Chương 36-2

Chủ tịch Minh thấy cô nói những lời này, khó hiểu vô cùng, hai hàng lông mày ông khẽ chau lại đáp:

– Nhiên, con nói gì ta không hiểu?

Cô bật cười:

– Chủ tịch Minh, ông thật sự vẫn không hiểu? Đêm mưa gió sau khi phát hiện tôi mang bầu một thời gian, hôm đó tôi đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của ông và Văn. Ông không cần giả vờ trước mặt tôi khi mà ba mẹ tôi là do ông gϊếŧ.

Chủ tịch Minh khuôn mặt bỗng co rúm lại, đôi mắt đầy tức giận không còn giữ được bình tĩnh quát lên:

– Ăn nói hàm hồ, Nhiên, không ngờ con lại nghĩ ta như vậy. Thật uổng công ngày đó ta đã hết sức hết lực bảo vệ con. Không biết con đã nghe được gì, để mà biến thằng con trai duy nhất của ta thành kẻ sống dở chết dở suốt thời gian qua rồi còn nghi ngờ ta gϊếŧ chết ba mẹ con. Con có biết mẹ thằng Văn đã vì cứu con mà bị bắn chết không?

– Ông Minh! Ông không cần giả vờ giả vịt trước mặt tôi, ông giờ nói gì tôi cũng phải tin sao? Mọi chuyện ông bịa ra thế nào chẳng được? Kẻ gϊếŧ người không ghê tay như ông chuyện gì chẳng thể làm?

Chủ tịch Minh lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực:

– Ta thật quá thất vọng về con, sao con có thể ăn nói một cách ngông cuồng đến vậy? Đêm mưa gió ấy không biết con đã nghe được gì mà dẫn đến hiểu lầm hôm nay, nhưng trước khi con trách móc ta, hận thù ta con hãy xem bức ảnh này trước.

Nói rồi ông đưa run rẩy, rút trong ví một tấm ảnh đã mờ nhạt. Cô nheo mắt, nhìn bức ảnh ba cô chụp cùng ông Minh trong tấm hình đen trắng, phía sau còn dòng chứ “Một ngày làm anh em, cả đời làm anh em”.

Ông Minh lại đưa thêm một bức ảnh rồi nói tiếp:

– Con xem cả bức ảnh này nữa.

Cô khẽ nhìn đôi bàn tay nhăn nheo, giơ bức ảnh chụp gia đình ông và một người phụ nữ. Cô bỗng giật mình, sửng sốt mất mấy giây. Vẻ mặt sang trọng, đôi mắt giống hệt Văn, có phần đẹp hơn, mái tóc xoăn được buộc gọn gàng, nụ cười tươi tắn. Đầu cô bỗng trở nên ong ong, người phụ nữ này cô nhớ rất rõ. Bởi khi đó bà là người dắt cô chạy giữa cánh rừng, vẻ mặt bà khi đẩy cô ra khỏi viên đạn lạc đã từng ám ảnh cô suốt một thời gian dài, cô run rẩy, lắp bắp nói:

– Chủ tịch Minh…đây là…

– Đúng vậy, đây là vợ ta.

Nói rồi ông nhận lại tấm ảnh định nói gì đó. Đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ trẻ trên đôi găng tay vẫn dính máu nhanh chóng bước ra ngoài. Cả Nhiên và ông Minh đều vội vàng chạy tới, một người bụng bầu khệ nệ, một người mái tóc đã điểm bạc cùng hướng về một nơi đồng thanh hỏi:

– Anh ấy sao rồi?

– Nó sao rồi?

Vị bác sĩ không tháo cả khẩu trang ý tế gấp gáp đáp:

– Chúng tôi đang tiến hành phẫu thuật, vết thương cơ thể không nặng bằng vết thương trên đầu…

Chủ tịch Minh năm chặt tay vị bác sĩ trẻ giọng nói đầy đau đớn:

– Nhất định phải cứu sống nó, tìm bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện này. Mau lên!

Vị bác sĩ trẻ nhìn ông đáp:

– Thưa ông, chúng tôi sẽ để đích thân giáo sư nước ngoài Jonatan tiến hành ca phẫu thuật này. Cũng may giáo sư đang có mặt ở bệnh viện ,ca phẫu thuật này có thể sẽ kéo dài mất khá nhiều thời gian, chúng tôi không dám chắc điều gì nhưng sẽ cố gắng hết sức. Giờ xin ông và cô đây ra ngoài ghế ngồi chờ, để tôi làm việc.

Chủ tịch Minh buông đôi tay khỏi người bác sĩ, từ từ từng bước ra ghế.

Trên gương mặt già nua theo năm tháng, ở nơi khoé mắt còn đọng lại một chút nước vừa đi vừa lẩm bẩm:

– Nó còn chưa được nhìn thấy con nó ra đời mà, nhất định phải cứu được nó.

Nhiên nghe ông Minh lẩm bẩm, từng lời nói bỗng như mũi dao đâm thẳng vào tim cô. Cô nhìn qua ô cửa kính, Văn nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo, toàn thân bất động, ở phía dưới có chút máu, khuôn mặt không hề bị biến dạng, chỉ có phần đầu máu đã thấm những giọt đỏ tươi lên chiếc bằn trắng. Hai cánh tay anh buông thõng trên giường, ở góc nghiêng này, sống mũi cao đang được cắm đường truyền oxy, đôi môi căng mọng giờ này tái nhợt chỉ khép hờ. Nhiên không còn chịu được nữa, từng giọt nước mắt bắt đầu lăn dài lên gò má xanh xao. Hai tay cô nắm chặt, tiếng nấc nghẹn ngào đau thương phát ra, lúc này không còn hận thù, hay căm hờn, chỉ có nỗi đau đớn, nhớ thương trào dâng trong lòng.

Thà rằng anh phản bội cô, thà rằng anh hận thù cô, thà rằng giữa cô và anh có mối hận không thể rửa sạch nhưng cả hai người vẫn cùng sống trên thế giới này chứ cô không hề không hề nghĩ rằng sẽ có giây phút này xảy ra.

Không! Văn, nhất định anh không được chết. Cô nhìn bàn tay anh, bỗng dưng nhớ đến chiếc băng đô ban nãy. Đột nhiên cô như bừng tỉnh lại, ký ức kinh hoàng giống như con sóng ùa về trong đầu cô. Đôi mắt tinh anh, vết sẹo, băng đô, cô không còn giữ được bình tĩnh, đi nhanh về phía chiếc hộp, cầm chiếc băng đô nắm chặt. Hoá ra từ ban nãy khi nghe tin Văn bị tai nạn, toàn thân cô đã giống như mất đi linh hồn, phần ý thức không còn giữ được lại. Giờ đây cô mới hoàn hồn, lắp bắp nói trong nước mắt:

– Văn, nhất định anh không được chết…

Chủ tịch Minh nhắm nghiền mắt, nhìn cô đáp lại:

– Nhiên, con bình tĩnh ngồi xuống đừng để ảnh hưởng đến đứa bé.

Nhiên vẫn giữ khư khư chiếc băng đô, nước mắt mỗi lúc một nhiều, chảy xuống thấm đẫm vào từng thớ vải. Hoá ra Văn chính là cậu thanh niên cứu cô năm ấy. Là anh, vết sẹo bị cô cắn và hòn đá cắm vào, là anh, chiếc băng đô cô buộc lấy phần da thịt bị chảy máu, là anh, trong đêm tối đôi mắt tinh anh sáng như bầu trời sao. Cô ngồi thụp xuống, khóc thành tiếng, tại sao cô lại không nhận ra anh sớm hơn? Chủ tịch Minh nhìn cô, trong lòng đau đớn vô hạn khẽ nói:

– Nhiên, con nghe được những gì mà lại hiểu lầm ta như vậy? Con nói đi, ta sẽ giải thích với con, con biết di nguyện cuối cùng của ba con là gì không? Là tác thành cho con và Văn, là ta sẽ bảo vệ con cả đời, coi con như con ruột dù bất cứ chuyện gì xảy ra?

Nhiên ngước đôi mắt to tròn nhìn Chủ tịch Minh, trong ánh mắt có phần sững sờ, giọng như nghẹn đi đáp lại:

– Chủ tịch, hôm đó tôi có nghe được ông và Văn nói chuyện. Ông nói rằng nhát súng đó do ông nổ, và ông đã tìm tôi suốt thời gian qua. Ngoài ra tôi còn nghe được, ông nói lương tâm ông cắn rứt, ông sợ bị bắt…

Chủ tịch Minh nhìn cô, lúc này ông mới là người ngạc nhiên hơn cả, mất mấy giây ông mới đáp lại:

– Nhiên, hoá ra con nghe được đoạn nói chuyện đó, và con nghĩ ta bắn ba con sao? Tại sao con không thèm hỏi ta một câu? Có câu nào ta nói chính ta là người nổ súng vào ba mẹ con không? Tại sao con vì nghi ngờ mà khiến mọi chuyện thành ra thế này? Được, ta nói con nghe, ta và ba con vốn là bạn rất thân. Công ty Bình Minh của ba con mở ra, một nửa số vốn là do ta đóng góp, ta và ba con giữ chức vụ cao nhất. Khi ấy con mới chỉ có một tuổi, thằng Văn sáu tuổi rồi. Có thể lúc đó con còn rất nhỏ, nên những ký ức về gia đình ta không đọng lại, hồi bé con và thằng Văn giống như thanh mai trúc mã. Chơi với nhau từ khi còn rất nhỏ, con luôn bám theo nó và nó cũng chiều chuộng con như công chúa, cho đến khi con được gần năm tuổi công ty Bình Minh làm ăn thua lỗ đứng trên đà phá sản. Khi ấy bà nội thằng Văn bên nước ngoài mới bảo lãnh cho cả gia đình ta sang bên đó làm ăn, số tiền làm được ta đều gửi về cho ba con vực dậy công ty. Không biết con còn nhớ không, nhưng khi gia đình ta đi, con đã khóc rất nhiều và nằng nặc đòi theo thằng Văn, còn luôn mồm nói muốn lấy thằng bé, sau này lớn lên nhất định phải quay lại lấy con. Mặc dù đó chỉ là lời của một đứa bé, thế nhưng Văn luôn nhớ, nó như khắc cốt ghi tâm, vì nó đã hứa rằng sau này lớn lên chỉ yêu và lấy một mình con. Tất nhiên cả ba mẹ con và vợ chồng ta đều không coi đó là thật, bởi đứa trẻ nào ở thời điểm đó chẳng ngốc nghếch như vậy, mặc dù thằng Văn khi đó đã mười tuổi rồi. Ba con ở Việt Nam, vực dậy công ty rất nhanh, ông ấy là người thông minh, thế nên ta không lấy gì làm ngạc nhiên. Còn ta ở bên nước ngoài, điều kiện sống cũng rất tốt, vả lại thằng Văn học ở bên này có tương lai nên ta không có ý định về lại Việt Nam. Thế nhưng ba con vẫn để mong muốn ta về làm việc, hằng năm hai lần nếu có dịp ta đều về để cùng ba con tìm ra chiến lược mới cho công ty, tuy nhiên ta không tham gia nhiều, chỉ tham mưu và vì thời gian bận rộn nên dường như không được gặp con, cũng một phần con đi học cả ngày nữa. Cho đến năm thằng Văn mười tám tuổi, nó nằng nặc đòi về Việt Nam, nó nói rằng trước khi trưởng thành nó có thể nghe lời ba mẹ, nhưng sau khi trưởng thành rồi nó muốn tự lập nhưng ta thừa hiểu vì con, nó muốn gặp lại cô em gái mà nó từng hứa lấy làm vợ khi mới mười tuổi. Tất nhiên ta cũng đành chiều theo ý nó, và cũng một phần công ty Bình Minh đang rất cần ta về để quản lý chung với ba con. Năm ấy cả nhà ta về còn chưa kịp ổn định một buổi tối ba con đến nhà ta và nói rằng trong công ty có một đường dây tham nhũng. Ba con đã điều tra được manh mối và cần ta giúp đỡ. Ta đã xem bằng chứng của ba con, những hoá đơn thông kê xuất nhập hàng đúng là rất đáng nghi. Thế nhưng ba con nói rằng chỉ một mình ba con biết điều này, và sau đó đưa cho ta bốn người mà ba con điều tra ra, trong đó không hề có tên Thanh. Vậy nên khi ấy ta không hề biết sự tồn tại của hắn trong đường dây này. Thế nhưng đợt ấy bà nội thằng Văn mất, ba con cũng nói với ta việc điều tra để ba con tìm thêm đã, tạm thời ta đừng nhúng tay vào và vẫn phải giữ bí mật chuyện cổ phần công ty. Phần vì bận, phần nghe ba con nói vậy ta cũng chưa tiếp quản công ty bao giờ nên lúc đó cũng nghe theo ba con. Nhưng có điều ba con chủ quan, ba con không hề biết bọn sát nhân kia đã rình rập và biết mọi hành động của ông ấy. Buổi sáng hôm xảy ra vụ ấy, đột nhiên nhắn cho ta một cái tin rất dài và nói rằng rất có thể con và mẹ con đang gặp nguy hiểm vì ngoài bằng chứng ba con giữ thì còn thông tin của những kẻ tội phạm ba con giao lại cho mẹ con phòng trường hợp bất trắc còn có cái để ra điều tra. Ta liền gọi điện về cho mẹ con, nói toàn bộ sự việc sau đó bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Thời ấy làm gì đã có phương tiện giao thông như bây giờ, nhà con lại rất xa nhà ta, đường đi lại rất khó, xe ô tô khi ấy ba con đi thế nên không còn cách nào khác mẹ con phải đi đường rừng, phần vì sợ rằng đi đường kia sẽ bị phát hiện. Khi ấy ba con nói rằng, ta sẽ chờ mẹ con con ở cuối khu rừng, mẹ thằng Văn nghe được mọi chuyện nhất quyết đòi đi bằng được. Ba con nói rằng, chỉ cần đưa hai mẹ con con ra cánh rừng an toàn, ba con sẽ chờ đến công ty lấy thêm bằng chứng, sau đó gặp nhau tại nhà ta. Buổi chiều hôm ấy khi mẹ con phát hiện có kẻ lạ mặt lảng vảng gần nhà, ba con thì chưa liên lạc lại được nhân trời chạng vạng liền dắt con theo, trong chiếc cặp da là chút thông tin ít ỏi nhưng quý báu vô cùng. Lúc đó mọi chuyện thế nào con rõ nhất, ta và bà nhà ta chờ hai mẹ con cuối cánh rừng, ta có gọi cho ba con nhưng không được, lòng ta nóng như lửa đốt thầm nghĩ không biết có chuyện gì với ông ấy không? Đến khi trời tối hẳn ta mới nhận được một tin nhắn của ba con nói rằng từ nói sớm đến giờ luôn có người rình rập ông ấy và ông ấy chưa thoát được. Ta không kịp nghĩ gì, định đến đó, nhưng không lỡ để mẹ thằng Văn lại một mình, đành gọi một người thân cận đến, sau đó đi về địa chỉ mà ba con đang đứng đó. Địa chỉ đó cách khu rừng không xa, thế nhưng khi ta đến, đã thấy ba con bị hai tên đàn ông giữ lại. Hà Nội ở ngoại thành rất vắng vẻ, khi ấy làm gì có nhiều người như giờ, khu đó lại là khu bãi đất hoang nên ba con không kêu cứu ai được. Thật ra chuyện này cũng rất dài, nhưng đại loại một tên bị ba con bắn chết, tên còn lại thì bắn gục ba con lúc ấy ta đâu nghĩ được gì liền liên tiếp chĩa súng về hắn mà nổ khiến hắn chết luôn. Cả đời ta chưa bao giờ gϊếŧ người, vậy mà ki ấy gϊếŧ chết người, lúc đó ta thật sự rất hoảng sợ. Ba con nằm đó, cả hai tên ác nhân kia, máu me tanh tưởi khắp một khu. Ba con nằm như bất động, toàn bộ chứng cứ ba con giữ đã bị thủ tiêu, trong giây phút cuối cùng chỉ kịp nói nhất định phải bảo vệ mẹ con con…

Chủ tịch Minh không còn giữ được bình tĩnh, gân trên mặt thi thoảng lại giật vài cái, hai tay ông run rẩy không nói thêm được gì, sống mũi đã đỏ ửng cả lên… Nhiên nghe từ đầu đến cuối, không bỏ sót chữ nào, những giọt nước mắt chưa khô đã chảy thêm mấy hàng, cô nấc lên từng đợt lắp bắp nói:

– Chủ…tịch…

Ông Minh nhìn, không kìm được nữa, để mặc nước mắt rơi, nhìn theo người bác sĩ vừa bước vào phòng mổ của Văn. Ông loạng choạng đứng dậy, nhìn qua khe cửa, Văn vẫn nằm bất động trên chiếc giường sắt lạnh lẽo. Khi cánh cửa đóng lại, ông cũng ngồi thụp xuống, đưa hai tay lên mặt khóc thành tiếng

– Nhiên, nếu hôm nay thằng Văn không xảy ra chuyện, có phải con sẽ hiểu nhầm ta cả đời, con có biết thằng Văn đã sống khổ sở thế nào suốt thời gian qua không? Mẹ thằng Văn khi ấy vì cứu con mà cũng bị chết, con biết không? Khi đó, ta quá sợ hãi, mà lau súng đặt lên tay ba con, tạo hiện trường giả là ba con đã gϊếŧ chết chúng, đó là tội lỗi của ta, là tội lỗi mà ta không tha thứ được cho mình vì đã biến ba con thành tên gϊếŧ người. Nhưng ta không còn cách nào khác, nếu ta đi tù, chắc chắn không ai bảo vệ con, không ai bảo vệ thằng Văn. Ta không hối hận, ta cũng không hề biết rằng thằng Văn đã nghe được cuộc gọi hôm đó của ba con và ta, nó trốn đến khu rừng cứu con. Mãi sau này ta mới phát hiện ra không ngờ nó liều lĩnh như vậy, khi con ra khỏi cánh rừng, ta hoàn toàn mất liên lạc, bằng chứng con cũng đã cầm theo. Mẹ thằng Văn chết, con mất tích, thằng Văn gần như bị suy sụp hoàn toàn. Cuối cùng ta đành để nó đi sang nước ngoài để quên đi mọi chuyện. Lúc đó ta trở về, liền đi báo công an, vụ án mạng đó nhiều người chết nên công an đã nhanh chóng vào cuộc. Khi đó ta về tiếp quản công ty, tên Thanh đã ra sức giúp đỡ ta, vì hắn biết trong tay ta không hề có bằng chứng gì cả lại biết ta nắm giữ cổ phần. Thế nên hắn đã vội tố cáo lũ người còn lại, dưới danh nghĩa của ta. Khi ấy thế lực ta đâu có, không còn sự lựa chọn nào khác đành ngồi cùng thuyền với hắn, tuy rằng đó là có lỗi với ba mẹ con nhưng chỉ có cách đó mới vực dậy được công ty, vực dậy được rồi thì mới tính tiếp được. Còn với đám sát nhân năm, ta dám chắc tên Thanh đã lấy điều kiện người nhà của chúng ra nên chúng không hề khai tên Thanh. Bằng chứng khi ấy cũng đã bị thủ tiêu nên gần như mất hết, tên Thanh còn nhanh chóng xoá mọi giấy tờ ở công ty. Mãi sau này, chính Văn là người điều tra ra mọi chuyện. Khi con vào cô nhi viện, công an đã báo với ta, thế nhưng ta rất lo sợ có thế lực khác hãm hại con, liền đã cho người bảo mật mọi thông tin của con. Bà Ngân khi ấy theo lời dặn dò của ta, không cho con ra ngoài dù bất cứ lý do gì. Công an họ cũng hợp tác bảo vệ con, thế nên con mới an toàn đến vậy. Chuyện của con ta giữ kín, vậy mà thằng Văn cuối cùng nó cũng biết, nó học ở bên Mỹ bốn năm, lần nào cũng vừa đi học vừa đi làm, hằng năm đều về quyên góp vào quỹ từ thiện của cô nhi viện đó, và chỉ âm thầm nhìn con lớn lên từng ngày. Cho đến khi con đi học đại học, ta đã hoàn toàn mất liên lạc, cũng may tên Thanh không điều tra thêm được gì, cũng một phần ta luôn để ý nhất cử nhất động của hắn. Thằng Văn sau khi tốt nghiệp về, đã đi khắp nơi tìm con nhưng bất thành, cho đến khi gặp lại con đã có người yêu. Nhiên, con biết không? Đừng nói là thời gian này, mà kể từ khi nó cứu được con mười một năm trước, nó đã như thằng sống dở chết dở. Thậm chí đến liếc mắt một đứa con gái nó cũng không thèm. Con biết vì sao nó không hề nói với con những chuyện này không? Vì nó sợ rằng nói ra là gợi lại những đau thương trong con, cũng là nỗi đau mất mẹ của nó. Nó sợ rằng nói ra con không tin, nó sợ rằng nói ra con không thật lòng yêu nó mà chỉ là sự biết ơn. Khi ta biết con phá thai, ta đã rất hận con,ta không biết vì lý do gì con lại làm như vậy. Thế nhưng, hôm nay thấy con bụng bầu khệ nệ đến, cậu Quân nói con chưa bỏ thai, ta không còn hiểu cảm xúc này là gì, ta coi con như con gái ta. Con dại cái mang, con sai ta cũng không thể buông bỏ con, vì ân tình hai gia đình. Giờ ta chỉ mong thằng Văn nó bình an, để biết rằng nó vẫn còn được làm ba…

Nhiên lắc đầu, trong giây lát liền quỳ sụp xuống, khi mắt thấy tai nghe cô mới nhận ra tội lỗi của mình tày trời, từng giọt nước chảy xuống nền đất tuyệt vọng nói:

– Chủ tịch, con đáng chết, con…con không nghĩ mọi chuyện là thế này. Con…con ngu quá rồi… tại sao con có thể ngu ngốc như vậy? Tại sao con có thể không hiểu chuyện như vậy? Tại sao con làm vậy cơ chứ? Tại sao con vì không hiểu kỹ mà làm cho mọi chuyện thành ra thế này. Chủ tịch, con có lỗi với Chủ tịch, con đã nghi ngờ Chủ tịch…con có lỗi với Văn… Con ngu quá rồi, con điên rồi, tại sao con có thể nông nổi vậy chứ, con vì hận thù che lấp mà không giữ được lý trí, không chịu tìm hiểu kỹ.

Cô vừa nói, vừa tự tát vào mặt mình những cái tát như trời giáng