Chương 24-2

– Nhiên, sao em lại đứng đây? Không lạnh sao?

Cô bị tiếng nói phía sau làm giật mình, không cần quay lại cũng biết đó là Quân. Cô hờ hững đáp:

-Tôi không sao!

Quân tiến lại gần cô rồi nói tiếp:

– Anh vừa thấy em run run người mà.

Cô nhếch mép, nhìn anh ta trả lời:

– Vậy chắc anh nhìn nhầm rồi.

Quân thở dài, nhìn ra ngoài rồi nói:

– Em vẫn giận anh thế sao?

Cô nhún vai đáp:

– Giận? Chúng ta là gì mà tôi phải giận anh?

Anh cảm thấy có chút hụt hẫng, cuối cùng thở dài hỏi:

– Thời gian qua em sống tốt chứ?

Cô quay mặt lại nhìn Quân, cười đáp:

– Tốt, tôi sống rất tốt, anh nhìn là biết rồi sao còn hỏi?

Quân gật đầu, nói tiếp:

– Anh nhìn là hiểu em sống rất tốt, chúc mừng em!

Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt quá đỗi giả tạo, liền lạnh lùng trả lời:

– Cảm ơn.

– Nhiên, em không quan tâm vì sao ngày ấy anh lại bỏ đi sao?

Cô khựng lại, anh ta lại nói tiếp:

– Anh biết giờ em đã có cuộc sống gia đình riêng, anh cũng không muốn làm phiền đến em, nhưng em đâu cần lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ em không muốn biết anh vì sao lại bỏ em sao?

Cô quay lại về phía anh ta, đến giờ phút này anh ta hỏi cô những điều này để làm gì? Nếu như là cô của trước khi cưới Văn, có lẽ cô sẽ muốn biết, thế nhưng giây phút này thì không. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nhạt đáp:

– Không, tôi không muốn biết.

Quân nhìn cô, ánh mắt tuyệt vọng hỏi lại :

-Tại sao?

Cô lạnh lùng nói :

– Biết để làm gì? Tôi đã có gia đình, anh cũng có sự nghiệp của mình. Chúng ta giờ không còn liên quan. Dẫu ngày đó anh có đi vì muốn tốt cho tôi thì giờ chúng ta cũng đã kết thúc, tôi có biết cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.

– Nhiên, em thay đổi thật rồi sao?

Cô cười hềnh hệch nói:

– Tôi thay đổi? Anh nói tôi nghe, tôi thay đổi chỗ nào?

Quân hơi nhắm mắt, hít một hơi hỏi lại:

– Em yêu anh ta thật rồi sao?

Cô gật đầu kiên định nói:

– Đúng, anh nhìn rất rõ mà, tôi yêu anh ấy.

Quân kéo tay cô lại, mùi rượu phả vào mặt cô, thế nhưng giây phút này cô không một chút rung động đẩy tay anh ta ra, rồi nói:

– Anh đừng để tôi hét lên, xin có lòng tự trọng một chút.

Anh ta buông tay cô gật đầu nói:

– Anh xin lỗi, chắc tại anh say rồi nói linh tinh, anh còn một chuyện này muốn hỏi thôi, rồi sẽ không làm phiền em nữa.

Cô nhếch mép nói :

– Hỏi đi?

– Em hết yêu anh từ bao giờ?

Cô lạnh lùng, xoa bàn tay xuống bụng rồi nói:

– Kể từ ngày chia tay anh, tôi đã hết yêu.

-Tại sao vậy? Chẳng lẽ em có tình cảm với Văn trước khi chia tay anh sao?

– Quân, nêu anh đã hỏi như vậy, tôi cũng sẽ trả lời thành thật. Sau khi chia tay anh tôi đã khóc rất nhiều, tôi đã đau đớn rất nhiều, nhưng tôi không còn yêu anh ngay từ khi tôi nói tôi có thai, anh bảo tôi bỏ đi. Câu nói đó đã chấm hết cho tình cảm của tôi dành cho anh. Tôi nói cho anh nghe, không biết anh có còn nhớ lần hết thuốc tránh thai, tôi bảo anh mua nhưng anh quên, từ lần đó tôi không hề uống. Vậy mà anh dám nói anh biết chắc chắn tôi không có thai, anh còn tuyệt tình nói nếu có cũng bỏ đi.

Quân chợt sững người, hai cánh tay buông thõng, sửng sốt hỏi :

– Vậy là lần đó em có thai sao?

– Có thì sao? Chẳng phải anh bảo bỏ đi sao? Anh có thể tàn nhẫn bắt tôi bỏ đi đứa con máu mủ ruột già thì có là lý do gì đi chăng nữa tôi cũng vẫn hận anh.

Anh ta đưa hai tay lên vai cô, lắc mạnh:

– Tại sao em không nói với anh là em có thai thật, vậy là em bỏ đứa bé sao? Sao em không nói với anh hả Nhiên?

Cô hất tay anh ta cười đáp:

– Nói? Anh tin tôi sao? Vả lại thật sự thì ông trời có mắt không để tôi có thai, nếu không lúc đó tôi không biết sống thế nào, anh giờ còn giả vờ giả vịt ở đây sao?

Anh ta lắc đầu, đau đớn đáp:

– Thật sự anh không hề biết.

– Vậy tại sao lúc đó anh dám chắc tôi không có thai?

Anh ta cắn chặt môi đáp :

– Vì anh nhìn thấy gói băng vệ sinh của em gần hết.

Cô bật cười, hoá ra anh ta biết cô không có thai bằng cách đó liền nói:

– Vậy anh nhầm rồi, không biết anh bận đến nỗi không nhớ được hay sao, nhưng gói băng vệ sinh đó là gói cũ, vả lại tôi đến ngày sau khi anh đi một tuần cơ. Mà thôi cũng may anh đoán đúng, vả lại chúng ta kết thúc rồi, nói mấy chuyện này cũng không còn ý nghĩa. Ai cũng đã có cuộc sống riêng của mình, tôi rất hạnh phúc nên mong anh đừng làm phiền.

Anh ta gật đầu, cười đáp:

– Anh hiểu, anh không cố ý làm phiền em, chỉ là anh có chút rượu nên nói linh tinh, từ nay anh sẽ không làm phiền em nữa rồi. Những lời này em cứ quên đi.

– Nhiên, sao lại ra đây đứng?

Tiếng Văn cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Văn thấy Quân liền nói:

– Cậu cũng ở đây à?

Cô nhìn Văn, sợ anh hiểu nhầm liền nói:

– Anh ta vừa ra đây thôi, chúng ta vào thôi.

Văn gật đầu, cởi chiếc áo khoác bên ngoài mặc vào cho cô rồi nói:

– Được, em mặc áo vào đã.

Cô tự nhiên để anh khoác chiếc áo lên người, siết chặt tay anh bước vào.

Quân nhìn theo bóng dáng hai người, bất chợt cảm thấy hình như đầu óc không còn tỉnh táo, hoá ra anh đã uống nhiều đến vậy sao? Anh nhìn lên bầu trời, tự tát mình một cái, tại sao có thể nói những điều ngu xuẩn này trước mặt cô, Quân không đi vào, mà bước ra ngoài, đi về phía con xe máy cũ phóng thẳng về nhà.

Nhiên vào trong thì phát hiện buổi tiệc đã bắt đầu tàn. Chủ tịch Minh tiến về phía cô dặn dò vài câu rồi đi về, cô nắm tay Văn theo anh ra xe sau đó trở về nhà. Về đến nhà cô mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, cô tắm qua người rồi leo lên giường chờ Văn tắm. Trong đầu cô lại nghĩ đến mấy lời Quân vừa nói, cô không biết nỗi khổ của anh ta là gì. Chỉ có điều cô hiểu rằng ngày ấy anh ta đi không hẳn là hết yêu cô. Thế nhưng có lẽ cô và anh ta duyên số chỉ đến thế, dù giờ có là lý do gì thì cũng chẳng còn thay đổi được điều gì nữa rồi. Cô nhìn bóng Văn qua khung cửa kính nhà tắm, lại cảm thấy bình yên. Sau bao giông bão thì cuối cùng cô cũng nhận ra rằng chỉ có Văn mới khiến cô có cảm giác là một gia đình thật sự như thế này. Không phải cô còn oán trách gì Quân, nhưng lần ấy khi anh ta nói bỏ đi đứa con trong bụng thì thật sự dù có là lý do gì cô cũng không thể chấp nhận được. Cô bất giác lại xoa tay xuống bụng, ngày biết tin cô có thai, Văn đã hạnh phúc thế nào? Kể từ ngày ấy đến giờ anh đã chăm lo chiều chuộng cô thế nào? Cô không muốn so sánh, vì cô biết rằng Văn là người có tiền đồ, có sự nghiệp, lại đã gần ba mươi tuổi thế nhưng cô không thể nào ngừng nghĩ đến thái độ của cả hai người đàn ông đó khi nghe tin có thai khác nhau đến vậy. Cô trước đây đến với Văn là vì lợi dụng, nhưng dần dà lại bị anh chinh phục vì những hành động của mình, nếu nói đến giờ cả hai người đàn ông này đều có sự nghiệp trong tay thì xét về thái độ tình cảm cô vẫn đánh giá cao Văn hơn. Ở anh có sự chín chắn của một người đàn ông trưởng thành, anh yêu cô, thương cô cô đều cảm nhận được, thậm chí anh có thể làm tổn thương tất cả những người phụ nữ khác chỉ để bảo vệ cô. Huống hồ thật lòng mà nói dù có biện minh thế nào thì cô cũng hiểu trái tim cô đã thật sự yêu Văn rồi. Là tình yêu thật sự chứ không bởi vì điều gì khác. Nếu như Quân vì cô mà ra đi, hay vì lý do gì khác thì cũng không thể oán trách cô cũng càng không thể oán trách anh ta. Chỉ trách duyên số, thế nhưng cô lại phải cảm ơn duyên số đó đã đưa đến cho cô một người chồng tuyệt vời như Văn.

– Em nghĩ gì mà thừ người ra thế?

Tiếng Văn kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn anh mỉm cười đáp lại:

– Không có gì đâu.

Anh leo lên giường, lại hôn lên mái tóc thơm mềm của cô rồi nói:

– Nhiên, anh thật sự rất yêu em.

Cô nhìn anh, giọng nói của anh có chút gì đó run rẩy, cô vội xoay người ôm chặt anh đáp lại:

– Em cũng rất yêu anh, Văn ạ.

Anh gật đầu, trườn người xuống hôn lên bụng cô rồi nói:

– Cua của ba hôm nay có khoẻ không? Con có mệt không? Ở trong đó có buồn không con?

Cô bật cười nhìn anh hỏi:

– Anh nói thế con cũng đâu nghe được.

Anh giơ tay lên môi ra hiệu đừng nói như vậy rồi tiếp tục hôn lên bụng nói tiếp:

– Cua ở trong đó phải ăn nhiều cho lớn nhanh, để đủ tháng đủ ngày còn ra với ba mẹ nhé, ba nhớ con lăm đấy. Ở đấy ngoan đừng làm mẹ mệt nữa nha, mai ba sẽ đi mua đồ chơi cho Cua, mua cho Cua cả một cái máy nghe nhạc nữa, Cua của ba có thích không nào?

Anh vừa nói, lại vừa cười, trong lời nói chất chứa đầy yêu thương.

Cô bỗng thấy có chút xúc động trong lòng, bất giác đưa tay xoa đầu anh. Anh rướn người lên kéo cô vào lòng:

– Em có biết hằng ngày nói chuyện với con, lại cho con nghe nhạc con sẽ phát triển thông minh không? Có cơ sở khoa học cả đấy, đứa bé trong bụng có thể cảm nhận hết được bên ngoài. Những câu nói của người lớn, hay tâm trạng của người mẹ.

Cô nhìn anh, lúc này mới biết hoá ra bản thân cô mù tịt những vẫn đề này liền đưa cánh tay vòng qua bụng anh hỏi lại:

– Văn, em thật sự cảm thấy bản thân còn nhiều thiếu sót quá. Sao anh còn giỏi hơn cả em vậy?

Anh bật cười trả lời:

– Nhà chỉ cần một người giỏi là được rồi!

– Nhưng thế này em sẽ càng ngày càng dựa dẫm vào anh mất!

– Có sao đâu? Vợ dựa dẫm vào chồng có gì sai? Em cứ dựa dẫm vào anh cả đời đi.

Cô lắc đầu bất lực hỏi lại:

– Em có ngốc quá không Văn? Em sắp làm mẹ mà chẳng biết gì cả, cái gì cũng là anh nói, anh làm.

Anh hôn lên mắt cô chậm rãi đáp:

– Sao lại ngốc? Em đã phải mang thai chín tháng mười ngày, hằng ngày bị những cơn nghén hành hạ rất mệt mỏi. Mấy tháng nữa lại còn đi lại khó khăn, chỉ bấy nhiêu thôi còn chưa kể đẻ đau thế nào, khổ thế nào, những điều này anh thay em tìm hiểu là lẽ đương nhiên mà. Con của cả anh và em chứ đâu của riêng ai?(Cập nhật chap mới liên tục tại Truyện__vkl chấm cơm – https://truyen v k l.com) Em đã mang nó trong bụng, nuôi nấng nó qua từng ngày thì anh cũng phải có nghĩa vụ và trách nhiệm cùng em thực hiện điều đó, anh phải tìm hiểu chứ. Huống hồ anh yêu em và con như vậy, nghĩ được làm mấy điều này cho con là hạnh phúc thế nào, có không phải nghĩa vụ trách nhiệm anh cũng sẽ làm thôi.

Cô cảm thấy mấy lời nói này của anh rất bình thường nhưng lại đầy chân tình, người đàn ông này suy nghĩ thực sự rất sâu sắc trong lòng càng lúc lại càng yêu anh hơn rất nhiều, những hành động lời nói của anh đến giờ đều khiến cô thấy bản thân được anh yêu thương chiều chuộng thế nào.

– Nhiên, anh có chuyện này muốn nói với em!

Đột nhiên Văn lên tiếng, giọng rất nghiêm túc cô có chút lúng túng, nghĩ đến ban nãy vừa nói chuyện với Quân, chẳng lẽ anh muốn nói đến chuyện này? Cô đan hay tay vòng qua cổ anh rồi đáp:

– Có chuyện gì vậy Văn?

Anh nhìn cô ánh mắt đầy suy tư nói:

– Trước khi anh nói chuyện này anh muốn hỏi em một câu trước:

Cô gật đầu trả lời:

– Anh hỏi đi!

– Em có yêu anh nhiều không? Anh không có ý nghi ngờ gì đâu, chỉ là anh muốn em khẳng định tình cảm của mình trước khi nói chuyện này với em thôi!

Cô hơi sững người, Văn chưa bao giờ hỏi cô những câu thế này. Trước đến nay cô cũng tự cho rằng người hỏi ra những điều này là những người cảm thấy thiếu an toàn trong tình yêu. Đó cũng chính là cảm giác mà khi yêu Quân cô từng có, nhưng đến lúc yêu Văn ở bên anh cô lại hoàn toàn tin tưởng anh. Thế nên nghe anh hỏi, cô có chút lạ lẫm,thế nhưng cô không cần tự hỏi lòng mình cũng biết câu trả lời liền nhìn sâu vào mắt anh đáp rất thật lòng:

– Em thật sự yêu anh rất nhiều!

Văn gật đầu, vẻ mặt anh có chút giãn ra rồi nói:

– Nhiên, khi nãy anh đã nghe hết em nói chuyện với Quân rồi. Anh cũng hiểu tình cảm em dành cho anh là thế nào, thật ra khi Quân về anh cũng rất lo sợ. Nhưng kể từ lúc em nắm tay anh trong cuộc họp, hay như hôm nay em khẳng định tình cảm của em dành cho anh trước mặt Quân anh đã rất vui. Thật ra anh cũng chẳng có chuyện gì quan trọng lắm đâu, anh chỉ muốn nói anh yêu hai mẹ con rất nhiều, cũng là muốn nói với em được chăm sóc em và con là điều hạnh phúc mà anh có được. Không phải anh không thấy tin em, chỉ là anh muốn một câu nói của em, để khẳng định lại tình cảm của cả hai, từ nay có bất cứ chuyện gì em không hiểu hay tò mò em cứ chia sẻ thẳng thắn với anh. Cả hai chúng ta cùng giải quyết mọi vấn đề, như vậy anh nghĩ rằng có sóng gió gì cũng dễ dàng vượt qua. Có nhiều điều em còn giữ trong lòng em cứ nói với anh, được chứ?

Cô hơi bất ngờ, hoá ra đây không phải cảm giác thiếu an toàn mà là anh muốn chia sẻ với cô. Phải rồi người đàn ông thông minh như Văn đâu phải là người thiếu tự tin đến vậy? Cô cũng dám chắc một điều rằng những điều anh nói là hoàn toàn hợp lý, không phải chỉ đơn giản là tình yêu, mà cô và anh đã là một gia đình. Nếu như đến ngay cả việc nói thăng lòng mình cũng không làm được thì thật sự gia đình này có mà bền vững. Cô mỉm cười gật đầu đáp:

– Em hiểu rồi, thật sự em yêu anh là thật. Anh tin không? Khi Quân trở về ngoại trừ việc sửng sốt em không có chút cảm giác gì cả. Văn này! Em yêu anh rất nhiều, giờ lại có con nữa trong lòng em giờ chỉ có duy nhất gia đình này thôi!

Anh siết chặt cô hơn, hơi thở gấp gáp hôn lên cổ cô rồi nói:

– Anh tin em.

Cô bị hơi thở của anh phả vào tai, có chút rùng mình, cuối cùng anh lại hôn lên mắt cô rồi nói:

– Nhiên, có điều gì em thắc mắc muốn nói với anh không? Hay có chỗ nào không tin anh?

Cô lắc đầu đáp:

– Em rất tin anh, hoàn toàn tin tưởng ở anh.

Anh mỉm cười, bàn tay đặt khẽ lên bụng cô rồi nói:

– Có Cua rồi, anh càng muốn đối xử với em thật tốt. Muốn cùng em chăm sóc cho Cua, cho gia đình này hơn, anh thật sự yêu em rất nhiều.

Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:

– Cũng muộn rồi, chúng mình ngủ đi.

Cô gật đầu, ôm chặt anh rồi chìm vào giấc ngủ an bình. Những ngày tiếp theo cô không hề gặp lại Quân kể cả lúc ở công ty. Cô cũng không muốn hỏi vì cô biết anh ta cũng rất bận việc bên công ty Lung Linh chỉ thi thoảng mới sang bên này. Mà thực lòng cô cũng không muốn quan tâm đến anh ta. Buổi sáng hôm thứ năm, Văn sau khi đưa Nhiên đến phòng làm việc liền giục cô lên trước anh ra ngoài lấy tài liệu rồi lên sau. Cô liền mau chóng cầm cặp tài liệu lững thững bước lên, khi lên đến phòng làm việc, cô mới chợt phát hiện Quân đang đứng ngoài cửa. Cô thấy thế liền tiến lại gần rồi nói:

– Anh đến gặp giám đốc Văn sao? Anh ấy đi ra ngoài khoảng hai mươi phút nữa mới về.

Quân bị tiếng cô nói làm cho có chút giật mình, liền đứng thẳng dậy nói:

– Vậy sao?

Cô gật đầu thay cho câu trả lời mở của bước vào, nhìn anh ta đang đứng ngoài cửa không biết phải làm thế nào đành nói:

– Hay anh cứ xuống sảnh chờ đi, chút anh ấy về luôn.

Anh ta nhìn cô lắc đầu đáp:

– Không cần, tôi đứng đây cũng được.

Cô không biết nói gì, xoay người bước vào trong.

– Nhiên, tôi có chuyện này muốn hỏi em!

Tiếng nói của anh ta phía sau khiến cô khựng lại, cô bặm môi không ngoảnh mặt hỏi lại:

– Có chuyện gì?

– Văn có nói với em, tôi từng đến gặp anh ta trước khi tôi sang nước ngoài không?

Cô nắm chặt chiếc cặp trên tay, nhớ lại hồi mới đi làm ở công ty Bình Minh A, buổi tối cuối cùng khi Quân bỏ cô đi Văn đã đến tìm cô, và nói Quân có đến gặp anh. Nhưng lúc đó vì quá vội vàng cô cũng không hỏi rõ ngọn ngành, đến giờ lại cũng không muốn nghĩ lại chuyện đó cuối cùng quay sang Quân đáp:

– Nói hay không giờ không còn quan trọng, thật sự thì anh muốn gì hả Quân?

Anh ta bỏ hai tay trong túi, tiến về phía cô đóng cảnh cửa lại rồi nó:

– Tôi muốn gì cũng đã quá muộn rồi đúng không? Nhưng kể cả có muộn, tôi cũng không muốn em sống trong hoài nghi và hận tôi như vậy. Nhiên, cho tôi nói hết với em một lần cho nhẹ lòng được không? Sau đó tôi sẽ không làm phiền em nữa, em có hận có ghét gì tôi tôi cũng chấp nhận. Chúng ta còn điều gì có thể nói hết với nhau trong ngày hôm nay, từ sau cứ coi như đã chấm dứt hoàn toàn, cả tôi và em đều sẽ coi quá khứ đó giống một bức tranh bút chì đã bị tẩy hết được không?

Cô nhìn anh ta, cảm thấy có chút nực cười đáp lại:

– Anh nghĩ rằng chỉ cần tẩy là hết được sao? Vả lại đã là không liên quan có cần thiết phải nói hết ra không? Nói ra có giúp tôi và anh thay đổi được gì không?

Quân lắc đầu vẻ mặt đầy xót xa:

– Không thay đổi được gì cả, nhưng tôi không muốn em và tôi thành ra thế này. Tất cả là lỗi của tôi hết nhưng có thể để tôi nói vài điều được không? Kể cả không còn yêu nhưng tôi vẫn muốn giúp đỡ em khi em cần.

Cô đặt chiếc cặp xuống bàn rồi nói:

– Tôi có Văn rồi, một mình anh ấy đủ để tôi dựa dẫm, cũng giúp đỡ được tôi rồi.

Quân nhìn cô, vẻ bất lực hiện rõ trên mặt đáp:

– Kể cả là như vậy chẳng lẽ em không quan tâm tôi đã trải qua những chuyện gì? Đã xảy ra gì với tôi sao?

Cô kiên định đáp:

– Tôi không quan tâm.

Quân nhắm nghiền mắt, cuối cùng mở đôi mắt sâu với hàng lông mi rậm nói với cô giọng đầy thống thiết:

– Được rồi, em có thể không quan tâm, nhưng hãy nghe được không? Giờ em cũng yêu anh ta rồi, có cuộc sống riêng rồi, tôi cũng đâu thể làm gì được em?

Tôi chỉ muốn nói vì sao ngày ấy tôi đi như vậy, sau đó từ nay tôi sẽ không bao giờ làm phiền đến em thêm nữa.

Cô nhíu mày hỏi lại:

– Tại sao vậy? Tại sao cứ phải bắt tôi nghe những điều tôi không muốn. Anh bảo chúng ta có cuộc sống riêng rồi vạy anh muốn tôi nghe những điều này để làm gì? Có cuộc sống riêng rồi quá khứ đó có thế nào cũng đau ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại? Tại sao lại phải nghe vậy? Cho tôi một lý do đi chứ? Nghe những điều ấy có làm cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn không?

Quân đan chặt hai tay lại với nhau gật đầu nói:

– Đúng vậy, không làm cho cuộc sống của chúng ta tốt lên nhưng có thể làm cho kế hoạch trả thù của em tốt hơn.

Cô tròn mắt nhìn anh ta ngạc nhiên tột cùng, kế hoạch trả thù hay chiếc cặp da ấy đều là bí mật cô chưa bao giờ nói với anh ta nhưng tại sao anh ta lại biết? Cô lắp bắp hỏi lại:

-Ý anh là gì?

Quân nhìn cô rồi đáp:

– Tôi biết hết kế hoạch của em, nếu tôi nói tôi ra đi để em có thể lợi dụng Văn để thưc hiện kế hoạch của mình có lẽ em không tin. Vả lại thật ra không chỉ đơn giản chỉ có lý do như vậy nhưng dù sao có biện minh thế nào cũng là lỗi của tôi chỉ có điều tôi muốn nói với em một chuyện. Thật ra tên Thanh đã điều tra em từ lâu rồi, chỉ có điều Văn là người đứng ra bảo vệ em từ khi em đến công ty nên ông ta không làm gì được. Nói thẳng ra tôi không có gì trong tay cũng không thể bảo vệ em. Nhưng đấy cũng là một phần thôi, lần ấy mẹ tôi bị ung thư, em biết đấy. Mối quan hệ giữa em và mẹ rất tệ, nên tôi không thể nói với em những điều này.

Cô không tin nổi những gì anh ta vừa nói, trong lòng cảm thấy như vừa nghe một tin sét đánh liền hỏi lại:

– Anh nói tên Thanh điều tra tôi từ lâu? Là do Văn bảo vệ tôi sao? Tại sao anh biết những điều này?

Quân thở dài, hoá ra điều cô quan tâm vẫn là Văn và trả thù chứ không phải vế sau anh nhắc đến. Anh hơi cười, nụ cười chua xót đáp:

– Tôi tình cờ biết được thôi.

Cô lắc đầu nói:

– Không thể nào là tình cờ được, chuyện này không đơn giản như vậy.

– Đúng vậy, từ khi ở với em tôi đã phát hiện ra chiếc cặp da của em. Tôi cũng đã biết làng trẻ em em ở dù rằng yêu nhau hai năm em luôn giấu tôi. Tôi tình cờ biết tên Thanh điều tra em vì có lần tôi tìm đến làng trẻ em đó thấy hắn ta ở đấy, còn vì sao tôi biết hắn thì trong quyển cặp da ấy đều ghi rất rõ, có một hôm em đi làm về tôi còn thấy hắn thập thò bên dưới. Chỉ có điều Văn lại là người đứng ra bảo vệ em nên hắn không làm gì được.

– Tại sao anh biết anh Văn là người bảo vệ tôi?

– Chuyện này thật sự tôi cũng không biết rõ, đó là tôi suy đoán bởi vì gia đình của Văn có thế lực như vậy nếu không phải anh ta em nghĩ tên Thanh tha cho em sao? Cả chuyện vì sao Văn biết em điều tra tên Thanh rồi giúp em trả thù nữa.

Cô càng lúc càng cảm thấy hoang mang, không thể nghĩ Văn lại là người bảo vệ cô từ trước đến giờ. Ngay cả khi cô vẫn đang yêu Quân, trong lòng cô trào lên nỗi xúc động vô bờ. Cô nuốt nuóc bọt hỏi lại Quân:

– Anh có thể nói rõ tất cả mọi chuyện cho tôi được không?

Quân nhìn cô, gật đầu đáp:

– Được, chúng ta có thể ra ngoài được không?

Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Văn từ từ bước vào, Quân thấy thế liền mau chóng đi về phía anh giao tập tài liệu rồi đi ra ngoài