Chương 1: Thiên duyên trời định

cô đang ngồi bên cạnh cây cổ thụ to thì có một tiếng gọi lớn :

"Lâm Nguyệt à còn hơn một tháng nữa mới đến kì thi tốt nghiệp, cậu có cần suốt ngày cầm đống tài liệu thế này ko " cô không trả lời Giai Giai mà vẫn còn nhìn vào đống tài liệu

Thấy cô không để ý đến mình Giai Giai lên tiếng: " Lâm Nguyệt cậu cho mình ăn bơ sao"

cô thấy thế liền cất đống tài liệu và đứng dậy, cô lên tiếng : " có chuyện gì cần mình giúp à "

Hôm nay là sinh nhật của cô, ngay cả bản thân cô còn không biết hôm nay là ngày gì

Giai Giai thấy thế nói: " cậu không nhớ hôm nay là ngày gì à? "

" hôm nay là ngày đặc biệt gì sao" cô thắc mắc.

" à không có gì tối nay mình sẽ dẫn cậu đến nơi này ,cậu chuẩn bị đi tối mình sẽ qua đón cậu. " nói rồi cô nàng chạy đi để lại cô một mình không hiểu gì

——————tối——————

Lâm Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần màu đen dài đến dóng chân. mặc dù cô ăn mặc giản dị nhưng không biết bao nhiêu ánh mắt của những chàng trai nhìn cô chằm chằm. một lúc sau Giai Giai đến , cô chưa nói gì thì cô đã bị bạn mình kéo vào trong xe. Ngồi trên xe một lúc rồi chiếc xe dừng lại ở một quán bar nổi tiếng nhất thành phố T . cô bị bạn mình kéo vào trong , vừa bước vào trong thì không biết bao nhiêu ánh mắt của những người đàn ông trong quán nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, và trong số đó có một cặp mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm từ lúc cô bước vào. nơi đây đông đúc và rất chi là ồn ào .

Giai Giai và cô đi vào trong phòng mà bạn cô đã đặt trước.

Giai Giai lúc này ngồi xuống bàn gọi phục vụ mang cho hai ly rượu vang đỏ loại mạnh nhất lên.

Giai Giai lấy trong ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho cô.

cô thắc mắc

" đây là gì sao lại đưa nó cho mình"

" đây là món quà sinh nhật mình tặng cậu. sinh nhật vui vẻ Nguyệt Nguyệt. ""

cô mở hộp nhỏ ra bên trong là một chiếc vòng tay ở giữa chiếc vòng có đính viên kim cương màu xanh dương rất đẹp, chiếc vòng tay này chắc đắt tiền lắm .

" sao cậu lại tặng mình món quà đắt như thế này" cô lên tiếng.

" bởi cậu là người bạn thân nhất của mình". Hôm nay là sinh nhật cậu mình nhất định phải uống cho say mới được. " cảm ơn cậu Giai Giai. ""

một lúc sau Giai Giai say khướt nằm gục xuống bàn. rõ ràng là cô biết mình dễ say nhưng mà cô bạn đó của cô lại thích uống.

Haizzzzzz! hết cách mà.

cô thấy vậy gọi cho tài xế đưa Giai Giai về .( Giai Giai là tiểu thư duy nhất của nhà họ Tống, tên đầy đủ của cô là Tống Giai Giai )

sau khi Giai Giai lên xe an toàn thì cô mới đi về kí túc xá .Trên đường về cô gặp vài người đàn ông, trên người họ có rất nhiều hình xăm . bọn họ chặn cô lại . một trong số họ lên tiếng:

" cô em đi chơi với bọn anh không "

cô hớt hải, người cô run lên : " Tôi không quen mấy anh . ""

"" không quen thì từ từ em sẽ quen. "" tên cầm đầu nói và cả đám phá lên cười.

cô sợ run người nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. nhân lúc bọn họ đang mải cười khuây khỏa cô chạy lách qua bọn chúng. cô thoát khỏi bọn chúng và cắm đầu chạy. đến con ngõ cô bị một bàn tay to bịt miệng, kéo cô vào trong con ngõ.

Người cô bắt đầu run lên. vài giây sau một đám người đuổi đến. một trong số đó lên tiếng :

" cô ta chạy đâu rồi, nhanh tìm, không tìm được chúng ta sẽ chết đấy."

nói rồi bọn họ tản ra

người cô run lên bần bật vì sợ hơn nữa lại bị ai đó bịt miệng. ,cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của cô run lên bàn tay to bịt miệng cô hạ xuống. cô ngồi xụp xuống mặt đất thở hổn hển. anh nhìn người con gái trước mặt không nhịn được cười, anh cười nhẹ

khi đã chấn tĩnh được phần nào cô quay mặt lên nhìn xem người bịt miệng cô là ai . cô rất ít khi khen ai nhưng lần này cô phải nói anh ta thật soái.

cô đứng hình mất một lúc rồi sau đó lúng túng không biết phải làm gì. cô trấn tĩnh cúi người cảm ơn anh rồi chạy đi.

anh nhìn bóng cô đến khi khuất tầm nhìn rồi mới quay đi về hướng ngược lại.