Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em Là Tia Nắng Duy Nhất Của Tôi

Chương 22

« Chương Trước
Những thắc mắc về danh tính của Huyết Long tiếp tục nảy lên trong tâm trí của Thiên Minh, cảm giác không an toàn cứ lan tỏa, nhưng anh cố gắng kiềm chế nó để không để lộ ra ngoài. Nếu không lại bất dây động rừng.

Khi bữa trưa kết thúc, tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, tất cả mọi người từ dưới nhà ăn cùng nhau đứng dậy và lặng lẽ quay lại nơi làm việc của mình. Các cô có cảm tình với Huyết Long thì lại tập trung đứng quanh bàn làm việc của anh.

Mọi người cười đùa vui vẻ, và hỏi anh tại sao lại không ăn cơm trưa, và hỏi cả những câu chuyện trong cuộc sống của Huyết Long. Ánh mắt hứng thú của những cô gái toát lên một cách rõ ràng, họ dường như không thể ngừng đặt câu hỏi và nhận xét về Huyết Long.

Điều đó cũng khiến các chàng trai trong phòng làm việc ghen tỵ, ngoại trừ Thiên Minh và Tử Vi cảm thấy nhàm chán ra thì dường như mọi người đều cảm thấy như vậy.

Khi liên tục nhận được những câu hỏi của mọi người dành cho Huyết Long như thế, anh ấy vẫn giữ vẻ bình thản và cố gắng trả lời từng câu cho mọi người, anh khéo léo né những câu hỏi liên quan đến sự riêng tư nhưng vẫn rất nhiệt liệt trả lời điều đó khiến mọi người cảm thấy anh rất thân thiện và dễ gần.

Các cô gái tiếp tục tán tỉnh và trò chuyện với Huyết Long, mong muốn có cơ hội tiếp cận đối tượng khó tính này. Một số người thậm chí cố ý để rơi một số tài liệu, chỉ để có lý do tiếp tục thảo luận với anh. Tất cả mọi người đều muốn xây dựng một mối quan hệ thân thiết với chàng trai bí ẩn này.

Và rồi một thơi gian ngắn sau, tiếng chuông báo giờ làm việc đã đến lại vọng lên, đánh dấu sự kết thúc của thời gian nghỉ trưa. Từng cái chỉ báo trên đồng hồ trên tường chậm rãi di chuyển, tất cả mọi người cảm nhận rằng thời gian trôi nhanh chóng và công việc đang đợi họ phía trước.

Những nụ cười dần biến mất, thay vào đó là sự tiếc nuối khi mọi người phải quay lại chỗ ngồi và tiếp tục công việc. Họ di chuyển từ bàn của Huyết Long về bàn lam việc của mình và mỉm cười tạm biệt nhau, nhưng ánh mắt của họ vẫn còn giữ lại một chút tiếc muối mong muốn được tiếp tục nói chuyện.

Mọi người quay về chỗ ngồi của mình, mở các máy tính và dồn sự tập trung vào công việc. Tiếng bàn phím và tiếng chuột click đều kết hợp tạo nên một bản giao hưởng nhỏ nhẹ, thể hiện sự chuyên nghiệp và tập trung của mỗi người.

Tử Vi và Thiên Minh cũng không ngoại lệ, họ ngồi như bình thường và tiếp tục làm việc. Ánh mắt của họ thỉnh thoảng gặp gỡ và trao nhau những nụ cười nhỏ, thể hiện sự sự thân thiết của họ.

Những tưởng cuộc sống sẽ quay trở lại với bình thường, nhưng không khí vẫn còn đọng lại một chút sự phấn khích và hứng thú từ bữa trưa vừa qua. Các câu chuyện và biểu cảm từ bữa trưa vẫn còn nằm trong tâm trí của mọi người.

Khi giờ làm việc đến hồi kết, mọi người đồng loạt đứng dậy và bắt đầu thu xếp đồ đạc để sẵn sàng ra về. Tiếng bàn phím và chuột click không còn tràn ngập, thay vào đó là những tiếng đóng túi, đóng cặp và những tiếng nói nhỏ như "Hẹn gặp lại vào ngày mai".

Mọi người đều tỏ ra tiếc nuối vì cuộc làm việc ngày hôm nay đã kết thúc, nhưng cũng hạnh phúc vì sắp có thời gian nghỉ ngơi.

Bất ngờ một hình bóng đứng dậy. Huyết Long nâng mắt nhìn quanh, đôi mắt anh quét qua tất cả mọi người đang hào hứng sắp xếp đồ để chuẩn bị về nhà. Anh thở dài một cái, nâng bàn tay và gõ nhẹ lên mặt bàn để gọi sự chú ý.



Sau cái gõ bàn ấy, mọi ánh mắt quay về phía anh, như đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.

"Có chuyện gì sao?" một người đồng nghiệp hỏi, biểu lộ sự tò mò.

Huyết Long lắc nhẹ đầu, cười nhẹ và nói.

"Bây giờ mọi người có rảnh không?"

"Nhân ngày đầu tiên tôi nhận việc ở đây, tôi muốn mời mọi người ăn một bữa."

Một sự hỗn hợp giữa ngạc nhiên và vui mừng nổi lên giữa mọi người. Họ cùng nhìn nhau, cười đùa và bắt đầu thảo luận về việc đi ăn. Bầu không khí trở nên ấm áp và hồi hộp, đầy sự hạnh phúc và mong đợi.

Tuy nhiên, Tử Vi lại có phản ứng khác. Cô nói.

"Xin lỗi mọi người, tôi cũng rất muốn đi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy hơi mệt nên tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."

Ánh mắt của Huyết Long quay về phía Tử Vi, anh nhìn cô, nhận thấy sự phân vân trong mắt của cô khi cô từ chối tham gia cùng mọi người. Có lẽ Tử Vi đang cảm thấy mệt mỏi sau một ngày làm việc mệt mỏi, tuy nhiên Huyết Long lại cảm thấy đây là cơ hội để làm quen với cô và mọi người.

Nên anh quyết định thử thuyết phục cô tham gia bữa tiệc, anh đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và bắt đầu bước đến phía Tử Vi. Anh dừng lại bên cạnh cô và nói với giọng nhẹ nhàng.

" Tử Vi, tôi hiểu rằng cô có thể đang cảm thấy mệt sau một ngày làm việc dài. Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để tôi và cô, cùng với tất cả mọi người tìm hiểu nhau và tạo dựng mối quan hệ tốt hơn. Mọi người đều rất mong cô sẽ tham gia, và tôi cũng rất muốn có cơ hội để nói chuyện với cô nhiều hơn."

Anh cười nhẹ và tiếp tục nói.

"Đôi khi, chúng ta cần phải nghĩ đến việc trải nghiệm những khoảnh khắc vui vẻ cùng đồng nghiệp. Tôi tin rằng bữa tối này sẽ rất đáng nhớ và có thể giúp cô thư giãn sau một ngày làm việc nữa đấy."
« Chương Trước