Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Là Tia Nắng Duy Nhất Của Tôi

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tử Vi tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc trong đêm noel đầy bạn bè này, cô nhảy múa, nói chuyện, uống vài ly rựu để chào hỏi bạn bè. Chơi không được bao lâu cô cảm thấy bắt đầu chóng mặt liền xin phép mọi người lên sân thượng giải tỏa một chút, mọi người cũng đồng ý.

Cô bước từng bước lên cầu thang và mở cửa tầng thượng ra rồi bước vào. Vừa bước qua khỏi cánh cửa cô đã bị một cơn gió nhẹ lướt ngang qua mặt khiến cô cảm thấy tỉnh táo hơn, vì thấy trời đầy sao và đẹp nên cô quyết định ở lại và ngồi xuống nhìn lên bầu trời giữa sân thượng công ty.

Đang hít thở không khí thoải mái, bỗng Tử Vi cảm nhận có tiếng bước chân đằng sau lưng. Cô liền quay đầu lại nhìn, cô bất ngờ vì đó là Thiên Minh, anh không đeo khẩu trang, cũng chẳng đội nón. Đây là lần đầu tiên cô thấy được gương mặt thanh tú của anh. Anh bước ra từ trong bóng tối ngay cánh cửa tầng thượng cô đã mở trước đó.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô và ngước nhìn bầu trời, cô nhìn anh với một ánh mắt khó hiểu. Cô thầm nghĩ trong đầu.

“ Lúc nãy mình không thấy anh ta trong bữa tiệc, anh ta đã đứng ở đâu vậy nhỉ? “

“ Trăng đêm nay đẹp nhỉ?" Tử Vi lặng lẽ hỏi Thiên Minh, cô vẫn không ngừng nhìn những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Cơn gió nhẹ thổi qua làm cho bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn.

Thiên Minh quay đầu nhìn Tử Vi, cảm giác kỳ lạ trôi qua đôi mắt anh. Anh nhẹ nhàng cười và đáp.

"Đúng vậy, bầu trời đêm nay thật đẹp. Có vẻ như công ty chúng ta đã có một buổi tiệc Noel tuyệt vời nhỉ. "

Tử Vi gật đầu đồng ý, cô cảm thấy tâm hồn cô như đang được nâng lên bởi nụ cười trầm ấm của anh. Không cần nói lời nào, Tử Vi bỗng cảm thấy khoảng cách giữa cô và Thiên Minh đã được rút ngắn.

Trong tiếng gió nhẹ rít qua, Tử Vi chợt nhận ra có điều gì đó với Thiên Minh. Anh như không cần sự ấm áp và năng lượng của bữa tiệc, nhưng lại chọn ngồi cạnh cô ở nơi im lặng. Đôi mắt huyền bí và bóng tối của anh làm cô không thể nhịn được sự tò mò.

Tử Vi quyết định không để những tưởng tượng của mình lan tràn, và thay vào đó, cô nhìn anh hỏi nhẹ nhàng.

"Thiên Minh, anh thích ngắm sao à?"



Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt thần bí vẫn giữ nguyên vẻ đẹp khó lường.

“ Có lẽ vậy… “ anh nói với một giọng nói trầm, sau đó anh lại cười và bảo. “ Nhưng đêm nay thì còn có một lý do nữa. “

Tử Vi nghiêng đầu thắc mắc hỏi.

“ Là gì vậy? “

Anh trả lời một cách thản nhiên.

“ Là máu của cô. “

Tử Vi bất ngờ với câu nói của anh, bỗng Thiên Minh lộ chiếc năng ranh trên miệng và đôi mắt chuyển thành đỏ. Lúc này cô sợ hãi và chống hai tay xuống đất và lùi về phía sau lưng cô để cách xa Thiên Minh, cô vừa lùi vừa run nói.

“ A-Anh....! “

Ngay lập tức bỗng Thiên Minh đang ở trước mặt cô lại xuất hiện đằng sau lưng cô và ôm chặt khống chế cô, tim của cô đập liên tục, đôi chân của cô bủng rủng lại không thể dứng dậy chạy nữa.

Thiên Minh nhẹ nhàng từ từ thả cô ra, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn hiện hữu trong lòng Tử Vi. Anh vuốt nhẹ mái tóc của cô và nói.

"Mùi hương này... thật sự rất thơm... Tôi xin ít máu nhé?"

Trong đầu Tử Vi bây giờ chỉ suy nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng không biết hắn đã làm gì cô, mà cô thẳng thể làm gì ngoại trừ trơ mắt nhìn hắn.



Thiên Minh vén nhẹ mái tóc của Tử Vi qua một bên, làm lộ cái cổ trắng nõn của cô. Từ đỉnh đầu đến chân chạy nhiều sóng lạnh qua cơ thể Tử Vi, cảm giác lạ lùng và không thể tả được. Anh cười nhẹ và đưa đôi mắt đỏ đến gần cổ cô để hút máu.

Răng nanh của anh xuyên qua da của cô, Anh gặm lấy cổ cô, một cảm giác đau nhói từ cổ lan tỏa hết cả cơ thể cô khiến cô phải kêu lên.

" Ư! "

Và rồi từng dòng máu nóng và ấm được cô nuốt từng ngụm. Sau một lúc Thiên Minh cảm nhận được sắc mắc của cô đang tái dần thì mới từ từ nhả ra.

Từng giọt máu đỏ tươi lan tỏa trên cổ trắng nõn của Tử Vi, cô cảm thấy mình đang trôi vào một giấc mơ kỳ lạ. Nhưng những cảm giác đau đớn vẫn đang còn đọng lại, nhắc nhở cô rằng điều này không phải là một giấc mơ.

Anh quay người cô lại đối diện với anh, anh nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Tử Vi, anh nhận ra rằng cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh cười nhẹ, cầm lấy và giữ chặt lấy cánh tay cô để không cho cô bỏ chạy. Dường như, anh thích cảm giác sợ hãi này của cô.

" Cô không phải là con người bình thường, và máu của cô... Thật sự rất ngon đấy. " Anh nói một cách bí ẩn, nhưng cũng không thể che dấu sự hài lòng vì vừa được uống máu ngon của anh.

Tử Vi bây giờ mới có thể bình tĩnh và định hình được mình đang đối diện với một con ma cà rồng thật sự.

" Tại sao anh lại không gϊếŧ tôi như nạn nhân hôm qua!? " Tử Vi thốt lên, giọng điệu phản kháng nhưng cơ thể cô vẫn không thể cựa quậy, trái tim cô đập mạnh như đang muốn rời khỏi l*иg ngực.

Thiên Minh giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh và trả lời.

" Chà... Cô biết chuyện đó rồi à? Còn về vấn đề tại sao không gϊếŧ cô, thì cô nên biết rằng máu của cô thật sự rất ngon và hiếm, vậy nên tôi sẽ để dành uống từ từ~ "

Tử Vi ngạc nhiên và sợ hãi đồng thời. Liệu điều này có nghĩa là cô sẽ bị trói buộc mãi mãi trong cuộc sống không tự chủ? Một tương lai đen tối và u ám bao trùm trước mắt cô, khiến cô không thể nhìn thấy bất kỳ cơ hội thoát ra nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »