– Hắn ta không biết đâu, chắc chắn không ai biết chuyện này đâu. Lúc đó ta đã chạy ra khỏi hiện trường, cầm mỗi tờ di chúc của giám đốc Bình đi thôi.
Cô bịt miệng, để ngăn không cho tiếng hét phát ra, Chủ tịch Minh cũng là một trong những người ở công ty cũ? Và trong ngày hôm đó ông cũng tham gia trong vụ án mạng này sao? Cô không thở nổi, tiếng Chủ tịch Minh lại cất lên:
– Ta đã theo tên Thanh tìm con bé khắp nơi, ta cũng biết con bé ở làng trẻ em đó chỉ là ngày ấy ta không muốn tên Thanh tìm được nó trước ta nên chỉ âm thầm bảo vệ nó còn không một lần dám gặp mặt, cuối cùng nó lại lấy con. Ngày hôm ấy thấy bà Ngân ta đã ngờ ngợ rồi, cuối cùng hoá ra là nó thật nhưng tại sao con không nói với ta một tiếng. Thôi nó lấy con âu cũng là cái duyên rồi, coi như để ta bù đắp lại lỗi lầm năm ấy với ba nó. Mà ta cũng không hiểu tại sao nó lại không nhận ra ta, có lẽ cú sốc ấy quá lớn sao? Bao nhiêu năm nay ta sống trong sự ân hận và giày vò, không phải ta sợ ta bị bắt mà lương tâm ta thực sự cắn rứt, thế nhưng dù cho có phải chọn lựa lại, ngày hôm đó ta vẫn chọn nổ súng. Có lẽ cái chết của ba con bé là cái chết ám ảnh ta nhất đến bây giờ. Cả đời ta chưa một lần cầm súng gϊếŧ người vậy mà…
Cô không tin nổi vào tai mình, cắn chặt môi, từng câu nói rõ ràng đến nỗi không cần nghe thêm cô cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tim cô gần như không đập nổi, một tiếng sét rất lớn đánh ngay bên tai. Cổ họng cô khô khốc, hoá ra Chủ tịch Minh mới ra người ra tay hại bố mẹ cô sao? Ngay từ đầu gặp ông, cô đã có cảm giác rất quen nhưng lại không tài nào nhớ đã gặp ở đâu. Chân cô run rầy, gần như không đứng vững, bàn tay cào lên tường, tiếng mưa mỗi lúc một lớn. Cô không thể tiếp nhận thêm bất cứ thông tin gì, liền chạy vội lên phòng kéo gối, nằm xuống, đầu cô bỗng chốc giống như có ai vừa lấy búa đập rất mạnh. Một nỗi đau đớn bàng hoàng ập đến chiếm trọn tâm can cô, cô không khóc nổi, đôi mắt ráo hoảnh nhìn trân trân lên trần nhà tối om.
Trong bóng đêm, người mẹ cô ngã quỵ xuống đất. Cô cảm thấy càng lúc càng khó thở, toàn thân đã nóng ran. Đột nhiên cô nấc lên từng đợt, một giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống, rồi hai ba giọt lại thay nhau trượt trên đôi gò má xinh đẹp. Cô không còn chịu được, đứng dậy mở cửa kính bên ngoài. Mưa gió từng đợt tạt vào mặt cô đau rát. Cô thò mặt ra ngoài hét lớn:
– Aaaaaaa…
Thế nhưng tiếng hét của cô hoà với tiếng mưa gió, chỉ có trời biết đất biết.
Hai tay cô ôm chặt l*иg ngực, người ba chồng mà cô cảm thấy may mắn lại là người hại chết ba mẹ cô sao? Cô không dám tin, càng không thể tin, thông tin này quả thực còn hơn cơn giông tố ngoài kia. Văn cũng biết chuyện này sao? Vậy tình cảm bấy lâu nay của cô và anh rốt cuộc là thế nào? Cô ngồi khuỵ xuống, mặc kệ cho nước mắt đang rơi, mặc kệ cho mưa đã ướt hết toàn thân. Không biết cô đã ngồi đó bao lâu, không biết bao nhiêu giọt mưa đã theo cửa sổ bị gió tạt vào người, chỉ biết đến khi cô loạng choạng đứng dậy, thì toàn thân đã ướt nhoẹt. Cô nắm chặt hai tay, nhắm nghiền mắt thầm gọi tên ba mẹ cô. Trái tim cô như có ai cắt ra đến hàng ngàn hàng vạn mảnh. Có tát mình thêm mấy cái đầy đau đớn thì cũng biết đây là sự thật mười mươi, những gì cô nghe hoàn toàn là thật chứ không phải là một giấc mơ. Cô đứng lên, lại thò đầu ra cửa gào lên đầy đau đớn, gió thốc từng cơn khiến cô lạnh buốt. Văn! Hoá ra anh biết chuyện này sao? Vậy mà gần một năm nay xem anh đối xử với cô nào? Người chồng mẫu mực mà cô yêu thương đến vô hạn đây sao? Hay cũng chỉ là sự bố thí tình cảm cho lỗi lầm của ba anh gây ra? Cô không thể nghĩ thêm được gì, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy nghiệt ngã đau thương.
– Nhiên, sao em lại đứng ở đây?
Tiếng Văn gọi phía sau khiến cô choàng tỉnh. Anh đóng cánh cửa lại, rồi bật điện bỗng thấy toàn thân cô đã ướt nhoẹt bỗng mở to mắt kinh ngạc lao đến ôm chặt cô rồi nói:
– Nhiên, sao em lại khóc? Sao em mở cửa ra? Có chuyện gì thế này?
Cô thở một hơi rất sâu, giả vờ nhìn anh cuối cùng đáp lại:
– Văn, em mơ thấy ác mộng, em bị mông du, sao em lại đứng đây thế này?
Văn liền đóng chặt cửa, cúi xuống bế cô bước vào nhà tắm, lấy khăn lau người cho cô. Cô vẫn im lặng, cố nén nỗi đau đớn hận thù vào trong? Lặng lẽ ra ngoài để anh sấy tóc. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi nói:
– Sao trước em đâu mộng du, chẳng lẽ có bầu lại thay đổi vậy sao?
Nhiene thấy hành động này của Văn giây phút này chỉ thấy kinh tởm. Anh không để ý đến thái độ của cô, sấy tóc xong liền giục cô lên giường đi ngủ. Cô lặng lẽ leo lên giường, nỗi đau bị kìm nén giống như một tảng đá đang đè nặng lên ngực cô. Anh kéo đầu cô sát vào vai mình, khẽ thì thầm:
– Nhiên, hình như phụ nữ ai có bầu cũng thay đổi nhiều thế này nhỉ? Nhưng anh vẫn thấy hơi sợ, lúc nãy thấy em đứng ngoài cửa như vậy anh thật sự rất lo lắng, nếu cứ thế này nhỡ có chuyện gì xảy ra thì nguy hiểm quá.
Cô bật cười trong lòng, cảm thấy từng lời nói cũng lạnh lẽo, giả tạo vô cùng, thế nhưng vẫn phải nuốt vào trong thứ cảm giác đó mà nói ra mấy lời bản thân cô cũng tự ghê tởm mình:
– Em không sao đâu Văn, do em mơ ác mộng nên mới như thế thôi. Chắc tại nghe thấy tiếng sét đấy.
Anh thở dài thườn thượt, quay qua ôm cô, đôi môi lướt lên khuôn mặt xinh đẹp rồi nói:
– Từ nay chắc anh không dám để em một mình thế này đâu, không hiểu sao cứ xa anh một chút em lại gặp chuyện anh lo lắm.
Cô cắn chặt môi, ngăn không cho nước mắt lăn ra, hai tay bấu chặt vào nhau rồi nói:
– Văn, mai chúng ta về nhà được không?
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao thế? Ở đây làm em không thoải mái à?
Cô lắc đầu đáp:
– Không, nhưng em muốn về nhà, ở đây em cảm giác mình ngủ không quen. Về nhà em ngủ ngon hơn.
Anh bật cười ghé sát vào tai cô nói:
– Nhưng chẳng phải hôm trước em đòi sang ở với ba sao?
Cô nhắm nghiền mắt, cảm thấy có chút không chịu được liền gắt lên:
– Nhưng bây giờ em muốn về nhà! Hay anh mong em không ngủ được anh mới hài lòng?
Văn sững người mất mấy giây, anh nhìn cô ánh mắt lặng đi một lúc rồi hỏi lại:
– Nhiên, sao em lại nói như vậy? Có chuyện gì sao? Anh chỉ trêu thôi mà, mai anh sẽ đưa em về.
Cô cảm thấy trái tim nhói lên từng cơn, từng lời nói của anh, càng dịu dàng chịu đựng càng khiến cô cảm thấy không chịu nổi. Cô không vòng tay qua ôm anh như mọi ngày, mà hay tay đan vào nhau để trước ngực, anh quay sang kéo tay cô rồi nói tiếp:
– Rốt cuộc có chuyện gì vậy em?
Cô thở dài, trên môi nở một nụ cười đáp lại:
– Em xin lỗi, em cũng không biết có bầu lại thay đổi nhiều thế này, tâm trạng em rất khó chịu, trong người cứ lộn hết cả lên.
Anh gật đầu, siết chặt cô hơn rồi nói:
– Anh hiểu, anh hiểu mà, thấy em thế này anh thương lắm. Anh xin lỗi đã không chịu hết thay em những phần khổ sở này. Thật sự hình ảnh ban nãy anh thấy đau lòng quá, thương em quá. Chưa bao giờ anh thấy em như vậy, cũng chưa bao giờ thấy em nói mấy lời tiêu cực như vừa rồi. Anh cũng không biêt phải làm sao nữa, có gì em cứ nói ra với anh, anh sẽ cố gắng làm em vui được chứ?
Cô nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng bình tĩnh đáp:
– Văn! Em sai rồi, em thật sự không biết mình bị sao, anh đừng chấp em nhé. Anh đừng chấp em được không?
Anh gật đầu, nhìn thấy cô thế này lòng anh càng thương, càng xót xa, sao có thể chấp cô được?
– Anh không chấp em đâu, hay mai mình thử đi khám bác sĩ xem thế nào?
– Em không đi đâu, em không sao thật mà. Đợi đủ qua ba tháng đầu đi siêu âm lại là được, phụ nữ mang thai thời kỳ này ai cũng vậy thôi. Không tin anh cứ thử lên mạng đọc mà xem, còn nhiều người hơn em cơ.
Anh có phần an tâm, liền giục cô:
– Được rồi, nghe em hết. Vậy chúng ta ngủ thôi nhé, sáng mai còn đi làm sớm.
Cô lay tay anh, giọng điệu van nài:
– Mai để em ở nhà được không? Em thấy hơi mệt, mai em muốn ở nhà nghỉ một chút.
– Em ở nhà một mình sợ xảy ra chuyện gì không?
– Ở nhà mình thì có chuyện gì được hả anh? Chẳng phải Ngọc đã đi nước ngoài, Nga cũng bên nước ngoài rồi, có ai làm gì em được chứ?
– Vậy mai anh bảo bác Thu qua nấu cơm cho em nhé.
Cô lắc đầu đáp:
– Không cần đâu, nhà còn thức ăn tươi sống của ba cho, em tự nấu được mà. Người ta có bầu còn đi cấy đi cày được, anh chăm em kỹ quá em lại thành ra cớm nắng cớm gió con không khoẻ đâu. Em nấu ăn một ngày có sao đâu?
Anh vẫn chưa hết băn khoăn, hỏi lại:
– Thật sự em ở nhà một mình không sao chứ? Hay anh xin nghỉ ở nhà với em?
Cô xua tay từ chối:
– Không được, anh suốt ngày xin nghỉ vì em rồi, em thấy anh càng ngày càng bỏ bê công việc đấy. Anh xem em lớn chừng này rồi mà anh cứ làm như em trẻ con không bằng, mấy chuyện kia là do Ngọc làm chứ giờ cô ta đi rồi ai dám đυ.ng vào em chứ? Lâu lâu anh cũng phải để em có chút không gian riêng, cả ngày bám riết lấy nhau nhìn nhau nhiều lại chán đó.
Anh cười thành tiếng hỏi lại:
– Em chán sao? Anh thấy anh không chán chút nào.
Những lời này, nếu là ngày hôm qua, hôm kia cô sẽ thấy ngọt ngào và lãng mạn thế nào, thế nhưng giờ này cô chỉ thấy khó chịu. Nhưng thứ khó chịu nhất chính là khi cô đã biết mười mươi sự thật mà vẫn phải giả tạo cười nói với anh. Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói:
– Kệ anh, mai anh phải cho em nghỉ một ngày đấy. Mai em muốn ở nhà đọc truyện, đang có một truyện rất nổi tiếng trên mạng em mới đọc được một nửa. Mai em nghỉ nhá nhá nhá…
Thấy điệu bộ nhõng nhẽo của cô như thường ngày, anh thở phào gật đầu đáp:
– Được rồi, ngủ đi mai anh đưa em về nghỉ được chưa?
Cô gật đầu, giả vờ nhắm mắt, hơi thở giả tạo đến mức đối phương cứ ngỡ cô đã ngủ. Cho đến khi thấy anh hơi buông tay, nhịp thở cũng đều đều, cô mới xoay lưng lại phía anh. Cô cắn chặt môi để ngăn không rơi nước mắt, hai tay nắm chặt lại. Nỗi đau đớn, nỗi hận thù hoà quyện với nhau khiến trái tim cô như đã chết. Nỗi đau này so với nỗi đau mà Quân gây ra với cô còn lớn gấp tỷ tỷ lần. Thà rằng anh phản bội cô cô còn thấy nhẹ nhàng hơn , cô phát hiện ra rằng bản thân từ lúc nào mà trở nên giả tạo thế này. Nỗi đau đớn còn nhân lên gấp bội khi mà cô phải cười cười nói nói trước mặt anh như thể cô chưa biết gì. Suốt cả một đêm dài, cô chỉ nằm nguyên một tư thế, đến cả thở cũng chẳng dám thở mạnh chỉ sợ rằng không còn giữ được chút lý trí cuối cùng. Trời bên ngoài mưa có lẽ đã tạnh, thế nhưng trong lòng cô giông bão nổi lên. Một màu đen xám xịt bủa vây lấy cô như muốn nhấn chìm cô trong hố đen thù hận.
Đôi mắt ráo hoảng nhìn về khoảng không gian phía trước, có nhìn đến thêm bao nhiêu lần cô vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt mẹ cô lúc chết,
Không thể nào! Nhất định chuyện này cô sẽ không bỏ qua. Nhưng bằng cách nào đây? Bằng cách nào bản thân cô cũng không tự trả lời được.
Cô chỉ hận không thể lao vào mà bóp chết người đàn ông mang tên ba chồng kia hoặc giả đừng yêu người đàn ông này. Giá mà cô đừng yêu anh thật lòng có lẽ cô đã không đau đến mức này, cũng chỉ coi anh và chủ tịch Minh giống tên Thanh kia mà thôi. Thế nhưng cô lại yêu anh mất rồi, trái tim cô lại lỡ trao cho anh, cuộc đời này của cô sao lại thất bại thảm hại đến như vậy? Giờ phút này trong tay cô không phải là số không tròn trĩnh, mà là số âm cực đại!
Cô không thể nào ngủ nổi dù chỉ một giây, những tiếng gào thét, tiếng súng nổ cứ vang bên tai cô khiến não cô như căng ra.
Những ký ức về gia đình cô, và cả về Văn ùa về khiến cô mơ mơ thật thật giữa cái thực tại đầy nghiệt ngã này. Đêm nay cũng giống đêm của hơn mười một năm trước, tin này cô nghe chẳng khác gì tin tang thương đầy chết chóc năm ấy. Mười một năm trước cô bé Nhiên mười ba tuổi đã khóc cạn nước mắt, khóc khô khốc cả cổ họng, khóc đến nỗi đôi mắt tưởng chừng như có thể mù đi được. Còn Nhiên của bây giờ, không thể khóc nổi, chỉ biết im lặng trong nỗi đau đớn tột cùng mà có diễn tả bằng tiếng khóc cũng không thể nào thể hiện nổi. Cô không dám xoay người sang nhìn anh, khuôn mặt với sống mũi cao, đôi mắt tinh anh cô từng yêu giờ lại là nỗi ám ảnh kinh hoàng với cô.
Cô không biết mình đã nghĩ gì suốt cả đêm, không biết đã cố nén tiếng thở dài, tiếng nấc vào trong bao nhiêu lần, chỉ biết cô đã nhìn ra ngoài từ khi trời còn đen không thấy cả cái quơ tay cho đến khi trời đã sáng tỏ cô vẫn nằm nguyên một tư thế đó.