Chương 5

Nhiên gấp đống giấy tờ, nhét vào cặp rồi vào phòng ngủ mở ngăn kéo tủ khoá chặt. Nhưng dù có chôn chặt thế nào cũng không thể xoá nhoà đi thứ ký ức đau thương cô phải gánh chịu. Nhiên nhìn Quân, anh vẫn đang ngủ say, gương mặt đẹp trai nhưng hằn đầy vết âu lo. Phải rồi, khi còn trẻ người ta thường hay tự huyễn hoặc mình rằng chỉ cần mình có ước mơ nhất định mình sẽ thành công. Chỉ đến khi bước chân ra khỏi trường đại học cầm tấm bằng lên mà bon chen với xã hội xô bồ mới thấy nó khốc liệt đến thế nào. May mắn thì có được một công việc đủ sống, không may mắn thì làm những việc không đúng chuyên ngành, mà còn không may mắn hơn nữa là đến ngay cả một công việc không đúng chuyên ngành cũng không có, chỉ thể làm những việc như chưa từng học đại học. Nhiên không nằm xuống ngủ cùng, mà đi ra phía ngoài lấy kéo chiếc ghế ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm nay trong vắt, những ánh sao lấp lánh dù không đủ chiếu sáng nhưng lại tô điểm cho màn đêm tuyệt đẹp. Lâu lắm rồi cô mới có cho mình một khoảng riêng tư bình an thế này, hằng ngày nếu không phải ở nhà dọn dẹp, nấu cơm thì cũng là đi tìm việc. Những ngày Quân đến đây ở, anh có giúp cô làm chút việc nhà nhưng vì đổi công việc mới nên anh cũng chẳng có nhiều thời gian mà dọn dẹp cùng cô. Cô vừa phải tìm việc, vừa phải đi làm thêm theo giờ, về nhà lại làm việc nhà. Quỹ thời gian eo hẹp gần như không đủ cho cô mỗi ngày. Nhiên nhìn lên bầu trời ký ức đột nhiên ùa về. Phải chăng không có đêm kinh hoàng đó, phải chăng ba mẹ cô vẫn sống bình an đến ngày hôm nay có lẽ cô sẽ không phải chịu nhiều khổ sở đến thế này, và có lẽ nếu gia đình cô vẫn giàu có như trước thì biết đâu mẹ Quân sẽ chấp nhận cô. Đến giây phút này cô vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao trên đời này có những người độc ác đến nỗi chỉ vì tiền mà thể tước đoạt đi mạng sống của người khác. Người ta thường nói trên đời này vốn dĩ có luật nhân quả, cô cũng từng nghĩ như vậy nhưng hôm nay khi thấy kẻ sát nhân máu lạnh vẫn ung dung tự tại, hưởng cuộc sống giàu sang cô lại thấy rằng cuộc đời này chưa bao giờ công bằng ít nhất là với cô. Đến bây giờ ngay cả cái chuyện hằng ngày ăn hai bữa cơm đầy đủ có khi còn là khó khăn với cô chứ đừng nói gì nghĩ đến chuyện trả thù. Bằng cách nào khi mà trong tay cô chẳng có gì? Thậm chí mua một chiếc súng, bắn đoàng vào thái dương kẻ thủ ác trước mặt còn chẳng đủ tiền. Nhiên thở dài, sống mũi cay xè, hình ảnh mẹ cô ngã quỵ trước mặt cô mà cô chỉ biết bất lực chạy về phía trước ám ảnh cô đến tận bây giờ. Góc sân nhỏ của công ty ba cô từng cõng cô leo lên những bậc thang, còn mẹ cô đứng bên cạnh một tay nắm tay ba, một tay đặt lên lưng cô sẽ không bao giờ trở lại nữa rồi. Cô chợt nhớ ba mẹ đến quặn lòng, không kìm được mà đưa hai tay lên mặt, khóc nức nở, nhưng nào ai nghe được ngoài những ánh sao kia. Chỉ có tiếng văng vẳng của tiếng ve đầu hè trên những tán phượng đã già. Nhiên lau nước mắt, bước xuống ghế vào nhà vệ sinh lau mặt. Không được yếu đuối, nhất định không được yếu đuối! Cô tự nhủ với bản thân mình, dẫu cho cô có chịu hàng ngàn nỗi đau thương thì cũng không ai thương xót giùm trừ chính bản thân mình.

Nhiên trở lại phòng ngủ, căn phòng được dọn dẹp sạch nhưng vẫn có mùi rượu pha lẫn mùi mồ hôi nằm xuống cạnh Quân, thở dài. Cũng còn may cho cô, ít nhất anh còn chấp nhận, yêu thương mình vô điều kiện như vậy. Cô xoay người, ôm chặt rồi rúc vào lòng anh, dẫu có là thế đi chăng nữa thì cô cũng vô cùng hạnh phúc khi bên anh. Bên ngoài kia bầu trời yên bình vô cùng, Nhiên khẽ khép hàng mi ngủ ngon lành. Ngày hôm sau Quân tỉnh dậy thấy Nhiên nằm bên cạnh ngủ say, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi vô cùng. Anh dậy nấu chút đồ ăn sáng rồi gọi cô dậy. Hôm nay anh bắt đầu công việc nên không đưa cô đi được áy náy nói:

– Nhiên, hôm nay anh phải đi làm sớm nên em bắt xe bus đi làm nhé. Em ăn sáng đi.

Cô nhìn vẻ mặt áy náy của anh liền bật cười đáp:

– Vâng, em đi xe bus quen rồi nên đi xe máy cũng không thích đâu.

Anh rót cho cô cốc nước rồi hôn lên trán cô:

– Em cứ ăn từ từ, anh hôm nay đi sớm một chút, anh yêu em!

– Em yêu anh!

Quân gật đầu, xách cặp đi ra ngoài. Nhiên ăn xong cũng vội vã đi ra điểm bus bắt xe đến công ty. Cũng may giờ này chưa tắc đường nên chỉ đi khoảng hai mươi phút là đã tới nơi. Cô nhìn đồng hồ, còn đến hơn mười phút nữa công ty mới bắt đầu làm việc, thầm cười trong lòng ắt hẳn cô là nhân viên mẫu mực nhất của công ty liền vui vẻ đi vào sảnh rồi lên thẳng phòng làm việc, mở cửa đẩy vào đột nhiên phát hiện ra mình đã sai. Sai hoàn toàn! Cô không phải người đến sớm nhất mà là Văn. Anh ta đang ngồi trước máy tính, năm ngón tay thon dài đang gõ bàn phím. Nhiên bỗng cảm thấy hơi xấu hổ vì sự tự đắc của bản thân khi nãy liền gõ cửa chào anh ta. Thấy cô anh ta không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ ừ một cái rồi tiếp tục cắm đầu vào công việc. Cô cũng dần quen với sự lạnh nhạt này, nên không còn cảm giác tức giận mà cười tươi nói:

– Thưa Giám đốc, hôm nay chưa thấy Giám đốc giao việc cho tôi ạ.

Anh ta dừng lại một chút, nhìn cô rồi nói:

– Cô muốn làm gì?

Cô nhíu mày bối rối đáp:

– Tôi không biết thưa Giám đốc, anh có thể nói cho tôi biết được chứ?

Anh ta chỉ vào cốc thuỷ tinh rồi nói:

– Cô pha cho tôi cốc cà phê, sau đó trở lại lau bàn ghế, với kính cho tôi.

Cô cố nở nụ cười nhưng bất thành, muốn khóc cũng chẳng xong hỏi lại:

– Chẳng phải công ty có nhân viên dọn dẹp sao Giám đốc?

– Nhưng tôi muốn cô làm, dù sao hiện tại cũng không có việc cho cô mà.

Nhiên không dám hỏi nhiều nữa, dù không muốn chấp nhận và cảm thấy bất công nhưng dù sao lọai nhân viên thấp hèn như cô cũng đành phải nghe lời thôi. Nhiên pha xong cà phê mang qua cho Văn, liền vào nhà vệ sinh lấy một xô nước, một giẻ lau rồi cho thêm chút nước làm sạch xách về phòng làm việc. Văn vẫn giữ thái độ lãnh đạm, tập trung làm việc mặc cho cô đang làm gì. Cô thở dài, vắt giẻ lau bắt cầu kì cọ trên bàn, chiếc bàn vốn dĩ rất sạch không hiểu anh ta còn bắt cô lau để làm gì. Lau xong bàn và tấm của kính, cô định xách xô nước ra ngoài lại bị anh ta gọi lại nói:

– Cô để xô nước ở đó, giúp tôi đánh máy tập hồ sơ này sau đó mang xuống văn thư gửi giúp tôi.

Nhiên gật đầu, vui vẻ nhận tập hồ sơ mang ra ngoài bàn làm việc của mình. Nói là chỉ một tập nhưng thật sự rất nhiều, cô đánh máy mất hơn một tiếng mới xong, lúc mang xuống văn thư giao cô nhìn đồng hồ cũng đến hơn chín giờ. Trời hôm nay có vẻ âm u, đêm qua trời có nhiều sao nhưng không hiểu lý do gì sang cô đi làm bầu trời còn trong thế mà đến giờ đã tối lại như sắp mưa. Giao xong tập tài liệu cô lên phòng thì thấy Văn đang đứng cạnh bàn làm việc của mình. Cô có chút xấu hổ vì vừa vội vàng đi không kịp dọn dẹp lại một chút, mấy tờ giấy trên bàn còn đang vương vãi. Anh ta thấy cô, liền đút tay vào túi rồi nói:

– Hôm nay công việc không nhiều, tôi muốn cô đi cùng tôi đến một chỗ.

Nhiên gật đầu, không dám tò mò mà chỉ lặng lẽ đi theo anh ta ra ngoài xe. Văn quẹo vô lăng hướng con xe ra cổng, bên ngoài tầm giờ này khá vắng vẻ. Nhiên không dám hỏi gì, chỉ ngồi trên xe lặng nhìn ra ngoài. Đột nhiên có tiếng nhạc du dương khẽ cất lên, Nhiên có chút giật mình, ngước đôi mắt to tròn về phía Văn, giọng ca nữ rất quen thuộc khẽ cất lên.

“Vẫn xa vời và ngút mắt mênh mông.

Hết nửa dòng sông và mấy cánh đồng.

Hoa giấy nhà ai, trông đỏ quá, trưa em về anh có đợi em không?

Đời hai ta, đời hai ta gắn bó với hai sông

Anh Vàm Cỏ Đông em Vàm Cỏ Tây”

Cô nuốt nước bọt không thể nghĩ rằng Văn lại nghe nhạc này trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Anh ta vẫn tập trung lái xe, khuôn mặt như đang thưởng thức tiếng hát êm dịu ngọt ngào phát ra, Nhiên có chút không kìm chế được tò mò hỏi:

– Văn, anh cũng thích nghe nhạc này sao?

– Đúng vậy, có chuyện gì sao?

Nhiên lắc đầu nhoẻn miệng cười lộ cả lúm đồng tiền sâu tròn trên má nói:

– Không, tôi chỉ ngạc nhiên thôi, không nghĩ rằng anh lại thích nghe nhạc dân ca, thực ra tôi cũng rất thích chị Anh Thơ đấy. Khi còn bé ba mẹ tôi nghe rất nhiều bài hát của chị ấy, đến nỗi giờ chỉ cần nghe tôi có thể nhận ra đó là bài hát gì. Không ngờ tôi và anh lại có nhiều điểm chung đến vậy, tôi còn nghĩ rằng người trẻ trừ tôi sẽ không thích nghe nhạc này chứ?

Văn hơi cong khoé môi, giọng nói có chút bớt xa cách trả lời:

– Vậy sao? Khi còn nhỏ tôi chưa đủ khả năng để thấm những bài hát của Anh Thơ, Trọng Tấn hay các nghệ sĩ gạo cội hơn như Thu Hiền, Thanh Hoa. Cho đến khi tôi sang nước ngoài, nhưng năm bên đó thực sự rất nhớ quê hương. Khi tôi nghe những bài hát về quê hương, đất nước của họ, lại thấy giống như bức tranh làng quê ở ven đồng bằng Hà Nội hiện về khiến tôi bớt chút nhớ nhà. Nhưng tôi vẫn yêu thích chị Anh Thơ nhất, chắc có lẽ do tôi nghe nhạc của chị ấy đầu tiên.

Cô nhìn Văn thực lòng vẫn chưa hết ngạc nhiên. Người đàn ông này đến cả gu âm nhạc cũng giống cô, một gu âm nhạc mà cô nghĩ rằng thật ít có người giống mình như vậy. Ngày xưa khi còn thời sinh viên không có tiền mua băng đĩa của Anh Thơ, cô chỉ thi thoảng được nghe giọng hát của chị trên loa đài mỗi dịp đất nước có lễ lớn, sau này khi tích cóp tiền dần cô mua được chiếc điện thoại cảm ứng để phục vụ cho việc học mới thường tải nhạc của Anh Thơ về nghe. Thế nhưng cũng khá lâu rồi, quá bận rộn mà cô gần như không được nghe lại những bài hát này. Trong giây phút mỏi mệt, khi giọng ca nữ thánh thót nhả từng chữ cô chợt cảm thấy dịu êm vô cùng. Quả thật không thể nghĩ rằng người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng như Văn lại thích nhạc dân ca Việt Nam thế này, bỗng dưng trong lòng cô thấy ấm áp vô cùng. Có lẽ những năm tháng bên Mỹ anh đã rất cô đơn, nhớ quê hương đất nước rất nhiều cũng như những năm tháng sinh viên cô nhớ ba mẹ thế nào. Đúng là đối với cô, mỗi khi nghe nhạc dân ca này cô đều cảm thấy rất dễ chịu vô cùng. Ở lứa tuổi như cô thật sự rất hiếm người nghe nhạc dân ca trữ tình thế này, đa số đều nghe nhạc trẻ, thế nhưng cô lại rất thích. Có lẽ bởi cô là người rất hoài niệm, sau những năm tháng ba mẹ cô mất, trí nhớ cô đều chỉ lục lọi tìm kiếm những kỉ niệm bên họ. Cô nhớ cây đa giếng nước bên nhà hàng xóm, nhớ con Sông Hồng ba cô thường chở cô ra hóng gió mỗi buổi chiều, dẫu là gia đình cô có điều kiện thế nhưng ba mẹ cô chưa bao giờ quên khoảng thời gian khốn khó thuở bé. Tuổi thơ cô tuy không có chăn trâu cắt cỏ, nhưng cô được chứng kiến, được nghe kể lại nó đã ăn sâu vào tiềm thức cô đến giờ đây cũng ảnh hưởng đến gu âm nhạc của mình. Nhiên lim dim lắng nghe từng lời bài hát cũng là lời tâm tình của một cô gái đang yêu trong bối cảnh thời của ba mẹ cô.

– Nhiên, cô có cảm thấy tình yêu ngày xưa thật đẹp và êm đềm không?

Tiếng Văn kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man liền vội vàng đáp lại:

– Đúng vậy, ba mẹ tôi trước kia đều ở gần Sông Hồng nên những bài này nghe tôi đều liên tưởng được đến. Nghe những bài này, trong lòng đều thấy đúng là tình yêu ngày xưa rất đơn giản không thực dụng như bây giờ. Cũng đúng thôi, thời của ba mẹ ông bà chúng ta nghèo nên thấy cái tình nó giàu, có lẽ giờ đây rất rất khó kiếm được một tình yêu đẹp đẽ như vậy.

Văn không nói thêm gì nữa mà tập trung lái xe, vẻ mặt lại lạnh nhạt như thường. Con xe cứ thẳng đến theo đường Cầu Giấy đến Mai Dịch, đây là con đường vô cùng quen thuộc của cô nhưng đã từ lâu rồi cô không hề đến phần vì không có thời gian, phần vì từ nhà cô đến đó khá xa nên mấy tháng cô chỉ đến được một hai lần. Văn vẫn im lặng, không hề nói với cô thêm câu nào, đi thẳng vào phố Doãn Kế Thiện rồi phanh kít lại . Cô há hốc mồm kinh ngạc, vẫn chưa thể tin nổi vào mắt mình rằng anh ta lại dừng ở đây, nhìn lên cánh cổng vô cùng quen thuộc gắn bó với cô gần sáu năm đột nhiên thấy trong lòng nảy sinh ra một thứ cảm giác sợ hãi. Anh ta quay sang nhìn cô rồi nói:

– Cô xuống xe chờ tôi gửi xe.

Nhiên run rẩy, mở cửa xe trong lòng vẫn chưa thể giải đáp tại sao Văn lại đưa mình đến đây. Cô đứng xuống bên cạnh cánh cổng dường như được sơn mới lại gần đây, phía trên có một tấm biển lớn được làm lại từ lúc cô vào đây được gần 4 năm có in dòng chữ lớn:

“LÀNG TRẺ EM BIRLA”

Mỗi lần được quay trở lại đây, cô đều rất vui nhưng ngày hôm nay tâm trạng cô không còn có thể vui vẻ được. Trong lòng cô dấy lên một sự hoài nghi lớn.

– Đi thôi!

Tiếng Văn gọi khiến cô giật mình lúng túng, anh ta không nhìn cô mà đi thẳng vào trong. Cô hít một hơi, đi theo anh ta thầm nghĩ tất cả chỉ là trùng hợp, chắc chắn anh ta không biết gì về thân thế chả cô.

– Chào cậu Văn.

Tiếng người phụ nữ quen thuộc cất lên, Nhiên nhìn người phụ nữ trung niên phía trước chưa kịp lên tiếng thì bà ta đã nói:

– Ơ kìa, Nhiên, sao con lại ở đây?

Cô liếc mắt nhìn Văn anh ta không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, quay sang cô nói:

– Đây là thư ký mới của công ty tôi, hôm nay tôi cho cô ấy đi cùng.

Người phụ nữ nở nụ cười nắm tay Nhiên rồi nói:

– Thật tốt quá rồi, con làm cùng công ty cậu Văn luôn đúng là thật khó tin, trùng hợp quá đi, con đến công ty cậu Văn bao giờ vậy?

Cô cố nặn ra một nụ cười méo mó, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng gượng gạo nói:

– Bác Ngân, con mới đi làm được một thời gian thôi ạ.

Nhiên vừa nói vừa khẽ liếc Văn, vẻ mặt của anh dường như không hề để ý đến cuộc trò chuyện của cô và bà Ngân. Cô bặm chặt môi nói tiếp:

– Dạo này con có chút bận nên không qua thăm bác và lũ trẻ được, bác không giận con chứ?

– Không, bác biết con bận lắm nên sao giận con được.

Nói rồi người phụ nữ quay sang Văn rồi lại quay sang cô nói:

– Con đi chơi với lũ trẻ đi, bác có chuyện cần bàn với cậu Văn.

Nhiên nhìn Văn, ánh mắt anh ta vẫn hờ hững lạnh nhạt bỗng có chút yên tâm đi về phía đám trẻ đang chơi đùa ngoài sân. Chúng nó thấy cô thì vui lắm, mấy tháng rồi cô không đến thăm nên thấy cô nên quấn quýt chạy đến ôm chặt chân cô. Những gương mặt trẻ thơ đáng yêu cứ lần lượt hỏi:

– Chị Nhiên, sao lâu rồi chị không đến?

– Chị Nhiên, chị không nhớ bọn em sao?

Cô có chút xót xa, đám trẻ mồ côi vốn dĩ là như vậy, ngây ngô, đáng thương và cô đơn đến quặn lòng. Cô lần này đến bât ngờ chẳng kịp mua chút quà bánh trong lòng vô cùng áy náy kéo mấy đứa trẻ lại rồi nói:

– Chị rất nhớ các em, chị quên mất lần này không mang quà cho các em mất rồi!

Đứa bé lớn nhất trong hội nhìn cô rồi nói:

– Không sao đâu chị, bọn em không cần quà đâu chỉ cần chị Nhiên về đây thăm bọn em là bọn em vui rồi.

Cô mỉm cười xoa đầu nó hỏi chuyện, đám trẻ cứ ríu ra ríu rít kể những thứ trên trời dưới biển khiến cô không kìm được mà phì cười. Con bé lớn nhất, ra điệu đàn chị nhắc mấy đứa con lại không được nói năng lộn xộn, từng đứa kể một. Những câu chuyện không đầu, không cuối mãi chẳng dứt.

– Này, mấy đứa…

Tiếng Văn gọi khiến đám trẻ giật mình quay lại, chúng nó thấy anh liền chạy lại vây quanh, Văn lấy một túi to bánh kẹo rồi quỳ một chân xuống đất. Đám trẻ thấy thế liền nhao nhao lên:

– Chú Văn, chú Văn đến rồi!

Văn cau mày nói:

– Anh đã dặn bao nhiêu lần rồi, không được gọi là chú, phải gọi là anh. Gọi đi anh cho quà.

Đứa lớn đầu nhất cười hi hi ha ha rồi nói:

– Chúng em chào anh Văn đẹp trai!

Nhiên nhìn theo nó, con bé này thật hai mặt, mồm vừa nói không cần quà thế mà bị dụ dỗ liền thay đổi hẳn thái độ không kìm được liền bật cười, cô nhìn Văn, lần đầu tiên cô cảm thấy anh ta hiền lành và dịu dàng đến vậy đến như vậy, thật sự vô cùng ngạc nhiên. Nhìn điệu bộ cô biết có lẽ Văn đã đến đây nhiều lần, trong lòng cô mỗi lúc một ngạc nhiên, ban nãy là cùng gu âm nhạc, giờ đây lại thấy mặt khác của Văn, không lạnh lùng, không cao ngạo mà ấm áp lạ thường. Cô cảm thấy trong lòng không còn ác cảm với Văn, mà ngược lại là khâm phục, ngưỡng mộ và hơn thế là đồng cảm. Nhiên tiến về đám trẻ, tỏ ra nghiêm nghị nói:

– Này mấy đứa, vừa bảo không cần quà mà lại bỏ chị ngay được.

Mấy đứa trẻ thấy thế liền nói:

– Không phải đâu chị Nhiên, em đang đi lấy quà cho chị nữa đấy!

Cô chu môi, vui vẻ nói:

– Chị cảm ơn lòng tốt của mấy đứa, thôi chị vào đây một chút, mấy đứa cứ chơi đi chị vào nói chuyện với bác Ngân một chút.

Cô liếc nhìn Văn, anh ta vẫn không để ý đến cô cầm túi kẹo chia cho lũ trẻ, liền nhanh chóng bước vào trong. Bà Ngân thấy cô vào, liền tươi cười nói:

– Nhiên, vào đây con.

Cô ngồi xuống ghế, chưa kịp nói bà đã lên tiếng tiếp:

– Con quen cậu Văn thật là tốt quá, đúng là trùng hợp thật đấy.

– Anh ta làm gì ở đây vậy bác?

– Cậu ta tài trợ cho cô nhi viện này rất nhiều tiền, từ khi con còn ở đây. Cái tấm biển hiệu trên kia cũng là do cậu ta làm, mấy năm nay năm nào cậu ta cũng hỗ trợ tiền cho lũ trẻ. Trước đây cậu ta đến bí mật, chỉ bác được gặp. Nhưng hai năm trở lại đây cậu ta bắt đầu tiếp xúc với lũ trẻ, lũ trẻ quý cậu ta lắm. Hôm nay thấy con bác rất ngạc nhiên, hồi trước con bảo con làm cho công ty nào đó hoá ra làm cho cậu ta sao?

Cô cúi mặt, công ty trước đây cô nói với bà Ngân được vài ngày thì đã bị đuổi việc, có lẽ lâu rồi cô không đến nên bà nhầm tưởng rằng cô vẫn làm công ty đó và công ty đó của Văn. Nhưng cô không muốn giải thích, sợ rằng bà lại lo lắng nên chỉ gật đầu rồi hỏi lại:

– Anh Văn đến đây nhiều lần sao con chưa bao giờ nghe bác kể nhỉ?

– Bác có kể thì con cũng đâu biết cậu ta là ai? Vả lại khi trước cậu ta nói đừng nên tiết lộ danh tính cậu ta nên bác không nói ấy chứ. Con dạo này thế nào? Vẫn khoẻ chứ?

– Con khoẻ, ở đây mọi người đều khoẻ hả bác? Con không đến thăm mọi người thường xuyên thật có lỗi quá.

Bà Ngân nắm tay cô nhìn xa xăm:

– Con đừng nói thế, ai cũng có công việc, bác chỉ mong ai cũng được như con, dù thành công vẫn quay lại thăm nơi này.

“Thành công!” nghe hai chữ này trong lòng cô bỗng thấy chua xót. Đến ngay cả một cuộc sống đầy đủ cô còn chưa được nói gì đến thành công. Nhìn người phụ nữ trước mặt, cả đời bà gần gắn bó với nơi này, nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi như cô nên người, đấy có lẽ mới được gọi là thành công. Còn cô, cuộc đời cô đến bao giờ mới gọi là thành công? Cô thở dài, bà Ngân không để ý thấy được biểu hiện của cô vẫn vui vẻ nói cười, hai người trò chuyện một lúc khá lâu, có khi là những chuyện mới, có khi là những điều đã cũ lại nói thêm vài lần nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến Văn thêm nữa.

– Nhiên, chúng ta về thôi.

Tiếng Văn cắt ngang cuộc hội thoại của hai người, cô mở mắt ngạc nhiên nhìn anh ta. Văn gọi cô là “Nhiên” sao, sao cách gọi này nghe thân mật đến vậy liền bối rối hỏi lại:

– Sao cơ?

Anh ta chau mày đáp:

– Sao vậy? Cô không định về làm việc sao?

Cô lắp bắp nói:

– À không, tôi không có ý đó.

Cô lật đật, quay sang bà Ngân nói:

– Bác, con phải về rồi. Lúc nào con rảnh con sẽ qua.

Nói rồi cô vẫy tay chào lũ trẻ theo Văn bước ra ngoài, Văn mỉm cười vẫy tay chào lũ trẻ, rồi nói dăm ba câu với bà Ngân sau đó mới đi ra xe. Lên xe, cô nhìn Văn, gã đàn ông cô cho là lạnh lùng lại có trái tim nhân hậu đến như vậy, lại một lần nữa cô thấy tò mò về anh ta liền hỏi:

– Anh rất hay đến đây sao?

– Không hẳn, nếu có thời gian mỗi tháng tôi đến một lần, nếu không có thì vài ba tháng.

Nhiên gật gật đầu, không hỏi nữa mà chỉ lặng yên ngồi nhìn ra ngoài, trong lòng bớt chút mông lung. Về đến công ty sau khi ăn cơm cô đánh nốt phần công việc được giao, ngày hôm nay trôi qua nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng. Năm giờ chiều tan tầm nhưng phải làm nốt đống hồ sơ nên tận sáu giờ hơn cô mới về thế mà ông trời như trêu ngươi cô đổ mưa ngay khi vừa bước xuống ra khỏi phòng làm việc, cô thở dài bầu trời hôm nay như vậy ắt hẳn sẽ mưa chẳng ngờ là lại mưa lúc này. Nhiên bước xuống dưới sảnh, lấy máy gọi cho Quân, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy, gọi hai ba lần đều không thấy có người nghe. Đột nhiên chuông điện thoại cô vang lên, cô nhìn vào màn hình điện thoại, nhắm nghiền mắt. Lại là mẹ Quân. Nhiên hít một hơi, lấy can đảm ấn nút nghe, chưa kịp phản ứng gì đã thấy tiếng người phụ nữ cất lên:

– Alo, cô bận không?

Cô lịch sự đáp lại:

– Dạ, thưa bác cháu không bận ạ!

– Này, tôi có chuyện muốn nói với cô.

– Có chuyện gì vậy hả bác?

– Cô Nhiên tại sao đến giờ phút này cô vẫn không chịu buông tha cho thằng Quân? Chẳng lẽ cô muốn cả đời nó không ngóc đầu lên được sao, tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, cút khỏi cuộc đời con trai tôi đi.

– Thưa bác, cháu không thể từ bỏ tình yêu của mình nếu như Quân vẫn còn yêu cháu, nếu anh ấy bỏ cháu đi cháu sẽ tự nguyện buông tay. Nhưng bác biết đấy, anh Quân rõ ràng cũng không hề muốn chia tay cháu, tại sao bác lại phản đối cháu, vì lý do gì khiến bác căm ghét cháu đến vậy.

Người phụ nữ trong máy nghiến răng rít lên:

– Nhiên tôi nói cho cô biết, con bé Nga nó về rồi. Hai đứa nó làm chung công ty với nhau, cô có biết sao thằng Quân nghỉ việc công ty cũ sang công ty này làm không? Chính là do con Nga nó giới thiệu, và tôi nói cô nghe hôm qua chúng nó đã gặp nhau, cùng nhau ăn cơm đấy. Chẳng sớm thì muộn chúng nó cũng quay lại với nhau thôi.

Cô bỗng thấy có ai như bóp nghẹn trái tim mình, không tài nào thở nổi. Mất mấy giây cô mới lấy lại bình tĩnh hỏi lại:

– Sao bác lại nói với cháu chuyện này?

Bà ta cười nhạt nói:

– Để cô buông tha cho thằng Quân chứ tại sao? Cô không xứng với nó, chỉ có con Nga mới xứng với nó mà thôi. Cô nghĩ cái loại đũa mốc như cô mà yêu thằng Quân sao? Nó đến với cô cũng là tìm người thay thế con Nga mà thôi, khi con Nga đi nước ngoài nó đau đớn thế nào cô đâu biết. Nhiên, tôi không hiểu sao cô lại có thể mặt dày đến vậy, hình như cô không có lòng tự trọng. Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, cút ra khỏi cuộc đời con trai tôi, loại phụ nữ vô liêm sỉ, cô đúng là loại vô giáo dục. Ba mẹ cô chết sớm nên để cô lang thang đầu đường xó chợ mới thành ra con người học thức kém thế này à.

Nhiên cảm thấy sự nhẫn nhịn của mình đã vượt quá giới hạn liền bặm môi nói

– Thưa bác. Cháu và anh Quân đến với nhau là sự tự nguyện. Cháu nhắc bác nhớ! Chị Nga bỏ anh Quân đi nước ngoài khi cháu còn chưa gặp anh ấy. Nên đừng nói xứng hay không xứng như thể cháu xen vào chuyện tình của họ. Cháu không xứng vì cháu nghèo nên dù cháu tốt hơn cũng không bằng chị Nga đúng không bác? Hay với bác cứ giàu là xứng đáng?

Bà ta gào lên trong điện thoại

– Con đ*, mày không có tư cách gì dạy đời tao. Và tao cũng nói để mày biết, không chỉ hôm qua mà cả hôm nay và những hôm sau nữa chúng nó được gần nhau, rồi chúng nó cũng quay lại với nhau thôi. Nhiên, mày đừng có mơ được tao chấp nhận.

Nói xong bà ta tắt máy, cô nhắm mắt loạng choạng dựa lưng vào tường. Nga, mối tình đầu của Quân đã trở về sao? Cái tin đó với cô không phải là tin sét đánh, mà cái tin hai người họ làm cùng công ty mới chính là tin giáng xuống đầu cô lúc này. Chẳng phải năm ấy là cô ta bỏ đi sao? Tại sao mọi thứ lại trùng hợp đến vậy? Không, cô tin Quân, cô tin vào tình yêu anh dành cho cô. Anh nói với cô rằng anh đã hoàn toàn quên cô ta, chắc chắn là anh sẽ không làm gì có lỗi với cô. Cô lấy máy, nhấn số Quân, đầu dây bên kia rất lâu mới nghe máy.

– Alo! Anh đây.

Cô nuốt nước bọt, bình tĩnh nói:

– Anh đang ở đâu vậy?

– Anh đang đi ăn cùng công ty, anh quên mất không nói. Tý em về ăn gì đi nhé!

– Anh ăn ở đâu? Em đến cùng được không?

Quân sững lại một lúc rồi nói:

– Sao vậy? Có chuyện gì sao em?

Cô lặp lại:

– Em hỏi anh ăn ở chỗ nào, em đến được chứ?

– Em đến làm gì? Anh ăn với công ty sao em lại đến? Thế nhé anh tắt máy đây.

Cô không còn giữ được bình tĩnh gào lên:

– Em hỏi anh ăn ở đâu?

Quân thở dài nói:

– Nhiên, em bị làm sao vậy? Em có thôi ngay đi không?

– Anh ăn với Nga đúng không? Đúng không! Đang ở đâu? Đang ở đâu hả?

Đầu dây bên kia cũng bắt đầu mất bình tĩnh đáp lại:

– Em bị làm sao thế, em vô lý nó vừa thôi.

– Phải rồi, em vô lý đấy em muốn biết người yêu em ăn ở đâu cũng không được sao? Nếu không có gì sao anh phải lấp liếʍ?

– Nhiên đủ rồi đấy, em thích thì anh nhắn cho em địa chỉ được chứ?

Nói xong Quân tắt máy rồi nhắn tin cho cô. Cô đọc xong, đi vội ra ngoài mặc kệ trời mua như tát nước vào mặt, vẫy tay gọi taxi. Nhưng trời dường như đang chống lại cô, không một chiếc taxi nào chịu dừng lại. Từng giọt nước mưa chảy tong tong từ trên đầu cô xuống miệng.

Kít!!!!

Tiếng xe phía sau khiến cô giật mình quay sang, chiếc xe Camry đen quen thuộc đỗ xịch bên cạnh. Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy Văn bước ra, anh ta cầm ô về phía cô rồi nói:

– Cô định đi đâu? Tại sao lại đứng giữa trời mưa thế này? Sao còn chưa về?

Cô ngước đôi mắt vẫn còn vương những giọt mưa, tuyệt vọng nói:

– Anh có thể đưa tôi đến nhà hàng lẩu nướng, ở phố Nguyễn Lương Bằng được không? Tôi không bắt được taxi.

Anh ta gật đầu đáp:

– Được! Lên xe nhanh lên.

Cô lên xe, lau mấy giọt nước trên người. Văn đưa cho cô chiếc khăn rồi nói:

– Cô lau người đi, có chuyện gì khiến cô đứng giữa trời mưa vậy?

– Không có gì, tôi quên mang ô thôi.

Anh ta không nói gì nữa, phóng xe thẳng đến địa chỉ cô vừa nói