Chương 25-2

Ngày hôm đó Nhiên nằm trên đùi Văn, vì quá mệt mỏi nên ngủ liền mấy giấc, chỉ có lúc trưa khi bác Thu mang canh gà đến cô dậy ăn rồi lại nằm ngắm Văn làm việc không thì cũng ngủ. Buổi chiều sau khi tan làm, Văn không lái xe về nhà mà đưa cô đến trung tâm thương mại. Cô ngạc nhiên hỏi lại:

– Sao lại đến đây vậy?

Anh nhìn cô đáp:

– Đến mua sắm thêm đồ cho Cua?

Cô kinh ngạc nói:

– Chẳng phải lần trước chúng ta vừa đi sao? Mua gì nữa vậy anh?

– Còn nhiều thứ phải mua mà, nôi này, quần áo cũng chưa mua đủ nữa. Anh thích ngắm mấy đồ trẻ con lắm, để tưởng tượng xem Cua nhà mình sẽ mặc thế nào.

Cô bật cười, đành chiều theo ý anh. Vào đến nơi, anh dẫn cô lên tầng đồ lần trước đã vào, cô nhớ lại lần đó mới chỉ mua vài bộ quần áo và mấy cái bao tay. Nói thế nhưng cô cũng hiểu rõ sắm đồ cho em bé từ lúc này vốn không phải là sớm. Anh cầm lên mấy đôi tất nhỏ, xỏ vào mấy ngon tay rồi nói:

– Em nhìn xem, đáng yêu chưa này? Chân của đứa chắc cũng nhỏ nhỏ thế này nhỉ?

Cô nhìn điệu bộ của anh cười đáp:

– Em thấy anh còn đáng yêu hơn.

Anh kéo kéo tay cô nhõng nhẽo nói:

– Vậy thì em chọn cho anh mấy đồ đi.

Cô nhìn mấy người bán hàng đang nhìn anh, xấu hổ nói:

– Xem người ta đang cười anh kìa. Chẳng biết mấy người công ty anh biết Giám đốc của mình thế này có suy nghĩ gì không?

Anh ho một cái, lấy lại vẻ nghiêm túc rồi nói:

– Anh chỉ bên em mới bị thế này thôi

Cô không thèm đáp, kéo anh ra phía mấy cái nôi nhỏ xinh. Người bán hàng thấy thế liền nói:

– Chào anh chị, bên em đang bán nôi với giá khuyến mãi, ngoài ra còn được tặng bộ quần áo cho cho gia đình, có cả của ba, mẹ và bé sơ sinh anh chị có muốn mua không ạ?

Anh liếc nhìn bộ quần áo trước mặt, rồi quay sang cô nói:

– Chúng ta mua cái này đi.

Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ, chiếc nôi nhỏ đung đưa con búp bê nằm phía trong, tưởng tượng thôi cô cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Anh cầm bộ quần áo trẻ sơ sinh ôm vào lòng rồi nói:

– Bộ này đáng yêu quá em nhỉ? Cả nhà cùng mặc đẹp biết mấy.

Cô nhìn anh ôm khư khư bộ quần áo, trong lòng bỗng xúc động vô cùng liền nói:

– Được rồi, chúng tôi lấy bộ này.

Anh vui vẻ, cầm mấy bộ quần áo theo người bán hàng ra quầy thanh toán. Cô chọn thêm mấy chiếc tã trẻ em rồi cùng anh ra về. Về đến nhà, Chủ tịch Minh vẫn chưa về. Anh và cô mang đống đồ mới mua lên phòng. Anh đặt chiếc nôi xuống bên cạnh giường, còn đưa bộ quần áo sơ sinh đặt xuống nôi khẽ đung đưa tay rồi nói:

– Anh mong đến ngày được gặp con quá, chắc lúc em sinh đứa bé anh khóc mất.

Cô nhìn anh đung đưa chiếc nôi như thật liền trêu lại:

– Sao lại khóc chứ? Có gì mà khóc, anh yếu đuối thế sao?

Anh cong môi đáp:

– Thì xúc động chứ sao nữa? Tưởng tượng chín tháng nó nằm trong bụng em, chỉ em được ở bên nó. Giờ nó chào đời anh mới được gặp, phải là anh em mới hiểu được cảm giác đó.

– Cũng đúng thật, nhưng em nghĩ em mới là người xúc động hơn. Cảm giác đó chắc chắn là thiêng liêng lắm đây.

Anh kéo chiếc nôi, vẻ mặt đầy ngọt ngào, bất chợt anh lôi trong chiếc cặp của mình ra tờ giấy siêu âm 3D rồi nói:

– Nhiên nhìn này, đây là hình ảnh siêu âm lần trước ở. Mới hai tháng mà đứa bé đã có đầy đủ hình hài rồi này. Nhìn nhỏ xíu thế này thôi nhưng gần như đã thành một con người rồi.

Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ bật cười:

– Nhìn mãi em vẫn chưa thấy gì cả.

Anh bị cô cười liền tỏ vẻ giận dỗi:

– Cua con xem, mẹ coi thường ba kìa.

Điện thoại của anh bất chợt rung lên, anh nghe máy xong liền quay sang nói với cô:

– Bác Thu gọi xuống ăn cơm, hôm nay ba đi tiếp khách nên không ăn cơm ở nhà.

Cô gật đầu cất mấy bộ quần áo vào tủ rồi cùng anh xuống dưới. Xuống dưới nhà đã thấy bàn ăn được dọn ra đầy đủ, hôm nay ba anh không về nên không khí trong nhà có chút trông trải. Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống nhìn bác Thu trong lúc không để ý liền hôn lê tóc cô thì thầm:

– Anh yêu em!

Thật không may vừa hay bác Thu quay sang chứng kiến hết cảnh này, lại thêm cảnh ban sáng liền nói:

– Cậu Văn này không phải chiều vợ, mà là cuồng vợ rồi.

Cô thấy anh bị trêu như thế liền đỏ mặt, anh quay lại cười với bác Thu rồi nói:

– Chỉ nói yêu vợ cũng bị gọi là cuồng hả bác?

Bác Thu mang bát mắm tép chưng thịt đặt lên bàn rồi nói:

– Tôi cứ nói thế.

Anh nhìn cô cười thành tiếng không đáp lại liền gắp cho cô mấy miếng thức ăn rồi nói:

– Em ăn nhiều vào nhé.

Cô gật đầu, cảm thấy bụng đói meo liền ăn hết mấy bát cơm.Ăn xong anh và cô liền lên phòng tắm rửa xong xuôi rồi kéo chiếc nôi sang bên cạnh mình sau đó leo lên giường. Cô gối đầu lên tay anh rồi nói:

– Văn, không biết sau này em xấu xí, sinh con xong béo sồ sề anh còn yêu chiều em thế này không nhỉ?

Anh lắc đầu đáp:

– Tất nhiên không rồi!

Cô nghe anh nói, bỗng cảm thấy sống mũi cay xè, sụt sịt nói:

– Hoá ra là anh cũng như bao gã đàn ông khác à?

Anh kéo cô chặt vào người thì thầm đáp:

– Anh còn yêu chiều em hơn chứ không chỉ thế này đâu, vì em đã vất vả sinh con cho anh mà.

Cô chu môi:

– Thật chứ?

– Thật mà, thấy em vất vả mang bầu thế này anh thương lắm. Chỉ mong hai mẹ con luôn khoẻ mạnh anh có thể làm bất cứ điều gì.

Cô ôm chặt anh một tay xoa xuống bụng nói:

– Từ ngày có Cua, em phát hiện anh càng ngày trở nên đáng yêu thì phải.

Anh cúi xuống, cắn nhẹ môi cô rồi đáp:

– Anh lúc nào cũng đáng yêu mà.

Cô lắc đầu:

– Ban đầu lúc vào công ty em rất sợ anh, cảm giác anh lạnh lùng lãnh đạm lắm. Cả công ty còn đồn thổi anh rất tàn nhẫn, thế mà lấy anh rồi em mới biết hoá ra anh thực sự rất tình cảm và lãng mạn.

Anh cười hiền lành hỏi lại:

– Ban đầu em sợ anh lắm sao?

– Đúng vậy, rất sợ, mặt anh lúc nào cũng lạnh tanh, còn bây giờ em phát hiện anh rất hay cười nhé. Vì sao anh lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ?

Anh bình thản đáp lại:

– Vì anh yêu em.

Cô cười hi hi, hôn xuống ngực anh bất chợt nhớ ra điều gì liền nói:

– Anh bảo em đưa tập tài liệu về tên Thanh em giữ cho anh đúng không? Nhưng thật ra tập tài liệu đó cũng chẳng có gì đâu chỉ có thông tin chút ít thôi ấy

– Không sao cả, anh xem để tìm manh mối thôi, nhưng để mai cũng được, giờ muộn rồi, ngủ thôi.

Nhiên gật đầu, rúc vào lòng anh, cơn buồn ngủ cũng vừa hay ập đến, cô cứ thϊếp đi lúc nào chẳng hay trong cơn mê mê tỉnh tỉnh , đột nhiên cô thấy bóng dáng một người phụ nữ quen thuộc đứng dưới góc chân giường, cô bỗng dưng bật dậy hoảng hốt kêu lên:

– Mẹ..

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô thì thào:

– Nhiên, hãy trả thù cho mẹ.

Nhiên đứng hẳn dậy, lao xuống dưới đất, đột nhiên một tiếng Đoàng rất lớn, mẹ cô tan biến sau tiếng nổ inh tai nhức óc. Cô sợ hãi run bần bật kêu lên:

– Mẹ, mẹ…

Thế nhưng không ai đáp lại, cô quơ tay về phía trước nhưng xung quanh chỉ là một màn đen trống rỗng. Một tiếng nổ “Đoàng” lại tiếp diễn, cô giật mình mở choàng mắt. Hoá ra chỉ là mơ bên ngoài bỗng đổ mưa như trút nước, tiếng sấm sét rất lớn, cô ngồi dậy, với tay lại bên cạnh thở gấp.

-Văn…

Bất chợt cô phát hiện bên cạnh cô không hề có người liền ngồi hẳn dậy, với tay bật chiếc đèn ngủ chỉ thấy chiếc gối trống không.. Cô đứng hẳn dậy mở cửa trong nhà vệ sinh nhưng anh không hề ở đó nhìn ra cửa chính mới phát hiện cánh cửa bị mở ra, bảo sao căn phòng này cách âm rất tốt mà cô lại nghe tiếng sét đánh mồn một như vậy liền đi ra cửa. Chợt cô phát hiện bỗng thấy đèn tầng hai đang sáng, có tiếng rì rầm bên dưới đó. Có lẽ Chủ tịch Minh đã về, cô liếc nhìn đồng hồ đã là gần một giờ đêm, đôi chân trần bước nhẹ xuống bậc cầu thang, tiếng Văn và Chủ tịch Minh đang nói chuyện mỗi lúc một rõ. Cô bước đến gần bậc thang đến cửa phòng cuối cùng, định bước xuống gọi anh nhưng đột nhiên tiếng Chủ tịch Minh cất lên khiến cô khựng lại.

– Con bé biết tên Thanh nằm trong đường dây đó rồi sao?

Cô lép người vào bên tường, lắng tai nghe. Tiếng văn trả lời:

– Vâng, cô ấy biết hết rồi, có cả cặp bằng chứng năm ấy nữa. Có lẽ cô ấy chưa từng quên.

Chủ tịch Minh thở dài đáp lại:

– Hắn ta càng ngày càng trở nên quá quắt, việc điều tra này nhất định phải gọn gàng và kín kẽ.

Cô thấy tiếng Văn ngập ngừng nói:

– Ba, liệu rằng hắn ta có biết đêm hôm đó ba mới là người nổ súng không?

Cô bỗng thấy tai mình ù đi, một linh cảm không lành ập đến.