Vừa đến căn phòng bỏ trống Hứa Mạch chưa vội vào trong mà đứng ở ngoài một chặp lâu và do dự. Không hẵn là Chu Nhất Minh sẽ tới đây có khi hắn trêu chọc cô cũng nên. Do dự một hồi lâu cô quyết định sẽ vào trong.
Hứa Mạch rụt rè đưa tay lên, chậm rãi đẩy cánh cửa. Bên trong là một không gian tối tăm, ẩm thấp, mùi gỗ mục nát xộc vào mũi. Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Tim đập thình thịch trong l*иg ngực. Những hình ảnh về trước của hắn và bạn gái chợt ùa về, bao trùm lấy cô. Liệu có phải cô đã sai lầm khi đến đây?
Khi đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, Hứa Mạch từ từ mở mắt. Căn phòng trống trải, chỉ có những chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt ở xung quanh góc, chồng lên nhau. Bỗng, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau cánh cửa. Cô quay đầu lại, tim thắt lại. Một bóng đen lù lù ngồi ở đó, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.
Ánh sáng tờ mờ, Chu Nhất Minh mặc một cái áo sơ mi màu đen, ngồi nửa dựa vào ghế. Vẫn là một bộ dáng thanh đạm, nhưng khóa quần đã sớm bị mở toang, một cây gậy thịt cực đại chen lấn giữa hai chân, huyết mạch đan xen đầy mặt trên, còn có một lớp lông uốn cong bên dưới.
"Lại đây." Tiếng nói của hắn bị tìиɧ ɖu͙© khống chế thật sự rất mê hoặc.
Cổ họng Hứa Mạch run lên. Cô cứng người nhìn hai bàn tay của Chu Nhất Minh đặt giữa hai chân, thon dài sạch sẽ, không nhanh không chậm xoa xoa gậy thịt kia.
Cô muốn chạy trốn, nhưng chân lại giống như keo bị dính chặt trên mặt đất, không thể động đậy.
"Lại đây." Chu Nhất Minh híp mắt, nhắc lại một lần nữa.
Hứa Mạch chậm rãi di chuyển. Tầm mắt Chu Nhất Minh nhìn cô từ trên xuống dưới liền đổi thành ánh mắt hài lòng, đợi cô đi từng bước nhỏ lại gần.
Áo hoodie trên người của cô cũng không giấu được bộ ngực căng tròn phía trước, làn da vùng cổ non mịn, xương quai xanh rất đẹp. Nhìn liền muốn gặm cắn, muốn chọc dươиɠ ѵậŧ vào mà chơi cho đã.
Động tác tay trái không khỏi nhanh hơn, giữa môi mỏng bật ra một tiếng thở dốc.
Hứa Mạch bị âm thanh này của hắn chọc cho hai tai đều nóng bừng, thậm chí còn có thể ngửi được một mùi hương khác thường trong không khí.
Vừa mới tới gần, cằm liền bị hắn dùng sức nắm, lòng bàn tay Chu Nhất Minh lướt qua một vòng trên môi cô: "Đã liếʍ qua người nào chưa?"
Hứa Mạch lắc đầu.
Tất nhiên là Chu Nhất Minh cũng không hoàn toàn để ý đến đáp án này, lòng bàn tay nóng bỏng trượt theo phía sau cổ cô
, đỡ cái ót, áp đầu cô xuống gần dưới háng hắn.
Hứa Mạch theo bản năng muốn tránh đi.
"Không muốn?" Chu Nhất Minh ách giọng cười nhẹ.
Hắn dùng chân khép cửa. Tay buông côn ŧᏂịŧ ra, kéo váy dài của cô lên, ngón tay chui vào trong váy tìm kiếm, lập tức sờ đến qυầи ɭóŧ đã sớm ẩm ướt của cô: "Đã ướt thành như vậy, có ngứa không?"
Đầu ngón tay hắn nóng rực, cách qυầи ɭóŧ chọc vào giữa hai chân của cô, còn cố ý xoa nhẹ vài lần.
Hứa Mạch a ra một tiếng nho nhỏ, hai chân mềm nhũn, cánh tay bám ở trên vai hắn. Chính cô cũng đã từng làm như vậy với nơi đó vài lần nhưng không thể thoải mái như lúc này.
Chu Nhất Minh ngẩng đầu, một mặt thưởng thức biểu tình ẩn nhẫn của cô, một mặt tiếp tục giữ động tác. Kỹ xảo trên tay hắn thuần thục, chọc giữa hai chân chỉ là thoáng trêu chọc, nhưng cả người Hứa Mạch đã mau chóng xụi lơ. Cô run run rẩy rẩy muốn ngăn lại, liền kêu tên của hắn: "Chu Nhất Minh, cậu nói không làm gì tôi mà."
Chu Nhất Minh có chút ngoài ý muốn, ngưng giọng hỏi: "Biết tôi hả?"
Hứa Mạch cắn môi dưới gật đầu.
Ánh mắt thiếu nữ không lừa được người, không biết vì sao lại xuất hiện tia khủng hoảng, còn trộn lẫn chút dục niệm, nhưng dù thế nào cũng không thể che giấu được mê luyến ở nơi sâu nhất. Chu Nhất Minh là một tay già đời, tự nhiên đoán được:
"Thích tôi à?"