Chương 33-2

Sau khi ngủ dậy, cô chợt nhận ra có lẽ vì ngủ quá say mà không để ý đến điện thoại. Có đến ba cuộc gọi nhỡ từ Quân, cô liền vội vàng nhấn nút gọi lại đoán chắc anh ta đã liên hệ được với bên công ty liên nước ngoài kia. Đầu dây bên kia như chờ cô rất lâu, bắt máy nhanh chóng:

– Alo, Nhiên. Tôi liên hệ được với công ty Amber rồi, mai em có thể đến phỏng vấn được không?

Cô bỗng nhớ đến lời Văn hôm nay nói, sáng mai tám giờ phải có mặt tại nhà anh, có lẽ cũng phải mất gần một buổi sáng liền hỏi lại:

– Anh có thể bảo họ phỏng vấn chiều không? Vì sáng tôi có việc bận rồi.

– Được rồi, họ chỉ nói trong vòng mai thôi vì họ đang cần gấp nên có lẽ chiều cũng được. Có gì tối tôi sẽ nhắn tin lại và báo cho em địa chỉ.

– Được, cảm ơn anh.

Nói rồi cô dập máy lên mạng đọc chút tài liệu cho buổi phỏng vấn ngày mai. Có lẽ cũng khá lâu rồi cô không ôn lại, thế nhưng kiến thức chẳng mai một đi nhiều, khi đọc lại vẫn cảm thấy những từ ngữ đó in sâu vào đầu. Nhiên đọc rất lâu, cho đến khi trời tối sẩm hẳn mới đứng dậy đi nấu cơm ăn, sau đó lại ngồi đọc tài liệu đến tận đêm mới lên giường đi ngủ. Có lẽ buổi trưa cô ngủ quá nhiều mà giờ lại cảm thấy có chút trằn trọc. Ngày mai là ngày cô chính thức ký vào tờ đơn ly hôn, là ngày thật sự chấm hết cho mối quan hệ của hai người. Hồi nhỏ cô có thói quen mỗi lần sắp được đi chơi, hay sắp nhận được một món quà gì đó thì cả đêm hôm trước cô sẽ không ngủ được vì háo hức. Vậy mà đêm nay cô cũng chẳng ngủ được, mặc dù mai cô không được nhận món quà gì cả. Cô không dám thở dài, trong đêm tối lặng yên đến ngay cả tiếng xoay người của cô cũng phát ra tiếng động phá tan màn đêm tĩnh mịch. Mãi đến khi mệt quá cô mới ngủ thϊếp đi trong những ảo ảnh của quá khứ hiện về. Ngày hôm sau, buổi sáng cô dậy từ rất sớm, mặc lên mình chiếc váy xuông hôm qua để che đi phần bụng đã hơi lấp ló. Phần tóc cũng được kẹp lại gọn gàng, cô bôi chút son dưỡng cho đôi môi bớt khô khan. Sau khi đã chuẩn bị xong, Nhiên liền đi về phía tủ, cầm chiếc túi đựng những kỷ vật của Văn tặng mình. Cô đã giữ lại nó như kỷ niệm cuối cùng của hai người, vậy mà ngày hôm kia có thể bỉ ổi mà lôi nó ra làm món đồ tống tiền anh. Thế nhưng, cô hiểu đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai người. Số tiền cô nhận được là vì đứa bé trong bụng và cũng giúp cả anh và cô không còn bất cứ liên quan gì đến nhau. Cô ngắm nghía rất lâu, mân mê từng món đồ cuối cùng nhét hết vào chiếc túi xách rồi mau chóng đi ra ngoài đường. Từ nơi này về nhà Văn cũng phải mất đến hơn một tiếng đồng hồ. Trước nay cô có thói quen thường xuyên đi sớm hơn giờ hẹn, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô cầm vài tờ tiền được vo viên lại đút vào túi rồi tiến đến chỗ bắt xe bus. Giờ này xe bus chưa đông, cô nhanh chân ngồi được vào một chiếc ghế ngay cạnh cửa sổ. Bên ngoài trời nắng chưa kịp lên, chỉ có hừng đông đang rạng phía chân. Cảnh vật vẫn đẹp đẽ như vậy, chỉ có điều lòng người đã đổi thay. Cô ngồi chống tay lên cằm, lúc này chợt thấy nhẹ bẫng trong lòng. Không còn cảm giác đố kỵ hay chua xót, chỉ cảm thấy nơi trái tim đã bình yên hơn những ngày qua. Nhiên không đi thẳng một mạch đến nhà Văn, cô dừng lại ở một điểm xe bus gần tập đoàn Bình Minh. Cũng không hiểu vì lý do gì cô lại muốn xuống đây, có lẽ cô muốn nhìn lại những nơi quen thuộc này thêm một lần. Nhiên mua một ổ bánh mì ven đường, chầm chậm vừa ăn vừa vừa bước lên dọc những hành lang ở bên ngoài cánh cổng. Nơi này đã từng chỉ là một công ty nhỏ, vậy mà đến giờ đã phát triển thành một tập đoàn lớn thế này. Mắt cô có chút cay xè, ngày còn nhỏ cô thường xuyên được ba đưa đến đây, cây bằng lăng ở giữa sân là nơi cô chơi cùng nhóm bạn nhỏ tuổi đều là con của những người ở công ty này. Hoá ra mọi chuyện cũng đã lâu lắm rồi, đến giờ cô cũng sắp làm mẹ của một đứa bé. Ổ bánh mì mới ăn được một bửa bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, cô nắm chặt hai tay tự trách mình vô dụng. Nhiên nhắm nghiền mắt, xoay người bước nhanh ra khỏi mấy hành lang chỉ sợ rằng một giây nữa không kìm chế được mà oà khóc:

– Cô Nhiên.

Cô hơi giật mình khi nghe tiếng gọi từ phía trước, liền ngước mắt lên liền có chút khinh bỉ trong lòng. Là Thanh, hắn ta nhìn cô ngạc nhiên hỏi tiếp:

– Sao cô lại đến đây sớm thế này?

Cô cố giữ sự bình thản đáp lại:

– Tôi có chút việc thôi, Giám đốc Thanh đi làm sớm thế sao?

Hắn ta lắc đầu nói:

– Không, tôi cũng có chút việc thôi.

– Vâng, trùng hợp quá. Chào ông tôi về trước đây.

Nói rồi cô từ từ lướt qua người hắn.

– Sao cô lại đi một mình, Giám đốc Văn đâu?

Tiếng hắn phía sau khiến cô liền khựng lại, trong giây lát cô bỗng cảm nhận dường như hắn vẫn chưa hề biết chuyện cô và Văn đã không còn ở chung một nhà. Cô xoay người, nhoẻn miệng cười đáp:

– Anh ấy ở nhà, hôm nay có chút việc bận.

Hắn ta gật đầu, không hỏi thêm gì nhanh chóng bước vào bên trong cánh cổng. Nhiên bỗng cảm thấy một nỗi lo lắng xuất hiện mơ hồ. Từ hồi ở với Văn, Nhiên quên mất cảnh giác hắn ta. Thế nhưng giờ hai người sắp ly hôn, cô chợt sợ hãi, nếu như hắn ta biết chuyện này liệu rằng có thủ tiêu cô ngay lập tức. Cô bỗng rùng mình, vội vàng ra đường bắt taxi đến nhà Văn. Chiếc xe dừng lại ngay cánh cổng quen thuộc. Nhiên đứa mấy tờ tiền cho người lái xe rồi bước xuống dưới, ban nãy cô cảm thấy rất bình thản vậy mà giờ này đến đây rồi cô lại có cảm giác run rẩy vô cùng.

Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn lên căn nhà sang trọng đẹp đẽ lại cảm thấy từng thân thương biết mấy. Sống mũi cô có chút đỏ lên, phải mất mấy phút cô mới đủ can đảm ấn chuông. Cánh cổng tự động từ từ mở ra, cô bước từng bước chân nặng nề lên nền xi măng lạnh toát tiến vào đến cửa. Mấy cây cảnh được đặt trước nhà vàng úa héo tàn không còn vẻ xanh tốt như trước đây cô từng ở. Nhiên cảm thấy trong l*иg ngực như có trống đập, đêm qua đã dặn lòng đừng nghĩ thêm nhiều vậy mà giờ phút này khi chạm đến ngưỡng cửa của sự ly hôn cô lại bỗng cảm thấy giây phút này hãy ngừng trôi tại đây. Thế nhưng cô hiểu rằng, thời gian vốn dĩ chẳng là của riêng ai, dẫu cho cô có đứng đây mãi mãi, thì thời gian vẫn sẽ lặng lẽ trôi. Nhiên cố hít thêm một hơi thật sâu, cởi đôi giày đặt bên ngoài, hai lòng bàn chân ướt đẫm khẽ chạm xuống nền gỗ bước vào bên trong. Cô ngẩng đầu, một tay vuốt mấy sợi tóc lơ thơ một tay ôm chiếc túi xách ánh mắt vừa hay chạm vào ánh mắt của Văn. Anh ngồi trên chiếc ghế sofa mới tinh, hai chân đan chéo lại, thân hình cao lớn hơi ngả về phía sau. Những ngón tay thon dài cầm tờ giấy, bàn tay còn lại đặt lên đùi, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi đen, cô bỗng thấy giây phút chợt xót xa vô cùng. Cô cúi mặt xuống, tránh ánh mắt của anh, tiến vào gần ghế. Anh bình thản rót nước rồi nói:

– Mời cô ngồi.

Từng giọng nói, từng cử chỉ của Văn rõ ràng lịch sự vô cùng, không còn những lời cay độc như trước thế nhưng cô lại cảm thấy xa lạ đến vô cùng. Hoá ra đến ngay cả mạt sát giờ anh cũng không còn buồn dành cho cô. Lời nói thậm chí còn không có chút căm giận nào, giống như hai người chưa từng quen biết nhau. Cô cố nở nụ cười gượng gạo ngồi xuống đối diện anh. Người luật sư còn khá trẻ nhìn cô một lượt ở hoàn cảnh này không cần giới thiệu anh ta cũng đoán được cô là vợ của Văn. Anh ta giơ tay đưa tờ giấy có nét bút của Văn rồi nói:

– Chào cô, tôi là Thành, luật sư của anh Văn, đây là đơn ly hôn cô có thể đọc một lượt. Hai người đã thuận tình ly hôn cô có thể ký vào đó để nhanh chóng giải quyết được chứ? Nếu thuận tình, toà án chỉ giải quyết hoà giải đoàn tụ, sau đó sẽ lập biên bản về việc đồng thuận ly hôn và hoà giải bất thành. Trong thời hạn mười lăm ngày, kể từ ngày lập biên bản, nếu vợ hoặc chồng hoặc cả hai vợ chồng không thay đổi ý kiến và Viện kiểm sát không phản đối thì Tòa án ra quyết định công nhận ly hôn mà không phải mở phiên tòa khi có đầy đủ các điều kiện mà tôi đã làm sẵn cho người trong đơn ly hôn này.

Nhiên gật đầu, nhận tờ giấy tròn một giây lát cô bỗng cảm thấy ánh mắt Văn như tối sầm lại. Cô không dám nhìn anh thêm phút nào, ánh mắt dán vào từng chữ. Tờ đơn ly hôn này hoàn toàn là viết tay, cô bất giác nhìn xuống phần lý do ly hôn:

“Sau khi kết hôn được một thời gian ngắn, tôi phát hiện đời sống vợ chồng không hoà hợp, cả hai đều không thấu hiểu cho nhau khiến tình trạng hôn nhân trở nên trầm trọng…”

Nhiên nhắm nghiền mắt, người đàn ông này rốt cuộc đến cuối cùng vẫn cho cô một chút sĩ diện cuối cùng. Cả một tờ đơn ly hôn dài dằng dặc nhưng không hề có một câu oán trách cô, hay đổ toàn bộ lỗi lên đầu cô. Cô bặm chặt môi, lấy hết dũng khí nhìn Văn rồi nói:

– Tôi có một đề nghị được chứ?

Cả người luật sư lẫn Văn nghe xong câu nói đó liền đồng thanh đáp lại:

– Đề nghị gì?

Nhiên nuốt nước bọt, cầm chiếc bút lên rồi nói:

– Văn, anh có thể làm một bản hợp đồng riêng với tôi có luật sư chứng kiến, nội dung là việc ly hôn này sẽ được giữ bí mật trong vòng một năm được chứ?

Nhiên nói xong, hai tay liền bấu chặt vào nhau, lời đề nghị này quả thật bỉ ổi. Cô không có tư cách gì nói những lời này, thế nhưng thật sự khi nãy gặp Thanh cô cảm thấy rất lo sợ. Bản thân cô có thể không sao chết là hết, nhưng hắn ta còn nhởn nhơ phút nào thì mạng sống của hai mẹ con cô bị đe doạ lúc ấy. Chỉ có việc giữ kín chuyện này mới khiến hắn không dám đυ.ng tới cô. Thế nhưng đề nghị lại cô dám chắc đến chín mươi phần Văn sẽ không đồng ý, thậm chí anh còn muốn tống cổ cô ra khỏi cuộc đời anh càng lúc càng tốt. Cô không biết nếu tiếp theo anh hỏi vì lý do gì, cô sẽ không biết mình phải trả lời thế nào, trong đầu cô bắt đầu soạn ra những lý do mà cô cho là hợp lý nhất.

– Được!

Cô há hốc mồm, không thể tin vào những gì mình vừa nghe, một câu trả lời ngắn gọn từ Văn nhưng lại khiến cô cảm thấy nó như dài vô tận. Nhiên mở to mắt hỏi lại:

– Sao cơ?

Văn lướt mấy ngón tay thon dài lên tờ giấy trước mặt, bình thản nói:

– Tôi đồng ý với lời đề nghị đó của cô. Luật sư Thành anh soạn sẵn bản hợp đồng như cô Nhiên vừa nói đi.

Cô đưa tay lên day day trán, không thể nghĩ rằng anh có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy. Dễ dàng đến mức khó tin, cô muốn hỏi lại thế nhưng chỉ sợ rằng hỏi thêm một cau nữa anh sẽ đổi ý thế nên đành ngồi im. Trong lòng cô lúc này một tảng đá đè nặng đã bị nhặt đi, thế nhưng còn rất rất nhiều tảng đá khác như muốn nhấn chìm cô xuống dưới đại dương.

– Tiền đây đủ một trăm triệu, cô mang đồ cho tôi chứ?

Anh cất tiếng phá ban bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng lạch cạch đánh máy của Thành.Cô như bừng tỉnh, mở túi xách, đứa đống đồ đã sắp sẵn sáng nay đẩy về phía bàn. Anh hất hàm về túi tiền trước mặt rồi nói:

– Có cần đếm lại không?

Nhiên lắc đầu, kéo túi tiền nặng trịch nhét vào chiếc túi xách to lớn.Cả hai lại tiếp tục những giây phút im lặng, Văn còn thậm chí không liếc nhìn túi kỷ vật lấy một lần cho đến khi Thành in ra bản hợp đồng vừa đánh máy xong. Cả ba người cùng ký vào bản hợp đồng đó, xong xuôi cô cũng ký luôn vào tờ đơn ly hôn trước mặt. Đến khi cô đặt bút xuống, cũng là lúc cô và Văn hiểu rằng, giây phút này đã chấm dứt cho toàn bộ những ngày tháng bên nhau của hai người. Văn nhìn cô mỉm cười nói:

– Cảm ơn cô, xong việc rồi tôi không tiễn, lúc nào ra toà chúng ta gặp lại sau. Bên xác nhận uỷ ban phường tôi có quen biết nên sẽ nhanh chóng thôi.

Cô hiểu ý Văn, trong lời nói đầy hàm ý sâu xa liền lật đật đứng dậy cầm túi xách rồi nói:

– Vâng, chào hai người.

Nói rồi Nhiên nhanh chóng bước ra cửa, không dám ở lại căn phòng này thêm một giây phút nào nữa. Cô cúi xuống, đeo đôi dép sandan đã cũ, có phần lấm lem nhìn ra bên ngoài. Quả thực Văn đã không còn một chút tàn nhẫn với cô, thậm chí anh còn dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô mặc dù không hề biét lý do là gì. Thế nhưng thà rằng anh mắng, anh thốt ra những lời cay độc cô còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Từng lời nói lịch sự kia rốt cuộc lại khiến cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Nó giống như thể một liều thuốc độc từ từ ngấm vào cơ thể cô mà chính cô cũng không biết rằng mình đã uống từ lúc nào. Đôi mắt cô ráo hoảnh nhìn ra bên ngoài, nắng đã lên rồi, chỉ có điều lòng cô đang mưa.

“Văn, em yêu anh”.

Cô khẽ thì thầm, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cô đủ can đảm để nói ra những lời này. Hận thù đã lấp mất phần tình cảm cô dành cho anh, thế nhưng hôm nay thôi cô muốn mình một lần cuối can đảm nói ra bốn từ ấy. Đến giờ đây, chút tàn dư ký ức của hai người còn sót lại cũng theo gió mà bay. Nhiên khẽ mỉm cười, anh không còn hận tức là đã không còn yêu. Anh không còn mạt sát, không còn đay nghiến, chì chiết chẳng phải điều tốt sao? Cô đã đi quá giới hạn chịu đựng của anh, khiến anh còn không thèm ghét bỏ hay khinh bỉ cô, chẳng phải đây là điều cô mong sao? Nụ cười trên môi cô có phần lạnh lẽo, Nhiên hít một hơi, không còn muốn nghĩ thêm điều gì khác nữa. Mọi chuyện đã khép lại bên trong cánh cửa kia mà không biết rằng người ngồi trong đó cũng như mất đi toàn bộ linh hồn. Thậm chí đến cái liếc mắt anh cũng không đủ can đảm nhìn theo.