Chương 66: Thằng vô dụng này lại dám cúp điện thoại của tao

“Được rồi, con đừng nói gì cả, khoảng thời gian này là thời điểm vô cùng mấu chốt của tập đoàn, nếu con không đi làm thì mẹ có thể bảo người khác đi. Dù gì hợp đồng lần này vốn do Bạch Diệp Chi đàm phán được, nếu con không làm thì mẹ chỉ có thể giao cho Diệp Chi làm, nhưng đến lúc đó, con bị gạt ra ngoài thì đừng trách mẹ không nhắc nhở con nhé!”

Vương Tú Vân thấy con trai mình không có chí tiến thủ thì lập tức phiền muộn.

“Mẹ, con sẽ đi làm ngay, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ làm chuyện này thật hoàn hảo!”

Bạch Dũng Thắng vừa nghe Vương Tú Vân nói thế đã sợ sun vòi.

Nên vội vàng tỏ vẻ quyết tâm.

“Được rồi, mẹ biết con vẫn là người rất có năng lực, con đi làm đi, bây giờ đã đến lúc xí nghiệp gia tộc của nhà họ Bạch chúng ta có bước chuyển lớn. Nếu lần này có thể nắm bắt được, vậy thì Tập đoàn Thiên Bách của chúng ta sẽ một bước lên mây, nhưng nếu không nắm bắt được, vậy thì có thể chúng ta sẽ…”

“Mẹ, con biết rồi! Vậy con đi chuẩn bị trước nhé… cơ thể mẹ không được khỏe, mẹ nên nghỉ ngơi sớm một chút!”

Bạch Dũng Thắng nói xong thì xoay người ra khỏi phòng.

Vương Tú Vân ngồi trên ghế sofa mềm mại, bà ta hiểu rất rõ tình huống hiện tại của công ty hơn ai hết. Bây giờ công ty bà ta đã bị đá ra khỏi thương hội, mấy kênh làm ăn quan trọng đều bị cắt đứt. Rõ ràng đang có người đối đầu với nhà họ Bạch! Lúc còn trẻ, lão phu nhân Vương Tú Vân cũng đã trải qua những âm mưu hiểm kế đó, tất nhiên sẽ biết rõ phải đánh trả như thế nào.

Nếu không nắm giữ công ty Rượu Thanh Tuyền trong tay, có lẽ bà ta sẽ thật sự hơi đau đầu, nhưng giờ bà ta đã nắm được Rượu Thanh Tuyền, hơn nữa còn ký được hợp đồng hợp tác với công ty Rượu Thục Xuyên.

Có thể nói bà ta rất có lòng tin.

Chỉ cần đợi đến ngày mai, sau khi hoàn thành việc chỉnh đốn toàn bộ công ty Rượu Thanh Tuyền theo đúng yêu cầu ghi trên hợp đồng thì công ty Rượu Thục Xuyên sẽ rót vốn vào. Vậy thì Rượu Thanh Tuyền sẽ lập tức hoạt động trở lại, đến lúc đó cho dù là Tập đoàn Thiên Bách cũng sẽ kiếm được không ít lợi ích từ Rượu Thanh Tuyền.

Còn người ném đá giấu tay ở phía sau là ai thì Vương Tú Vân hoàn toàn không nóng vội đi bắt người đó ra, bởi vì chỉ cần một khi Tập đoàn Thiên Bách đứng lên được, người này sẽ ra tay một lần nữa, đến lúc đó nếu người kia lại ra tay thì chắc chắn Vương Tú Vân sẽ không hề khách sáo.



Ngày hôm sau, trong phòng hội nghị của công ty Rượu Thanh Tuyền.

Mới sáng sớm, Bạch Kim Liên đã sắp xếp người lau sạch sẽ phòng hội nghị.

Vì chuyện hợp đồng hôm qua, cho nên hôm nay rất nhiều thân thích trong nhà họ Bạch đều tới đây rất sớm.

Hơn nữa mặc dù lão phu nhân đã hạ lệnh không được lan truyền chuyện các kênh hợp tác của Tập đoàn Thiên Bách bị cắt đứt, cũng đã bị đá ra ngoài trong chuyện khai phá khu mới Tân Thành, nhưng thực chất xảy ra chuyện lớn như vậy, đừng nói là một đêm, gần như tất cả mọi người đều biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng bọn họ không nói ra tình hình thực tế mà thôi.

Lúc này, trong phòng hội nghị nhỏ nhoi của công ty Rượu Thanh Tuyền đã chật kín người, lão phu nhân Vương Tú Vân cũng được Bạch Liên Sơn dìu vào trong.

“Mọi người đều tới rồi à…”

Những người có mặt trong phòng hội nghị đều vội vàng đứng dậy.

Trong lúc bên này tổ chức cuộc họp để thảo luận chuyện hợp tác cụ thể giữa công ty Rượu Thanh Tuyền và công ty Rượu Thục Xuyên, thì Bạch Dũng Thắng mặc một bộ đồ vest thẳng thớm, tay cầm phần quà đã được chuẩn bị kỹ càng, đang đứng trước cửa trụ sở nổi tiếng bên bờ sông Hương.

Mấy ngày nay, văn phòng công ty Rượu Thục Xuyên ở Tân Thành đang được tu sửa, cho nên tạm thời bao cả trụ sở mới mở này để làm khu vực làm việc.

Bạch Dũng Thắng đi vào trụ sở yên tĩnh này, sau đó định lân la hỏi thăm nhưng bị một nhân viên có vóc dáng xinh đẹp cản lại, nói rằng nếu muốn hẹn trước với phó tổng giám đốc Lục thì mời sang bên đợi một lát, phó tổng giám đốc Lục vẫn đang nghỉ ngơi.

Bạch Dũng Thắng đành phải ngồi bên cạnh chờ đợi…

Bên này, trong phòng hội nghị của công ty Rượu Thanh Tuyền, mọi người đã bàn bạc ổn thỏa rất nhiều chi tiết trong chuyện hợp tác, hôm nay những người tham dự cuộc họp đều rất hăng hái. Ai ai cũng biết, bây giờ chỉ có dự án bên công ty Rượu Thanh Tuyền mới có thể xoay chuyển dự án bên tập đoàn lớn, quan trọng hơn là, dự án này có thể kiếm được rất nhiều lợi ích về cho mình.

“Tại sao Dũng Thắng vẫn chưa về thế?”

Lúc này, Vương Tú Vân cũng hơi nhíu mày, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Dũng Thắng.

Bạch Dũng Thắng ngồi chờ đến nửa ngày nhưng không thấy bóng dáng Lục Tiểu Ba đâu cả. Trong nhà liên tục gọi điện thúc giục khiến Bạch Dũng Thắng càng bực bội hơn, cuối cùng ông ta đành phải liều lĩnh xông vào, kết quả lại bị mấy bảo vệ cản lại, thư ký của Lục Tiểu Ba đã đi thẳng ra ngoài rồi nói với Bạch Dũng Thắng rằng, một là chấm dứt việc hợp tác, hai là cứ dựa theo hợp đồng lúc trước mà chấp hành.

Nói xong cũng không quan tâm Bạch Dũng Thắng sẽ nói cái gì, mà ném thẳng Bạch Dũng Thắng ra bên ngoài.

Bạch Dũng Thắng đứng bên đường, ôm một bụng tức mà không thể làm gì được...

“Con nói cái gì? Dũng Thắng, con không nói đùa chứ?”

Hết cách rồi, Bạch Dũng Thắng biết mình không thể giấu giếm được nữa, đồng thời nếu chuyện này càng kéo dài thì toàn bộ chuyện hợp tác sẽ bể như bong bóng xà phòng hết, cho nên ông ta đành phải nói sự thật.

“Mẹ, con không nói đùa, hôm qua phó tổng giám đốc Lục đã nói như vậy, nhưng hôm nay con tới đó lại không hề gặp được phó tổng giám đốc Lục, mà những lời này là do thư ký của phó tổng giám đốc Lục truyền đạt lại, chuyện này...”

Bốp!

Trước mặt mọi người, Vương Tú Vân gần như không hề cảnh báo trước đã tát thẳng vào mặt Bạch Dũng Thắng.

“Mẹ, con...”

“Con đừng nói gì cả, lập tức đi tìm Diệp Chi cho mẹ, bảo con bé đàm phán chuyện này về, rõ ràng phó tổng giám đốc Lục rất khó chịu khi chúng ta tạm thời thay đổi người phụ trách”.

“Ngoài ra, những phương án hợp tác mà chúng ta thảo luận trước đây đều không được, mọi thứ đều phải dựa theo những gì viết trên hợp đồng”.

Những người có mặt tại đây đều muốn nói điều gì đó, nhưng giờ không phải lúc để mở miệng.

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự muốn cho Diệp Chi quay về rồi tiếp tục phụ trách dự án này sao?”

“Đúng đó bà nội, bên công ty Rượu Thục Xuyên đã ký hợp đồng với chúng ta rồi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể thất hứa được sao?”

“Thứ khốn kiếp, nếu không phải hôm qua con ầm ĩ với Diệp Chi, thì liệu có tạo nên cục diện như ngày hôm nay không?”

Vương Tú Vân lạnh lùng nhìn Bạch Dũng Thắng đang đứng đó với vẻ mặt phức tạp.

“Anh phải xử lý ổn thỏa chuyện này, phải đích thân đi xin lỗi Diệp Chi, để con bé phụ trách chuyện này, nếu chuyện hợp tác lần này bị hẫng, mẹ là người đầu tiên đuổi anh ra khỏi nhà họ Bạch đó!”

“Hả...”

“Mẹ, mẹ...”

Bạch Dũng Thắng nghe xong những lời này thì cảm thấy cả người run lên, vội vàng muốn giải thích, nhưng Vương Tú Vân hoàn toàn không cho ông ta cơ hội nào, bà ta thở hổn hển rời khỏi phòng hội nghị dưới sự dìu dắt của trợ lý mình.

“Sao lại biến thành thế này chứ? Chính Bạch Diệp Chi đó không đi tới họp, vậy mà bà nội để đổ hết tội lên đầu mình...”

“Chẳng lẽ con nói sai gì sao?”

Lúc này vẻ mặt Bạch Kim Liên đầy oan ức, lửa giận ngùn ngụt trong lòng, nỗi oán hận về Bạch Diệp Chi đang không ngừng tích tụ.

“Haiz, Dũng Thắng à, quả thật chuyện này là do anh làm không đúng rồi”.

“Diệp Chi đã cực khổ đàm phán được hợp đồng như thế, nhưng anh lại muốn chen chân vào, haiz... tôi cũng không biết nói sao nữa...”

“Bây giờ chủ tịch đang nổi giận, bà ấy có nói gì thì anh cũng đừng để trong lòng, thật ra chuyện này không lớn lắm, chỉ cần nói Diệp Chi đi đàm phán lại hợp đồng này là được...”

Một đám họ hàng vừa nói vừa ra khỏi phòng hội nghị.

“Hừ, ai cũng là đồ khốn nạn thấy tiền là sáng mắt, trước đây còn nói gì mà đứng về phía chúng ta, bây giờ đều phản bội hết!”

Bạch Kim Liên nhìn thấy vẻ mặt như đang an ủi nhưng thực chất là chế giễu của đám họ hàng này, thì nhất thời tức giận không có chỗ phát tiết.

“Tất cả đều do Bạch Diệp Chi, nếu không phải tại Bạch Diệp Chi, sao chúng ta lại biến thành thế này chứ!”

“Cũng không biết Bạch Diệp Chi đã cho phó tổng giám đốc Lục uống thuốc mê gì nữa”.

“Chắc chắn là chị ta đã lên giường với phó tổng giám đốc Lục đó. Phó tổng giám đốc Lục đó cũng không phải người tốt lành gì, nhưng không ngờ con đê tiện đó lại có thể ký được một hợp đồng lớn như vậy”.

Bạch Dũng Thắng nghe con gái mình nói vậy thì trong lòng cũng nổi nóng.

Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, rồi bấm số Bạch Diệp Chi.

Bạch Diệp Chi đang dựa vào ghế sofa xem tài liệu, vừa thấy điện thoại mình đổ chuông thì lập tức chạy tới trước mặt Trần Minh Triết nói: “Là chú hai gọi tới”.

“Em cứ nghe đi!”

Bạch Diệp Chi đẩy điện thoại về phía Trần Minh Triết...

Hàm ý của cô rất rõ ràng, tất nhiên cô biết ông ta gọi tới có chuyện gì, nhưng cô không muốn nói chuyện với Bạch Dũng Thắng, chỉ cần nghe thấy giọng ông ta, cô đã thấy phiền rồi.

Trần Minh Triết lập tức gật đầu, sau đó nghe máy.

“Bạch Diệp Chi, cháu mau tới công ty ngay đi. Chú có chuyện rất quan trọng muốn tìm cháu”.

Điện thoại vừa kết nối, đã vang lên tiếng hét lớn từ đầu bên kia.

Bởi vì Trần Minh Triết bật loa ngoài, cho nên Bạch Diệp Chi cũng nghe thấy rất rõ.

“Chẳng lẽ công ty xảy ra vấn đề gì à?”

Bạch Diệp Chi dùng giọng nói mà chỉ có cô và Trần Minh Triết mới có thể nghe thấy.

Thật ra Trần Minh Triết đã sớm biết rằng, ông ta sẽ gọi tới đây, nên anh lập tức cười lạnh, rồi nói vào điện thoại: “Ông là ai?”

Câu nói này đã làm Bạch Dũng Thắng đang định chửi ầm lên lần nữa ở đầu bên kia, suýt nghẹn họng.

“Không nói gì sao? Không nói gì thì tôi cúp máy đây...”

Nói xong anh định cúp máy.

“Tôi là Bạch Dũng Thắng, cậu là ai thế?”

Bạch Dũng Thắng sửng sốt, chẳng lẽ ông ta gọi nhầm số à?

“Trần Minh Triết”.

Vừa nghe thấy câu giới thiệu của Trần Minh Triết, Bạch Dũng Thắng nhất thời nổi trận lôi đình.

“Là tên vô dụng nhà cậu à, mau đưa điện thoại cho Bạch Diệp Chi mau!”

“Ồ!”

Trần Minh Triết chỉ lạnh nhạt ồ một tiếng, rồi dứt khoát cúp điện thoại.

“Mẹ kiếp, cậu ta dám ở trước mặt tôi...”

Bíp bíp...

Trong lúc Bạch Dũng Thắng đang nhỏ giọng lẩm bẩm thì điện thoại đã vang lên tiếng máy bận.

“Cái thằng vô dụng không biết xấu hổ này, thế mà dám cúp điện thoại của tao!”

Bạch Dũng Thắng lập tức nổi giận đến mức siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lạnh lẽo đến đáng sợ...