn cũng từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, ăn đến lúc Trần Thuật cau mày nói: "Đừng ăn nữa!"
Trần Thuật không nỡ nhìn tiếp nữa, cậu năm chặt lấy tay cô, ngước mắt, khẽ nói: "An Tĩnh, không ăn được thì đừng ăn nữa."
An Tĩnh lắc đầu, chỉ nhìn bát cháo không chớp mắt, cố gắng mở to mắt để nước mắt không chảy ra ngoài, trong lòng nghẹn ngào, như thể trái tim sắp vỡ nứt. Cô cúi đầu, run rẩy nói: "Trần Thuật... chúng ta đều còn trẻ quá."
Đến lúc này, An Tĩnh không kìm nén được cảm giác buồn bã trong lòng nữa.
Cô không nói được hết câu. Bàn tay run run, gần như không cầm được thìa nữa.
Trần Thuật không nói gì, cậu nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô, năm chặt cánh tay cô: "An Tĩnh, đừng khóc."
Em khóc như thế, anh sẽ đau lòng. Vì thế đừng khóc, anh không chịu được.
Trong quán ăn nhỏ, chỉ có vài người thưa thớt.
Ánh đèn trắng bệch chiếu sáng từng góc nhỏ.
Mấy người đang cúi đầu ăn cơm nhìn về phía bàn của họ, mắt đảo đảo, rồi lại cúi đầu tranh thủ ăn thức ăn của mình. Mỗi ngày cuộc sống đều rất bận rộn, thời gian đều phải tranh thủ từng phút từng giây.
"Không sao đâu, không sợ trẻ tuổi, chúng ta cùng nhau trưởng thành là được."
Trần Thuật cảm thấy lòng thắt lại, dường như sắp không thể thở được nữa, nhưng cậu vẫn dịu dàng lau nước mắt trên mặt An Tĩnh, hơi ấm từ làn da lan tới, cậu đứng dậy trả tiền, sau đó đưa An Tĩnh đi ra ngoài.
Đi tới một cửa hàng tiện lợi, cậu đi vào một mình bảo An Tĩnh đứng ngoài cửa chờ.
Gió man mát lành lạnh từ bốn phương thổi tới, rõ ràng là chiều tối mùa hạ nhưng An Tĩnh lại cảm thấy lạnh.
Cô kéo khóa áo lên tận trên cùng, buồn chán đứng một lúc, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời, tối nay thật là thảm hại, không có một ngôi sao nào, bầu trời mỏng manh, tối đen như mực.
Chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng, chiếu ánh sáng tối mờ xuống mặt đất.
Cô ngẩng đầu, nhắm mắt cảm nhận vạn vật xung quanh. Gió thổi qua, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều.
Trần Thuật đi ra, nhìn thấy bóng dáng mỏng manh gầy guộc của An Tĩnh khẽ lảo đảo, cậu có một ảo giác, dường như chỉ cần chớp mắt là cô sẽ biến mất vậy.
Cậu bước tới khẽ chạm chai nước suối trên tay lên má An Tĩnh.
An Tĩnh cử động, mở mắt ra, nhìn thấy cậu liền mỉm cười. Cô đưa tay cầm chai nước, mở nắp chai uống một ngụm nước.
Trần Thuật nhíu mày, cụp mắt mở túi giấy đưa cho cô một tờ khăn giấy.
An Tĩnh nghiêng đầu, cố ý trêu chọc cậu: "Em hết nước mắt rồi, không cần lau đâu."
Trần Thuật không nói một lời, gật đầu buông tay xuống.
Ngón tay chốc chốc lại vuốt vuốt tờ giấy.
Hai người im lặng đứng một lúc. Không ai nói gì cả.
An Tĩnh nhìn mũi chân, đá đá cục đá dưới đất, cô mấp máy môi khẽ nói: "Trần Thuật, em phải về rồi."
Trần Thuật từ từ ngước mắt, nhìn cô một lúc, tâm trạng phức tạp nói: "Anh đưa em về."
An Tĩnh lắc đầu, nheo mắt, vén lọn tóc xòa bên miệng ra phía sau, "Lần này để tự về nhà đi."
Trần Thuật cười: "Được."
Gió thổi xào xạc.
Hai người im lặng một lúc, An Tĩnh thấy cậu không nói gì thì quay người trước.
Sau khi đi được mấy bước, đằng sau vang lên giọng nói khe khẽ của cậu.
"An Tĩnh, sau này phải chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi."
An Tĩnh dừng bước, hàng mi của cô run run. Ngây người nhìn đèn neon ở đằng xa cùng với tiếng huyên náo của người qua kẻ lại. Trước mắt nhoà đi, không nhìn rõ cảnh vật ở xa.
Trần Thuật đăm đăm nhìn hình bóng của cô, nói tiếp:
"Chăm chỉ học hành, chơi đùa với các bạn, nếu cảm thấy mệt thì dừng lại một chút, ngắm nhìn cảnh vậy, vẽ tranh, làm những điều em muốn, làm những điều em thích, đừng ép buộc bản thân mình như thế..."
Mắt An Tĩnh đỏ hoe, hơi thở có chút gấp gáp. Toàn bộ sức lực như thể bị ai đó lấy đi hết.
Cô không nghe cậu nói tiếp nữa, chỉ quay người chạy tới trước mặt cậu, đưa tay ôm chầm lấy cậu, gục mặt lên vai cậu, hai tay ôm chặt cổ cậu, một lúc sau cô mới run rẩy nói khẽ: "Em xin lỗi, Trần Thuật."
Trần Thuật cũng ôm chặt lấy cô, cậu cụp mắt xuống hôn lên mái tóc cô, "Đừng nói xin lỗi, chuyện này không liên quan gì tới em, giống như anh đã nói, trẻ tuổi không đáng sợ, quan trọng nhất là, chúng ta cùng nhau trưởng thành là được."
Cậu khẽ dừng lại rồi nói tiếp: "An Tĩnh, nghe anh nói này, sau này đừng có lúc nào cũng so sánh mình với An Nguyệt nữa, đừng tự ti, hãy cố gắng mỉm cười, em không phải là cô ấy, em chỉ là chính em, cũng chỉ thuộc về mình em, không ai có thể kiểm soát em, em là An Tĩnh, là cô gái mà ngay cái nhìn đầu tiên đã hoàn toàn thu hút anh."
Cậu mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Một cảm giác từ trước tới nay chưa từng có, trái tim còn run rẩy.
Cảm giác giống như cuối cùng đã đợi được một người sau một thời gian dài đằng đẵng vậy.
An Tĩnh gật đầu, cứ mỗi khi Trần Thuật nói một câu, cô lại gật đầu một cái.
Mắt Trần Thuật cũng đỏ hoe, cậu ôm An Tĩnh thật chặt lần cuối cùng.
Rất chặt.
Muốn đưa người trước mặt vào trong cơ thể mình, hòa làm một với mình.
Cậu ghé sát bên tai cô, khẽ nói: "An Tĩnh, đợi lát nữa đi rồi, nhớ đừng quay đầu lại, nhất định không được quay đầu lại, anh sẽ đứng phía sau dõi theo em."
Nếu như quay đầu lại. Anh sợ em sẽ không nỡ. Anh sợ...anh cũng sẽ không nỡ.
Bây giờ chúng ta đều còn quá trẻ, không có khả năng phản đối bố mẹ.
Vì thế hãy trưởng thành thật tốt.
An Tĩnh không nhúc nhích, giọng nói trên đầu tiếp tục vang lên.
"Còn nữa, hãy nhớ, anh không chỉ thích em, anh rất yêu em."
An Tĩnh khẽ ngẩng đầu, khóe môi lướt qua cổ cậu, vùi đầu dưới cằm của cậu, im lặng rất lâu mới tìm thấy giọng nói của mình, cô nói: "Em cũng vậy, Trần Thuật, em yêu anh."
"Anh biết."
Trần Thuật cười, vỗ vai cô: "Đi đi, muộn rồi."
An Tĩnh hít một hơi, cô cố gắng bình tĩnh một lúc. Sau đó rời khỏi người Trần Thuật. Trần Thuật xoa đầu cô. Cô ngẩng đầu nhìn cậu lần cuối, ánh mắt hai người giao nhau, Trần Thuật cũng lặng lẽ nhìn cô.
Hai người đều hiểu, đều biết cảm xúc trong mắt đối phương.
An Tĩnh phát hiện từ khi quen nhau đến nay, Trần Thuật không thay đổi một chút nào, vẫn là anh chàng đẹp trai, phóng khoáng, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt đen láy, làn môi mỏng mím chặt, mỉm cười với cô.
Trần Thuật từ từ buông cô ra.
Một cơn gió thổi tới.
An Tĩnh cụp mắt xuống, chầm chậm quay người, nhếch miệng.
Một bước, hai bước, từ từ rời xa.
Cô nghĩ, cô sẽ nhớ lời cậu nói, sống thật tốt, học thật tốt.
Chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi, sống là chính bản thân mình.
Trần Thuật ở phía sau, nụ cười trên khóe môi nhạt dần, đôi môi mím lại, ánh mắt trầm xuống, không nhúc nhích, cứ thế dõi theo cô.