Chương 36-3

Chủ tịch Minh ngửa mặt lên trời, những giọt nước mắt chảy xuống cả cổ, khàn giọng nói:

– Nhiên, đừng làm thế này con, ta xin con, đừng để ảnh hưởng đến đứa bé. Thằng Văn đã nằm trong kia, giờ chỉ có con và đứa bé là động lực cho nó, con đừng làm thế này. Là ta cũng có lỗi sai, khi ấy cũng không hề nói thẳng với con những chuyện này. Nếu là ta nghe được vậy cũng sẽ nghi ngờ, chỉ có điều cả ta và thằng Văn đều không nghĩ rằng con nghĩ vậy bởi ta không hề gϊếŧ ba mẹ con. Chỉ đơn giản cho rằng con và cậu Quân quay lại mà con làm thế này. Ta có lỗi vì để ba con mang tiếng gϊếŧ người, ta, có lỗi vì khi bà nội thàng Văn mất ta để ba con một mình chống chọi với lũ sát nhân, có lỗi vì để con sống lay lắt những ngày tháng qua. Vì ta sợ nếu đón con về mọi chuyện vỡ lở, tên Thanh sẽ gϊếŧ cả con cả ta và thằng Văn. Ta hèn nhát mà khiến con khổ, nhưng cũng bởi vì tính chuyện lâu dài mới phải làm vậy, không sao, con giữ lại đứa bé là không sao rồi.

Chỉ cần thằng Văn tỉnh lại, chỉ cần nó tỉnh lại thôi. Nhất định nó sẽ tỉnh lại… nó nhớ đứa bé, nó nhớ con, nó nhất định sẽ không sao đâu.

Ông Minh vừa nói, vừa khóc nấc lên, người đàn ông bao năm chinh chiến thương trường, giờ đây lại giống như cành cây sắp gãy. Ông đưa tay, đỡ cô ngồi dậy, hai người một già một trẻ nương tựa vào nhau lúc này.

Nhiên ngồi lên ghế, trái tim đau đớn tột cùng, cô bỗng căm hận bản thân mình vì chút nông cạn mà xa cách người đàn ông cô yêu đến gần tám tháng nay. Nước mắt cô không ngừng rơi, nỗi ân hận cuộn trào trong lòng. Ông Minh đưa bàn tay già nua nhăn nheo, nắm lấy tay cô nói tiếp:

– Con đừng khóc nữa, đừng tự trách mình. Ta không trách con thì con hãy vì ta mà giữ gìn cho đứa bé, đây là niềm an ủi cuối cùng của ta.

Nhiên nghe ông Minh nói, càng khóc nấc lên, nước mắt mặn chát chảy xuống cả miệng cô, môi cô run run đáp lại:

– Ba, xin ba đừng tha thứ cho con, lỗi của con lớn thế này, cả đời này không tha được, nếu không phải vì con, anh Văn đã không…

Chủ tịch Minh lấy giấy ăn trong túi, đưa cho cô rồi nói:

– Không, lỗi không phải của con, mà là của tên Thanh. Hắn ta biết nó điều tra được ra nên chó cùng dứt dậu mà làm liều. Con có đi hay ở, thì hắn vẫn ra tay với nó. Lỗi của con chỉ là suốt thời gian qua đã khiến hai đứa hiểu lầm nhau, khi nãy trước khi con đến, ta mới biết cậu Quân chưa từng ở cùng con kể từ khi con đi khỏi nhà. Ta đã không nhanh tay tính đến bước này, không ngờ tên Thanh lại hoá rồ như vậy. Nhiên, khi mẹ thằng Văn mất, ta vì quá đau đớn mà không để ảnh thờ bà ấy, nên có thể vì vậy mà con không nhớ ra được. Cũng không thể trách con được gì, chuyện đã đến nước này rồi, giờ chỉ có ta và con nương tựa vào nhau, mạnh mẽ tìm mọi cách để thằng Văn tỉnh lại thôi. Thật ra ta cũng có lỗi, con cũng có lỗi, vậy nên đuwfng tự dằn vặt mình.

Ông ngừng một lúc rồi nói tiếp:

– Nhiên, con có tin thằng Văn cho đến giờ không có người phụ nữ nào khác ngoài con không? Có lẽ khoảng thời gian mà ta thấy nó hay cười nhất chính là thời gian bên con. Thằng bé thật sự rất cố chấp, vì một lời hứa thời trẻ con mà đến tận giờ vẫn chỉ yêu một người. Con biết khi nó đi sang nước ngoài, dù chỉ là cậu bé thôi nhưng nó vẫn hay nhắc ta, ba đã hứa cho con lấy em Nhiên nhất định không được thất hứa đâu đấy. Ta còn cho rằng đó là chuyện đùa, vậy mà đến khi lớn lên, dù ép nó đi xem mặt, nó cũng sống chết không đi. Kể cả khi mất hoàn toàn liên lạc với con. Sau này lần đầu gặp con, ta đã rất ngạc nhiên, nhưng ta nghĩ rằng duyên số cuối cùng vẫn cho hai đứa đến với nhau. Khi con và nó ly hôn, nó không về nhà, quần áo của đứa bé nó vẫn giữ nhất quyết không cho bác Thu đem đi vứt, hằng ngày nó đến công ty, chỉ về nhà tắm rồi lại lên đó ngủ. Nó sống thất thơ thất thểu như một thằng điên, mà ta đã hết lòng hết dạ khuyên không được. Khi ta thấy nó đi với con bé Nga, còn cho rằng nó đã quên được con và quen con bé ấy. Vậy mà chính mắt ta chứng kiến cảnh nó chửi mắng thậm tệ Nga vì con bé lỡ nói không hay về con. Con bé Nga từng nói với ta, nó không có tình cảm với thằng Văn, mà có tình cảm với thằng Quân. Nhưng nó chưa gặp một thằng đàn ông nào chung tình đến mức ngu ngốc như Văn. Nó hận con, nhưng nó đâu biết nó càng hận, lại càng yêu đến khổ sở. Khi ta nói cứ tống tên Thanh vào tù là xong, nhưng nó nhất quyết đòi tìm ra bằng chứng để hắn ta chịu mức án tử hình, không cần nói ta cũng biết đây là ước nguyện của con. Nó mà biết con còn giữ đứa bé, có lẽ nó vui phải biết. Chuyện thằng Văn bị thế này không hề do con, ta mong con cố gắng dù thế nào cũng phải sinh đứa bé ra khoẻ mạnh, được chứ?

Nhiên gật đầu, thế nhưng dù ông Minh có nói thế này, dù Văn bị tai nạn không phải do cô mà do tên Thanh cố tình sắp xếp nhưng cô vẫn không thôi dằn vặt. Bởi vì cô đã hiểu lầm anh, bởi vì cô đã phá tan hạnh phúc ít ỏi mà lẽ ra anh phải được hưởng trọn vẹn, không phải mười một năm nay anh chờ cô. Mà suốt hai mươi, ba mươi năm nay kể từ khi hai người mới chỉ là những đứa bé chưa hiểu chuyện. Cô đã quên đi lời hứa ấy, còn anh thì chưa bao giờ. Nhát dao cô đâm anh ngày ấy, sao giờ phía tim cô lại đau nhức nhối. Nỗi ân hận này sẽ giày vò cô suốt những tháng năm sau này nếu như Văn có mệnh gì. Có lẽ nếu điều xấu nhất xảy ra với anh, cô cũng không thể nào mà sống nổi mất. Ông Minh đứng dậy, lấy chiếc khăn trong túi áo, lau nước mắt rồi nói:

– Nhiên, con ngồi đây, ta ra ngoài đi liên hệ với các bác sĩ xem thế nào. Có gì gọi báo ta.

Cô ngước đôi mắt như hồ nước trời thu, trong sâu đáy mắt nước không ngừng trào ra đáp lại:

– Vâng ạ.

Ông Minh nhìn Nhiên, hiểu rằng trong lòng cô vẫn chưa thể tiếp nhận được mọi thông tin, liền nói

– Nhiên, vì thằng Văn, con và đứa bé nhất định phải mạnh mẽ. Chiếc hộp kia ta tìm thấy trong tủ của nó khi nãy về lấy đồ cho nó. Ta cũng không biết thời đại thông tin này rồi tại sao còn viết thư, nhưng có lẽ là thói quen của nó, và nghĩ nên đưa cho con.

Nhiên bặm chặt môi, gật đầu chỉ muốn nói một lời xin lỗi với ông Minh. Suốt thời gian qua, cô đã căm hận ông một cách vô lý. Cô bỗng dưng muốn chết đi cho rồi, hai tay cô bám chặt thành ghế, lý nhí nói:

– Ba, con xin lỗi ba.

Chủ tịch Minh hơi sững người, quay lại nhìn cô, ánh mắt hiền từ đáp lại:

– Được rồi, được rồi, mọi chuyện qua rồi, con gái ngoan của ta…

Nói rồi ông lê từng bước chân nặng nề, đi xuống dưới. Cô nhìn theo bóng ông khuất dần, “con gái ngoan của ta” đến giờ phút này cô mới nhận ra rằng hoá ra trên đời này có một thứ gọi là tri kỷ. Đó là tình cảm của ông Minh và ba cô, đến mức ông Minh cô như chính con gái ruột, dù có phạm phải trăm ngàn lỗi lầm, cuối cùng vẫn bao dung vị tha. Mái tóc hoa râm khuất dần theo hành lang, cô càng trách bản thân mình nhiều hơn. Phía ngoài kia, hàng bằng lăng sắc tím đã tàn, những cành cây lặng im mặc kệ gió thu đã về bao giờ.

Nhiên vẫn khóc, nỗi ân hận day dứt không thể nguôi ngoai trong phút chốc. Cô đợi ông Minh xuống hẳn dưới, mới từ từ đứng dậy, đi về phía ô cửa kính. Phía trong, những bác sĩ mặc áo xanh đang vây quanh anh, mấy người y tá đang gấp gáp đi lại. Văn vẫn nằm đó bất động, không gian im ắng đến nỗi Nhiên nghe được cả hơi thở của mình. Cô đưa đôi tay gầy gò, vuốt lên tấm kính, giọng lạc đi:

– Văn, nhất định anh phải sống…

Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng vang khẽ của giọng nói chính bản thân cô. Cô nắm chặt hai tay gào lên:

– Văn, anh không được chết, nhất định phải sống, anh phải sống để em bù đắp lỗi lầm của mình cho anh, phải sống để chờ Cua ra đời.

Nhưng, vẫn không một ai đáp. Những lời ông Minh nói, lại càng khiến cô cảm thấy có lỗi với anh rất nhiều. Hoá ra trên đời, có một tình yêu cố chấp đến vậy, cố chấp đến mức có thể khiến người ta dù tuyệt vọng vẫn không thể quên như vậy? Cô nhắm nghiền mắt, cậu con trai có đôi mắt tinh anh, mái tóc hơi xoăn bồng bềnh được cắt tỉa gọn gàng nhường cho cô từng miếng bánh, từng cái kẹo, cậu con trai hơn cô năm tuổi, luôn đứng ra bảo vệ cô, cậu con trai cao lớn hơn cô, luôn che mưa che nắng cho cô là anh. Và cũng chính là anh đã cứu cô năm cô mười ba tuổi trong đêm kinh hoàng ấy. Có lẽ buổi đêm ấy, đau thương chồng chất mà cô không thể nhớ ra anh, cũng bởi ngày hôm ấy cái liếc mắt quá nhanh mà chẳng kịp ghim vào não, vậy mà anh vẫn nhớ đến cô, đến lời hứa của những đứa bé gần hai mươi năm qua. Đến khi ông Minh nhắc lại, mới khơi dậy mẩu ký ức đứt đoạn, nhớ nhớ quên quên thời thơ ấu đó trong cô. Cô tự trách mình, sao không nhớ ra anh, chiếc băng đô kia anh đã giữ kín hơn mười một năm nay sao?

Anh trân trọng nó, đặt nó vào chiếc hộp kỉ niệm đầy ắp hương thơm của quá khứ, vậy mà cô nhẫn tâm gạt bỏ hết những tàn dư ấy, trả lại ân tình của anh bằng những đau thương. Những ân tình này của anh, đời này kiếp này cô cũng không thể nào trả hết.

Nhiên đứng đó rất lâu, nước mắt cũng bị gió làm cho cạn khô, cho đến khi thấy đôi chân đã mỏi rã rời mới lê về phía ghế. Nhiên mở chiếc hộp trái tim, lôi những tờ giấy được xếp gọn gàng trong đặt phía dưới chiếc băng đô đã được cô lấy ra khi nãy. Những tờ giấy có cả mới cả cũ, tờ cũ nhất đã ố vàng đôi chỗ vết mực còn nhoè cả đi, tờ mới nhất giấy vẫn trắng phau. Cô đặt sấp giấy lên trên đùi, đọc bức thư có vẻ mới nhất, mùi mực vẫn còn nguyên:

“Khi tôi ngồi đây, viết ra những dòng chữ này, chợt cảm thấy căm hận bản thân đến vô cùng. Cuộc đời tôi là những chuỗi ngày thất bại, đến ngay cả buông bỏ tình yêu với người phụ nữ độc ác ấy tôi cũng không làm được. Tôi hận cô ta, vì nhẫn tâm gϊếŧ chết đứa con bé bỏng của tôi. Nhưng tôi không thể gạt đi trong tâm trí mình hình ảnh về người đàn bà ấy. Đôi khi tôi ước rằng, giá mà mình có thể chết đi, chỉ có thể chết đi tôi mới mang theo được thứ tình yêu ngu muội này xuống mồ mà chôn.

Lưu Diệp An Nhiên.

Bốn chữ này là niềm hạnh phúc, cũng là nỗi đớn đau nhất trong cuộc đời tôi.

Hôm nay, tôi và cô ta chính thức kết thúc, sau những ngày sống trên danh nghĩa vợ chồng. Ngần ấy năm trôi qua, tôi đã nghĩ rằng có thể vì tôi yêu thương, vì tôi dành mọi thứ cho cô ta để cô ta một lòng một dạ với tôi. Vậy mà không! Tình yêu đơn phương mười một năm qua được đánh đổi bằng tờ giấy phá thai. Những ngày qua tôi sống như đã chết rồi, khi cô ta bước chân ra khỏi căn nhà ấy, đã bóp chết trái tim của tôi, và mang theo nó. Sau những ngày đớn đau, tưởng chừng như có thể hận cô ta, vậy mà chỉ cần mỗi lần nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo ấy lòng hận thù của tôi lại vỡ vụn. Người đàn bà ấy, không những độc ác, mà còn rất giỏi, giỏi khiến cho tôi biến thành kẻ điên điên khùng khùng.

Tất cả mọi thứ đã không còn, mọi thứ đẹp đẽ như giấc mơ đã vỡ tan mất rồi.

Có lẽ tôi là gã đàn ông nhu nhược, ngu ngốc nhất trên đời này. Từ hôm nay tôi nhất định phải quên cô ta, vì ba mẹ và vì cả đứa con nhỏ bé của tôi đã bị cô ta gϊếŧ chết khi chưa đủ hình hài. Nhất định phải quên cô ta. ”

Bức thư đầu tiên dừng lại mà cũng tựa như không phải thư, nó giống tờ giấy tự nhắc nhở anh phải quên cô, phải buông tay cô, cô tưởng chừng không thở nổi, đặt nó sang bên cạnh ngồi đọc tờ giấy thứ hai:

“Nhiên, có lẽ đây là bức thư cuối cùng tôi viết cho em suốt mười một năm nay.

Đêm nay lại là một đêm dài dằng dặc, chiếc dao em đã mang cất đi, gối của tôi cũng ướt đẫm rồi. Khi em thay bộ quần áo, bước ra khỏi căn nhà này leo lên chiếc xe máy cũ kỹ của cậu ta, tôi đã hiểu chúng ta hết rồi. Vì cậu ta, em muốn gϊếŧ chết tôi đến vậy sao Nhiên? Giữa chúng ta có không là gì, cũng còn đứa bé trong bụng em chẳng lẽ cũng không thay thế được mối tình đầu của em sao? Tình nghĩa suốt gần một năm qua, giờ em nhẫn tâm vứt bỏ đi sao? Cậu ta là mối tình đầu của em, nhưng em có biết, em là mối tình đầu cũng là mối tình mãi mãi tôi không bao giờ quên được không?

Có lẽ, em không biết rằng, chưa bao giờ tôi thật sự ngủ say đến không biết gì, chẳng qua bởi vì sợ rằng từng cử động của tôi khiến em tỉnh giấc, vậy nên suốt đêm dài dù có mỏi tôi cũng chỉ nằm nguyên một tư thế. Khi em dậy đi vệ sinh, khi em uống nước, tôi đều rõ mồn một, có phải vì thế mà đau lòng không em? Đau lòng khi người tôi yêu thương nhất trong đêm tối cầm dao đâm tôi rồi vội vã thay bộ quần áo đi gặp tình nhân. Có lẽ, tôi là thằng đàn ông rất ngu, rất tệ nhất đời, thế nhưng tôi rất sợ mất em, tôi sợ nói ra em sẽ vĩnh viễn rời xa tôi, thế nên chỉ biết cất giấu vào lòng, tự dối mình rằng vì đứa con bé bỏng kia mà cố gắng yêu thương em, để em thay đổi. Nhưng tôi biết rằng, sẽ thực sự rất khó, chỉ có điều, tôi tin em, tin rằng Cua sẽ là động lực để em thay đổi. Cuộc đời mà, ai chẳng có đôi lần sai, em say nắng lại người từng thương, nhưng tôi tin em sẽ không đánh đổi gia đình này đâu. Vậy mà sao, tim tôi vẫn đau đến vậy hả Nhiên? Em có biết rằng, tôi không hề nấu canh gà ngon như em nghĩ. Tôi đã học suốt một tuần trời, canh bốn giờ sáng dậy nấu, những lần đầu có mặn đắng, có khi lại nhạt toẹt. Chẳng còn cách nào tôi đành cố ăn hết rồi mới nấu lại cho em được món canh gà mà em hài lòng nhất. Tôi chỉ biết thầm cầu mong rằng em có thể thấy sự cố gắng của tôi mà thôi. Em có biết không? Em là cô gái không biết nói dối, càng không biết giấu cảm xúc, từng việc em nói dối tôi, tôi đều biết cả, nhưng tôi không có cách nào đối diện với sự thật này. Tôi quá yêu em mất rồi, yêu đến nỗi tưởng chừng như có thể đánh đổi sinh mạng này chỉ mong em có thể vì đứa bé mà giữ gia đình của chúng ta. Mười một năm qua, tôi tìm em khắp nơi thế nhưng khi ngỡ có em rồi lại thấy xa lạ đến vô cùng. Em có biết đau lòng nhất là gì không? Là người mình rất yêu, tưởng như cũng yêu mình, cuối cùng mới biết không phải như vậy. Em có biết tàn nhẫn nhất là gì không? Là tôi đã biết em không còn cần tôi, vậy mà vẫn cố chấp ở bên cạnh, vẫn cố chấp yêu, cố chấp không buông. Cốc sữa tôi pha, em đổ đi tôi cũng biết, những cây cải trong vườn buổi sáng đó tôi về còn tốt tươi cũng là em đã ném bỏ. Em muốn tôi ghét em, để em có thể thanh thản gặp cậu ta mà không cần áy náy đúng không? Tôi không phải người hoàn hảo, nhưng tình yêu tôi dành cho em đâu khiếm khuyết chỗ nào hả Nhiên? Em có nghĩ rằng, cậu ta có thể cho em được tất cả như tôi? Có thể bỏ hết cả sĩ diện của một thằng đàn ông mà bất chấp giữ em ở lại không? Có thể hằng ngày, dù bận trăm công nghìn việc, cũng phải nấu cho em đồ ăn sáng, pha cho em cốc sữa ấm, giặt cho em cả những món đồ nhạy cảm, có thể trước mặt mọi người mà bảo vệ em, không nặng lời, có thể yêu em như tôi đã yêu, có thể gạt bỏ hết mọi cám dỗ của người phụ nữ khác được không? Tôi không phải thánh nhân, tôi cũng là con người có cảm xúc, với phụ nữ đẹp tôi cũng không phải không cảm xúc. Nhưng em biết không? Mỗi lần nghĩ đến đôi mắt long lanh to tròn em nhìn tôi, tôi đã không còn thiết tha gì những người khác nữa. Nói suốt gần ba mươi năm qua tôi chưa đυ.ng chạm người phụ nữ nào em có thể không tin, nhưng đó là sự thật. Em biết không? Khi em nói, em không còn trinh trắng, em nghĩ rằng có người đàn ông nào vui sao? Tôi cũng là đàn ông, tôi có nghĩ đến, nhưng vì là em thì dù em có không nguyên vẹn thế nào, tôi vẫn yêu thương.

Nhiên, tôi thật sự rất yêu em, yêu em đến cả cuộc đời này, chỉ ước rằng sáng mai tỉnh dậy, trời trong xanh, em nói với tôi rằng mọi chuyện kia chỉ là giả dối, người em yêu nhất là tôi. Tôi đợi em mười một năm nay rồi, xin em đừng phá vỡ hạnh phúc này, để Cua có một gia đình, để tôi có thể bù đắp cho em những đau thương em phải chịu. Phải rồi, tôi đang ghen tỵ với cậu ta, thế nhưng, em có tin không, kể cả giờ có biến thành kẻ nghèo kiết xác, tôi vẫn sẵn sàng lựa chọn em.

Nhiên! Tôi sẽ không giống cậu ta, bỏ em đi ngay cả khi tôi không có gì trong tay.

Tôi yêu em, chỉ mong rằng, em có thể hiểu lòng tôi”

Nhiên không để ý, đọc lá thư thứ hai, nước mắt đã ướt đẫm, nhoè cả những dòng chữ. Cô lôi cả sấp giấy, trên tờ cuối cùng, đặt dưới nhất cũng là tờ giấy cũ kỹ ố vàng nhất.

Đây không phải là một bức thư, trên đó là một bức tranh, có vẽ hai đứa bé, một bé trai một bé gái nguệch ngoạc. Phía trên có ghi:

“Lễ Thành Hôn”

Bên dưới là bốn chữ:

“An Nhiên Đình Văn”

Cuối cùng nhất, còn có dấu vân tay, cô bỗng bật cười tuy rằng không nhớ nổi về những tháng ngày thơ bé ấy, thế nhưng khi nhìn tờ giấy này như chợt nhớ ra những ký ức đứt đoạn đã qua. Cô và anh đã từng là những đứa bé đáng yêu đến thế này sao? Cô lật những tờ giấy tiếp theo, chỉ là những mẩu giấy nhỏ, có ghi từng mốc thời gian, nội dung đều giống nhau.

“Nhiên, hãy chờ anh nhé”.

Cho đến bức thư, sau ba năm vụ án mạng xảy ra. Cô lục tìm rất nhiều, nhưng suốt thời gian ba năm đó anh dường như không viết bức thư nào cả, mà tận ba năm sau mới có bức thư rất dài:

“Chào cô gái của anh.

Đã hơn mười hai năm trôi qua kể từ ngày anh đi nước ngoài xa em. Khi đó chúng ta còn là những cô bé cậu bé chưa hiểu chuyện, vậy mà nhanh thật, giờ em đã thành thiếu nữ mười sáu tuổi rồi. Ba năm trước, anh gặp em ở cánh rừng, đã suýt không nhận ra. Khi đó có lẽ em đã quên anh thật rồi nhỉ? Thậm chí đến khi anh hỏi tên của em, em cũng vẫn không nhận ra anh. Chẳng phải hồi nhỏ, anh rất hay đùa, rằng tên em dài quá anh không nhớ nổi, thế nên nhất định nếu anh quên mà hỏi lại tên em, em phải đọc lại cho anh ba lần sao? Mà cũng đúng thôi, chúng ta đã xa cách nhau quá lâu, khi còn rất nhỏ, lại gặp nhau trong hoàn cảnh đau thương như vậy, em không nhớ là điều đương nhiên.

Cô gái của anh, ba năm qua anh đã tìm em khắp nơi, anh sống trong nỗi đau mất mẹ và nỗi nhớ nhung em ở nơi đất khách quê người này. Hôm nay, khi nhìn em đôi mắt vẫn trong veo đứng cùng đám trẻ ở làng trẻ em, anh đã ngỡ rằng mình có thể mà lao đến ôm em, mà nói những lời nhớ thương cất giấu bao lâu nay.

Nhưng anh hiểu, chúng ta cách nhau không chỉ là tuổi tác, mà còn là khoảng thời gian quá dài, có lẽ làm vậy em sẽ sợ hãi mà trốn anh mất. Mấy năm nay tuy rằng ở Mỹ học, nhưng ba tháng hè về, đều chỉ đi khắp nơi tìm em. Cuối cùng cũng tìm thấy em ở nơi này rồi. Còn hai năm nữa thôi, em sẽ trưởng thành, anh sẽ chờ em bốn năm đại học nữa. Nhiên, nhất định em cũng phải chờ anh đấy, chỉ còn hơn một năm nữa thôi anh cũng sẽ về Việt Nam rồi. Để anh bên em, yêu thương em, chăm sóc cho em, để anh lau cho em những đau thương em phải gánh chịu suốt thời gian qua. Mẹ anh, và ba mẹ em nơi thiên đường, cũng dõi theo từng bước chân của anh và em.

Hôm nay, anh cũng đã ngồi vẽ lại bức tranh chân dung của em, ngày mai anh phải quay lại Mỹ để hoàn thanh nốt việc học rồi. Thế nên chỉ có thể ngắm em qua bức hình này để vơi đi nỗi nhớ nhung. Hôm nay, trời đêm không ánh sao, cũng giống trời đêm của ba năm trước. Suốt ba năm nay anh dường như ngủ rất ít, mỗi lần ngủ là anh lại nhớ đến người mẹ đáng thương của anh và nhớ đến em.

Anh đã tự nhủ rằng, anh là đàn ông, mà đàn ông thì không được khóc. Vậy mà về đốt cho mẹ nén hương, rồi ngồi đây viết những dòng này, khoé mắt anh lại cay xè. Giá mà, ông trời đừng bất công đến vậy, có lẽ giờ cả hai chúng ta đã có một mái ấm hạnh phúc biết bao nhiêu? Khi thấy em, đứng cô đơn giữa đám trẻ, đôi mắt lanh lợi có cả phần u ám anh đã xót xa đến nhường nào.

Anh không thể thay đổi được quá khứ, anh chỉ có thể từng giờ từng phút cố gắng vì tương lai, anh muốn học hành thật tốt, để trở về rồi nhanh chóng làm chỗ dựa cho em. Anh không sợ phải chờ đợi, anh chỉ sợ rằng không phải để em thiệt thòi quá nhiều. Anh sợ cô gái của anh phải khổ, nhất định sau này anh sẽ cố gắng, cố gắng bù đắp cho em để những ngày tháng sau này của em sẽ là những ngày tháng tươi đẹp nhất

Chờ anh nhé!”