Chương 36-1

Nhiên gật đầu, liếc nhìn An, bỗng thấy khoé môi nó có chút cong lên, không rõ ràng là cười, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy sự biết ơn, cô khẽ thở dài trong lòng vẫn chưa hết áy náy.

Sau khi đồng ý, bà Lan ngồi bàn bạc với cô và cuối cùng đưa ra quyết định, hôm nay cô mang quần áo theo bà về nhà. Còn đồ đạc của cô mai bà sẽ cho người đến thu dọn. Hợp đồng nhà còn hơn hai tháng nữa mới hết, tiền cọc nhà đành để mất. Cô khá tiếc nuối số tiền đó, nhưng suy cho cùng còn hơn thuê tiếp mà không ở. Nhiên mang chiếc valy kéo, cùng những đồ dùng quan trọng sau đó ra xe trở về nhà bà Lan.

Căn nhà này quả thật rất rộng, cũng phải, cả bà Lan và ông Lai đều là những người giàu có và có địa vị trong xã hội. Cô kéo valy, theo bà Lan đến phòng của bé An. Lẽ ra cô ở phòng riêng, thế nhưng con bé có vẻ muốn cô ở cùng, vả lại cô cũng muốn có người bầu bạn nên quyết định ở cùng con bé. Bà Lan gọi người giúp việc xếp nhưng bộ quần áo của cô vào tủ, sau đó giục cô và An đi tắm rồi mau lên giường ngủ. Sau khi tắm xong, cô ra ngoài, bất chợt thấy tấm ảnh nhỏ đặt trên bàn. Trên hình là bé An, đang ngồi trong lòng mẹ. Có lẽ bức ảnh này mới chụp khi mẹ bé An mang bầu, ở dưới phần bụng có hơi nhô lên. Gương mặt An có phần non nớt hơn bây giờ, nhưng lại cười rất tươi, cả gương mặt toát lên sự hạnh phúc, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn cảm nhận có chút u ám.

Cô khẽ thở dài, nhìn An cũng vừa tắm xong liền đặt bức ảnh lên bàn rồi nói:

– An tắm xong rồi sao? Chúng ta đi ngủ nhé.

Con bé gật đầu, leo lên giường khẽ đáp lại:

– Vâng ạ, cô nằm xuống cạnh con đi.

Nhiên với tay tắt đèn, nằm xuống vòng hai tay qua người An, khẽ vuốt tóc vương trên mặt, mùi sữa tắm thoang thoảng đôi lúc lại xộc vào mũi. Bên ngoài, ánh đèn đường chiếu qua khung cửa sổ, mấy cây bằng lăng lặng im trong trong bóng đêm tịch mịch. Mọi chuyện diễn ra thật bất ngờ giống như một giấc mơ. Cô không biết phải gọi điều này là duyên số hay trùng hợp. Thế nhưng có lẽ cũng tốt, ít ra từ nay cô đến đây rồi, cô sẽ có một mái ấm từ những người xa lạ, cô có An trò chuyện, cô có bác sĩ Lai giúp đỡ. Cô sẽ không phải lo những chuyện khác, đứa bé này ở thời điểm này có lẽ cần được bảo vệ nhất,

Đột nhiên, cô ngồi dậy, lấy chiếc điện thoại chặn cả số của Quân, và Văn sau đó mới nằm xuống. Bé An liền hỏi:

– Cô Nhiên, có chuyện gì vậy cô?

Nhiên quay người sang rồi đáp:

– An chưa ngủ sao? Cô tưởng con ngủ rồi chứ?

– Không, con nằm vậy thôi. Cô Nhiên, có phải cô lạ nhà không ngủ được không?

Cô nhoẻn miệng cười khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của nó trả lời:

– Không, là cô suy nghĩ linh tinh nên chưa ngủ thôi.

An thở dài, trầm ngâm nói:

– Con biết, cô đến đây cũng vì con ra sức nài nỉ, lại nể ông con chứ cô không muốn đến. Thế nhưng không phải cô ở một mình sao, cô không có người chăm sóc, lại có em bé, bà con nói đúng phụ nữ có bầu nên có người bên cạnh.

Nhiên lặng người trước câu nói của con bé, đứa bé này rốt cuộc lại có suy nghĩ già dặn như vậy, cô bỗng xót xa hỏi lại:

– Sao con biết phụ nữ có bầu không được ở một mình? Ông con dạy sao?

– Không ạ, ngày trước khi mẹ con có bầu em bé, ba con thường bỏ đi, con còn nhỏ, có lần mẹ đi lấy nước, chẳng may trượt chân ngã. Cũng còn hên lần đó mẹ chỉ bị động thai, sau lần đó mẹ ngày nào cũng ngủ với con…

Con bé ngập ngừng, khẽ sờ tay lên bụng cô rồi nói tiếp:

– Có lẽ cô cho rằng con chỉ là một đứa bé, nhưng con biết chăm sóc em bé, ngày trước con đã rất mong em con ra đời… Cô Nhiên, cô biết không? Hôm nay cô đi qua con đã gọi cô là mẹ, con đã nghĩ rằng trên đời này có phép nhiệm màu thật, ông trời cho mẹ con trở về. Thế nhưng không phải, nhưng cô biết không? Dáng vẻ gầy gò của cô rất giống mẹ con hồi có bầu, mẹ con lúc có bầu cũng như cô.

An nói một thôi một hồi rồi ngừng lại, Nhiên nhắm nghiền mắt, ôm chặt con bé vào lòng rồi nói:

– An, từ hôm nay để cô chăm sóc quan tâm con nhé, đứa bé trong bụng cũng coi con như chị. Không phải vì nể ông con mà cô đến đây đâu, mà bởi vì cô và con có hoàn cảnh rất giống nhau. An, cô từ nay sẽ là chô dựa cho con, cô sẽ làm bạn cùng con như lời cô hứa. Được chứ?

Con bé gật đầu cười dưới ánh đèn đôi mắt như tràn đầy hy vọng. Đêm hôm đó, bên ngoài hay trong phòng cũng lặng yên như tờ. Bốn bề không gian im ắng, chỉ có tiếng thở đều của đứa bé và thi thoảng là tiếng cựa mình của Nhiên. Cô ngủ rất ngoan, An cũng ngủ say giấc trong vòng tay cô. Lâu lắm rồi cả hai mới có được một giấc ngủ an bình đến vậy. Những ngày sau đó, cô bắt đầu cuộc sống ở căn nhà mới. Vợ chồng ông bà Lai Lan thật sự rất bận, hằng ngày cô hầu như rất ít khi gặp họ. Chỉ thi thoảng họ mới ăn cơm ở nhà buổi tối, còn buổi trưa đều chỉ có cô và bé An ăn cùng nhau khi cô bé đi học về, buổi chiều lại tiếp tục được người giúp việc đưa đi học. Từ lúc chuyển đến đây ở, cô có cảm giác tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều. Ngoài thời gian làm việc cho công ty, đa số đều nghiên cứu để dạy cho bé An các môn học. Trước kia cô ngủ một mình, thường suy nghĩ về những chuyện không vui. Giờ đây có An, cô đã bớt buồn rầu, con bé rất ngoan, lại hiểu chuyện, từ lúc cô đến đôi mắt nó bớt u ám. Mỗi lần đi học về, bắt đầu cởi mở hơn, kể cho cô nghe những chuyện ở lớp, ở trường.

Nhiên không biết nói thế nào, nhưng phải cảm ơn vợ chồng ông bà Lan Lai rất nhiều. Ít nhất nơi này không ai biết cô tồn tại, muốn ra ngoài hít khí trời, cũng chỉ cần loanh quanh sau khu vườn, lại có người hằng ngày bầu bạn. Không phải cô không nghĩ và nhớ Văn, chỉ có điều, cô ép mình phải quên anh, và hơn hết cô làm mọi việc để có thể quên được anh. Cô không muốn nhớ đến Văn, bởi cô biết rằng cô còn yêu anh rất nhiều, nhớ đến anh càng khiến trái tim cô đau đớn. Mà cô hiểu rằng, trên đời này đối với cô quan trọng nhất vẫn là đứa bé, cô không muốn tâm trạng mình xấu đi, khiến đứa bé trong bụng không khoẻ mạnh. Nhiên cũng không hiểu lý do gì, mình lại may mắn và gặp được gia đình bác sĩ Lai, cô đến đây có nghĩa là cô cũng sẽ an toàn hơn không còn nơm nớp lo sợ tên Thanh, thế nhưng cô cũng tự hiểu gia đình họ mất đi người con gái duy nhất sẽ rất đau lòng, gặp được cô, cũng như cô gặp được họ đều là may mắn của hai bên. Cũng phải nói từ ngày cô đến, bé An cũng thay đổi rất nhiều. Con bé năng động, vui vẻ hơn rất nhiều. Đến bà Lan còn phải ngạc nhiên vì sự thay đổi của nó. Thậm chí cô giáo chủ nhiệm còn gọi điện con bé rất tiến bộ, đã bớt khép kín. Có lẽ sự thay đổi này, là nhờ công của Nhiên rất nhiều, nếu không nhờ cô hằng ngày tâm sự cùng nó cũng có thể nó sẽ mãi không mở được lòng mình ra…

Từ ngày về nhà ông Lai sức khoẻ của cô cũng tốt hơn rất nhiều, mấy tuần nay vẫn trong chế độ theo dõi sinh hoạt hằng ngày, đến tuần thứ hai mươi tư cô đi siêu âm lại thì nhận được kết quả đứa bé đang phát triển rất khoẻ mạnh, nhịp tim đã hoàn toàn bình thường.

Lần này ông kê thêm cho cô thực phẩm chức năng khác, vẫn không quên dặn dò cô hằng tuần đến chỗ ông để ông theo dõi chế độ ăn uống của cô. Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cô dường như không thay đổi gì. Mọi việc được lặp đi lặp lại theo một trình tự, chỉ có bụng cô đã dần lộ rõ. Kể từ lần gặp Văn đến giờ, cô không gặp lại anh thêm lần nào nữa. Có lẽ anh đã đủ những hận thù, nhưng tổn thương mà buông tay cô. Có lẽ đây cũng là điều cô mong, cuộc sống của cô và anh xáo trộn đến thế là đủ rồi. Sau này, hay sau này nữa sẽ mãi không chạm mặt. Lại nhắc về Quân, cô đoán chắc anh ta cũng vài ba lần tìm cô, thế nhưng cô hiểu, cô và Văn, hay cô và Quân giờ đay đều là những mối quan hệ giống nhau. Cô nợ Quân, anh ta cũng nợ cô, giờ coi như trả xong hết ân tình. Còn cô và Văn, hận thù thế có lẽ cũng quá đủ cho hai người rồi. Cô không muốn nghĩ thêm nhiều đến những chuyện đó, đứa bé đã lớn dần cô muốn giờ đay toàn tâm toàn ý chăm lo cho nó.

An càng thấy bụng cô lớn, con bé càng tỏ ra ngoan ngoãn, hằng ngày mỗi tối đi ngủ, nó đều áp miệng lên bụng cô nói chuyện với đứa bé nằm trong đó. Thậm chí nó còn rất thích thú khi thấy những cử động của thai nhi và đòi bằng được cô để nó được gặp đứa bé đầu tiên khi nó ra đời. Mỗi lần nhìn cảnh tượng ấy, Nhiên đều cảm thấy rất hạnh phúc. An giống như một thiên thần, thay cho những tổn thương mà cô gánh chịu. Thấy cô khệ nệ đi lại khó khăn, con bé cũng biết đường tự ôn bài, chỉ trừ khi khó quá mới chạy lại hỏi cô. Thậm chí nó còn tự tay pha sữa cho cô, bà Lan thấy con bé như vậy, chẳng những không ngăn cản còn khuyến khích con bé làm nhiều hơn. Thời gian cứ thế trôi như thoi đưa, cuộc sống của Nhiên cũng đã đi vào quỹ đạo, yên ổn đến lạ thường. Cũng may đứa bé này khoẻ mạnh, sức khoẻ của cô cũng ổn định coi như đó là điều may mắn của cô. Thế nhưng có một điều không thay đổi đó là nỗi nhớ Văn, dẫu cho đã xa anh cũng đến hơn nửa năm vậy mà lòng cô vẫn khắc khoải khôn nguôi, dù cho biết rằng nhớ đến anh là sai, còn yêu anh là sai nhưng cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân. Chỉ có điều cô không còn khóc, mà chỉ có những nỗi xót xa trong lòng, những ký ức, những tình cảm ngọt ngào bên anh mãi mãi không thể nào phai nhạt được.

Đến tuần thứ ba mươi, theo lịch hẹn, cô đến phòng khám để siêu âm lại. Đứa bé trong bụng có lẽ cũng thương cô nên rất khoẻ mạnh. Buổi trưa sau khi khám xong, bác sĩ Lai đưa cô về sau đó mới trở lại phòng khám. Nhiên vừa về đến nhà, định bụng ăn chút gì chợt thấy điện thoại reo. Cô khá ngạc nhiên, bởi cũng lâu rồi điện thoại của cô hầu như không có người gọi. Cách đây vài ngày cô cũng đã xin nghỉ ở công ty để chuẩn bị để vài tuần nữa là sinh em bé. Nhiên nhìn màn hình điện thoại, là số lạ, bỗng khẽ nhíu mày. Số điện thoại của cô chỉ có những người quen thuộc biết, cũng không thể là người ở công ty. Cô đắn đo một hồi quyết định không nghe bởi suy cho cùng cuộc sống của cô giờ chẳng có mối quan hệ nào khác, cô không muốn nghe những cuộc điện thoại lạ lẫm thế này, huống hồ nhìn số cô đã biết đây là sim rác, thế nhưng số máy kia rất kiên nhẫn, gọi cho cô đến bảy tám cuộc mới thôi. Có lẽ đầu dây bên kia đã không còn kiên nhẫn nổi liền không gọi nữa. Thế nhưng cô lại thấy có tin nhắn đến, không cần mở ra nội dung tin nhắn đã hiện lên màn hình iphone. “Nhiên, tôi Quân đây. Em nghe máy đi, Văn bị tai nạn rất nặng đang nằm trong bệnh viện, rất có thể sẽ không qua khỏi”.

Nhiên nhìn từng dòng chữ, hàng lông mày khẽ nhíu lại, chiếc điện thoại đột nhiên rơi xuống đất. Cô không thể tin vào những gì mình vừa đọc, bỗng thấy như có sét đánh, toàn thân đơ ra, đến khi định thần lại mới vội vàng nhặt điện thọai gọi lại đầu dây bên kia. Đầu dây bên kia vừa nghe đã vội vàng nói:

– Nhiên, em đang ở đâu? Tôi đến đón em đến bệnh viện.

Cô nắm chặt điện thoại, hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lắp bắp hỏi lại:

– Quân, anh nói lại đi, Văn bị sao?

– Anh ta bị tai nạn, chuyện này rất dài, có liên quan đến tên Thanh. Hắn ta bỏ trốn rồi đang bị truy nã. Mau lên đọc địa chỉ đi, không kịp nữa đâu.

Nhiên run rẩy, đọc địa chỉ rồi vội vàng ra ngoài, trong lòng cô dường như vẫn không tin nổi, toàn thân nóng bừng, cổ họng khô khốc. Nhiên bỗng thấy mình như con ngốc, vì bàng hoàng mà quên không hỏi lại Quân, Văn nằm ở đâu. Lúc này cô mới bỗng cảm thấy sợ hãi, gần như không ngồi vững, phải bám vào cành cây trước nhà mới có thể giữ chút thăng bằng. Khoé mắt cô bỗng cay xè, cô hận gia đình anh, đã từng nguyền rủa anh chết đi thế nhưng giây phút này trong lòng đang cầu nguyện cho sự sống mong manh ấy. Nhiên ngồi bệt hẳn xuống, lấy máy gọi lại cho Quân nhưng đầu dây bên kia không nghe máy. Cô cố tự nhủ rằng Văn sẽ không sao, nhưng gì cô nghe đều là nghe lầm. Nhưng có lẽ, cô không còn làm chủ được bản thân, hai hàng nước mắt cứ rơi lã chã. Cô lắc đầu, day day trán lẩm bẩm.

– Không, Văn, nhất định anh không được chết…

Không biết cô nói đi nói lại từ đó bao nhiêu lần, cho đến khi chiếc xe ô tô của Quân đỗ trước mặt cô mới lật đật đứng lên. Hai hàng nước mắt lem nhem, quần áo đầy bùn bẩn, cô mặc kệ thấy Quân mở cửa bước ra liền vội hỏi:

– Văn sao rồi? Anh ấy năm bệnh viện nào.

Quân nhìn bụng cô đã to liền nói:

– Em lên xe đi, mau lên.

Cô lật đật leo lên xe, chiếc xe lao vun vυ"t đến bệnh viện tốt nhất Hà Nội.

Trên xe vì tập trung lái xe, nên Quân dường như không nói nhiều với cô, chỉ nhắc cô đừng hỏi thêm gì việc quan trọng đến xem Văn thế nào, vì anh phóng xe rất nhanh, nếu nói gì sợ rằng mất tập trung mà không kịp. Quân dừng xe lại ở bãi đỗ xe, dìu cô bước vào trong sảnh rồi theo thang máy lên phòng cấp cứu.

Cô không còn nghĩ được gì, mặc kệ chiếc bụng bầu cản trở, bước từng bước rất vội vàng đi về phía hành lang cấp cứu. Từ xa cô đã thấy Chủ tịch Minh đang đứng, hai tay ông khẽ chăp lại, ánh mắt đau đớn nhìn qua ô cửa kính. Lúc này cô dường như quên hết hận thù , cô hiểu rằng Văn bị tai nạn nặng là thật, đây không phải là mơ nữa rồi. Cô lao về phía ông, cắn chặt môi hỏi:

– Văn sao rồi thưa Chủ tịch.

Chủ tịch Minh có lẽ không để ý, lúc này mới giật mình quay sang cô. Bất chợt ông sững người lại nhìn xuống phía bụng, lắp bắp nói:

– Nhiên…bụng…cô.

Ông đột nhiên dừng lại, có lẽ cơn xúc động khiến ông không nói thêm được. Quân liền tiếp lời:

– Chủ tịch, cô ấy chưa bỏ thai, cô ấy vẫn giữ đứa con của Văn.

Chủ tịch Minh bất chợt ngồi khuỵ xuống, một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má. Quân đỡ ông ngồi lên ghế rồi nói:

– Chủ tịch đừng xúc động, có gì từ từ nói.

Ông nhắm nghiền mắt, khẽ gọi:

– Nhiên, đây là đồ thằng Văn gửi cho con…

Cô không để ý từ cuối cùng, Chủ tịch Minh gọi cô là con, chỉ để ý một hộp giấy hình trái tim đã hơi sờn, có dính chút máu liền vội vàng đưa hai tay nhận lấy. Bàn tay cô run rẩy, mở nắp hộp, bất chợt toàn thân như bất động, phía trong hộp là những bức thư, và trên đó là chiếc băng đô của cô khi còn nhỏ. Nhiên nhắm nghiền mắt, hai hàng lông mày co lại loạng choạng ngồi xuống ghế. Đầu cô bỗng như mối tơ vò, rối rắm không thể sắp xếp lại nó theo một trình tự, cô nâng chiếc băng đô ra khỏi hộp giấy, cầm một bức thư lên. Chủ tịch Minh kéo chiếc kính xuống nghẹn giọng nói:

– Nhiên, khoan hãy đọc những bức thư đó. Ta có chuyện cần hỏi con trước.

Cô nuốt nước bọt, nhìn ông Minh, lúc này cô dường như mới lấy lại được chút tỉnh táo đặt bức thư lại vào hộp đáp lại:

– Có chuyện gì vậy thưa Chủ tịch.

Chủ tịch Minh vẫn thái độ bình tĩnh, tuy rằng khuôn mặt đầy thống khổ và lo lắng thế nhưng ông không hề giống như những người khác không kiểm soát được lý trí. Nhiên không biết phải thương xót, hay phải hận thù người đàn ông này. Hai người tuy rằng có mối hận không thể hoá giải, nhưng giờ đây lại có chung một nỗi đau đớn.

– Đứa bé này, con vẫn chưa bỏ thậm chí còn rất lo lắng cho thằng Văn, vậy tại sao ngày ấy con lại bỏ nó?

Nhiên nhắm nghiền mắt, giá như ông đừng hỏi, giá như ông đừng đυ.ng chạm đến thứ cảm xúc hận thù cô đã chôn chặt suốt thời gian qua thì lúc này cô có thể tạm quên đi nó. Vậy mà ông lại khơi dậy, cô cảm thấy l*иg ngực khẽ nhói lên, khoé môi hơi cong hít một hơi thật sâu rồi đáp:

– Ông Minh, chẳng phải mọi chuyện thành ra thế này đều là do ông sao? Đến giờ này ông vẫn chưa nhận ra rằng mình đã sai trái thế nào sao? Ông có biết suốt thời gian qua tôi sống khổ sở thế nào không? Có biết rằng đứa bé này đến ngay cả sự chăm sóc của ba nó cũng không được nhận?

Quân nhìn cô, giây phút này anh đã biết ngọn nguồn sự thật chỉ có điều anh hiểu nên để hai người họ tự giải quyết với nhau, liền nhanh chóng đi ra ngoài