Chương 23-2

Văn bế xốc Nhiên xuống mặc kệ cô nằng nặc đòi đi, vào bên trong phòng khách anh liền đặt cô xuống ghê rồi ngồi vào bên cạnh. Chủ tịch Minh thấy anh liền hỏi:

– Văn, con bé Nhiên bị làm sao thế? Con có chuyện gì muốn nói với cả nhà sao?

Văn hướng ánh mắt về Ngọc khoé môi cong lên nhếch mép nói:

– Ngọc, cô vẫn chưa nói gì với mọi người sao? Cô còn chưa thèm nhận lỗi à?

Ngọc mở to đôi mắt tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại:

– Anh Văn, anh đang nói gì vậy? Em biết em hậu đậu khi chẳng may đang chạy thì va vào chị Nhiên, nhưng đâu nghiêm trọng đến mức đấy.

Văn nắm chặt hai tay, cơn tức giận lại ùa về, anh gằn giọng nói từng chữ:

– Cô đến lúc này vẫn già mồm được sao? Thưa ba, thưa cô chú cháu chơi với Ngọc đến ngần ấy năm mà không nghĩ con người cô ta lại độc ác đến mức có thể ra tay với Nhiên như vậy. Cũng may đứa bé trong bụng phúc lớn.

Vợ chồng ông Lân há hốc mồm ngạc nhiên hỏi lại:

– Văn, cháu nói gì cơ? Là sao cô chú không hiểu.

Nhiên lúc này mới bắt đầu kể lại mọi sự tình, khi nghe xong từ ông Minh, đến vợ chồng ông Lân đều bàng hoàng vô cùng. Bà Lân định nói gì bất ngờ Ngọc liền sụt sịt nước mắt ngắn dài nói:

– Chị Nhiên, em biết chị ghét em nhưng sao chị có thể vu khống cho em như vậy được chứ? Em đã xin lỗi vì không may va vào chị rồi mà sao chị vẫn có thể bịa một câu chuyện ra thế này.

Nhiên nhíu mày không ngờ Ngọc vẫn có thể giả tạo đến mức như vậy, bà Lân liền nói:

– Đúng đấy, Văn cháu chơi với con bé bao nhiêu năm cháu hiểu mà, con bé dù có ngang ngược thế nào cũng không phải người độc ác như vậy. Trước nay nó có chút đanh đá thôi chứ tâm nó rất tốt mà.

Ngọc lại nức nở nói:

– Anh Văn, hoá ra anh không tin em đến vậy sao?

Anh nhắm nghiền mắt, lạnh lùng đáp:

– Không phải tôi không tin cô, nhưng tôi tin Nhiên hơn. Nói đi, tại sao cô lại làm thế với cô ấy.

– Anh xem chị ta đâu có sao? Mười mấy năm nay đổi lại bằng anh không tin em bằng chị ta sao? Anh chưa bao giờ thế này với em? Dù có không yêu em, anh cũng đâu có hành xử thế này? Chỉ vì chị ta sao? Anh nhìn đi chị ta có sao đâu mà anh làm thế này với em.

– Câm mồm! Cô không nhìn thấy cô ấy trầy xước khắp ngừoi sao? Nếu cô ấy không nhanh trí có lẽ đứa bé trong bụng cũng bị cô hại rồi.

Thấy thái độ Văn như vậy Ngọc bỗng thấy trong lòng đau đớn vô cùng, bà Lân có lẽ xót con gái liền nói:

– Văn, sao cháu có thể nói thế với con bé, sự tình thế nào cháu chưa rõ mà cháu đã vội kết luận con bé như vậy chứ, cả Nhiên nữa, nếu cháu ghét con bé thì cứ nói thẳng từ nay cô chú không cho nó đến đây nữa chứ đừng đổ thừa cho nó.

Văn nhìn bà Lân rồi nói:

– Được, cô nói vậy cháu nghĩ có lẽ chắc tại cháu hơi nóng tính, chưa có bằng chứng gì đã vội kết luận.

Nói rồi anh quay sang ông Minh nãy giờ vẫn chưa hết hoang mang:

– Ba, trước kia nhà mới mới lắp camera ở cổng, nhưng tháng trước ba đã lắp thêm camera ngoài sân đúng không ạ? Giờ tất cả cùng vào xem lại đoạn phim ban nãy xem sự tình thế nào là được mà.

Đột nhiên mặt Ngọc tái mét lại, cô ta sợ hãi run rẩy không thốt lên lời. Nhiên nhìn vẻ mặt ấy, cùng mấy lời lẽ vừa rồi của cô ta trong lòng có chút hả hê. Ông bà Lân tất nhiên làm sao dám tin con gái mình có thể độc ác như vậy liền nói:

– Được, bây giờ xem lại sẽ rõ ai là kẻ nói dối thôi.

Ngọc lúc này mặt cắt không còn giọt máu, cô ta lắc đầu nói:

– Ba mẹ, không cần đâu con cũng không muốn xích mích xảy ra giữa hai nhà. Dù sao chị Nhiên cũng là vợ anh Văn, dù chị ấy có nói dối thì cũng bỏ qua hết đi. Chúng ta về thôi ba mẹ.

– Vậy Nhiên, cháu lên tiếng xin lỗi con bé một câu vì vu oan cho nó đi rồi mọi chuyện coi như bỏ qua, cô cũng không muốn làm to chuyện này.

Bà Lân nhìn Nhiên nói giọng đầy mỉa mai, Văn liền tiến về phía Ngọc lôi cô ta dậy rồi nói:

– Ngọc, nếu cô oan ức thì xem lại đoạn phim đó rồi biện minh cho mình. Giờ ai đúng ai sai không thể kết luận được, nếu không xem trong lòng mỗi người vẫn sẽ có những suy đoán sai lầm thì sao? Hay là có người có tật giật mình.

Ngọc lúc này đã bị dồn đến chân tường, chưa kịp lên tiếng Văn lại nói tiếp:

– Ba, ba xem có nên xem không? Con không muốn đổ oan cho người tốt, giờ tất cả mọi người cùng xem rồi hãy nói tiếp.

Chủ tịch Minh nãy giờ vẫn im lặng liền quay sang vợ chồng chú Lân nói:

– Hai người cứ vào xem thử đi đã, tôi nghĩ con bé Nhiên không bịa ra chuyện này đâu.

Nói rồi ông vào bên trong, Nhiên cũng từ từ đứng dậy nhìn theo ông trong lòng có chút ấm áp, vợ chồng ông Lân cũng đứng dậy đi theo vào trong còn không quên nói với Ngọc:

– Đi thôi con, không làm thì không sợ.

Nhưng vợ chồng ông Lân đâu biết được đứa con gái xinh đẹp kia trong lòng đang run rẩy đến tột độ. Văn nhìn thái độ cô ta, hiểu rõ rằng cô ta đang nghĩ cách để phá huỷ đoạn băng kia anh liền lôi xềnh xệch cô ta vào phòng, tay còn giữ chặt không để cô ta có thể làm gì. Chủ tịch Minh khi ấy đã ngồi vào bàn, dùng chuột bật lại đoạn hình ban nãy. Ngọc như muốn giãy giụa đập vỡ tan màn hình kia nhưng lúc này toàn thân đã bị Văn giữ chặt. Thật không may cho cô ta, camera nhà ông Minh xịn đến mức có cả tiếng lẫn hình, ông bà Lân lặng lẽ quan sát từng thước phim qua đi trong lòng vẫn thầm nghĩ con gái mình sắp được minh oan. Thế nhưng giây phút đứa con gái vàng ngọc nguyền rủa con dâu quý nhà ông Minh rồi dùng hết sức lực đẩy Nhiên xuống đất bỗng dưng cả căn phòng chợt lặng im đến đáng sợ. Ông Minh tua đi tua lại đoạn đó hai lần rồi quay sang nói:

– Ngọc, sao cháu lại làm thế với con bé Nhiên? Ban nãy còn định đổ lỗi cho nó cơ mà. Cả cô chú nữa nuông chuồng nó đến mức hư hỏng rồi đấy, hôm nay mệnh lớn nên cháu tôi không sao, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?

Ông bà Lân lúc này vừa xấu hổ nhục nhã, lại hoang mang tột cùng, Văn lúc này mới nói tiếp:

– Chuyện đã rõ mười mươi rồi nhé, Ngọc cô còn gì để chối cãi không? Còn tôi cũng nói rõ cho cô biết trước kia tôi thừa biết mấy chuyện cô làm sau lưng tôi, khi có người con gái nào tiếp cận tôi cô đều làm mấy trò mèo để họ không dám tới gần. Nhưng giờ là vợ tôi, tôi không nể tình mà tha cho cô nữa đâu. Tôi sẽ lấy đoạn băng này giao cho cảnh sát, dù không khiến cô ăn cơm tù mặc áo số được cũng khiến cô thân bại danh liệt.

Bà Lân nghe Văn nói bất chợt sợ hãi quỳ xuống van xin:

– Văn, đừng mà, cháu đừng làm thế, tha cho con bé đi cháu. Nó trẻ người non dạ, cô xin cháu.

Văn hất tay bà ta dứt khoát nói:

– Ban nãy cô còn một mực bênh cô ta mà, loại ngừoi độc ác thế này cô nghĩ có thể để cô ta lộng hành sao? Đoạn video này mà gửi lên cảnh sát cô ta ít cũng bị giam giữ vài ngày, tôi mua cái giấy chứng nhận thương tật trên mười một phần trăm cho Nhiên thì đảm bảo cô ta sẽ phải ngồi tù vài năm.

Ngọc run rẩy bất chợt quỵ xuống, mấy hàng nước mắt lã chã rơi xuống đất, cô ta lúc này mới ý thức được việc làm của mình nhưng không dám mở miệng cầu xin. Chủ tịch Minh cũng căm ghét hành động độc ác của cô ta vô cùng, nhưng ông Lân lại là bạn ông thế nên có lẽ việc này để cho Văn tự gảii quyết. Nhiên nhìn hết cảnh tượng này, bà Lân vẫn không thôi khóc lóc còn dập đầu cầu xin Văn, trong lòng cô chợt có chút thương cảm. Nếu người làm sai là cô, có lẽ mẹ cô cũng hành động như vậy. Văn vẫn kiên định với thái độ đó, chỉ cần nhìn cũng thấy cả vợ chồng ông Lân và Ngọc đều sợ hãi vô cùng. Bà Lân bò người lên ôm chặt chân Nhiên rồi nói:

– Nhiên cô xin cháu, cô biết con bé sai rồi nhưng cháu làm ơn làm phước tha cho nó được không? Dù sao đứa bé cũng không sao mà, cô xin cháu đấy.

Nhiên nhắm nghiền mắt, không dám nhìn người phụ nữ trước mặt cuối cùng nói:

– Được, cháu sẽ tha cho cô ta, nhưng cô ta phải quỳ xuống trước mặt cháu tự tay vả mặt mình năm cái sau đó xin lỗi cháu chân thành nhất.

Tất cả mọi ánh mắt ngỡ ngàng hướng về Nhiên, Văn vội lên tiếng:

– Nhiên, sao có thể dễ dàng tha cho cô ta như vậy được?

– Không sao đâu anh, coi như làm phúc cho con mình.

Ngọc lúc này không còn sự lựa chọn nào khác, dù căm phẫn người phụ nữ trước mặt đến tột cùng nhưng cô ta hiểu nếu không làm theo đời cô ta sẽ tiêu tan liền quỳ xuống trước mặt Nhiên, bàn tay trắng trẻo tự tát lên mặt năm phát đau đớn rồi nói:

– Chị Nhiên, em biết em sai rồi, em xin lỗi chị và từ nay sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này nữa.

Văn lắc đầu nói:

– Đó là điều kiện của Nhiên, tôi còn có một điều kiện nữa là cô phải cút khỏi Việt Nam nhanh nhất có thể. Cô đừng mơ có thể làm gì được Nhiên, hay có ý định trả thù, nên nhớ công ty bố mẹ cô phụ thuộc rất nhiều vào công ty của ba tôi. Và toàn bộ bằng chứng tôi đang nắm trong tay có thể khiến đời cô tiêu tan kể cả cái video vừa quay khi cô quỳ xuống xin lỗi Nhiên. Tốt nhất cô đừng nói thêm gì nếu không tôi sẽ không tha cho đâu, biết điều ngoan ngoãn nghe lời đi.

Ngọc hướng ánh mắt về Văn, chưa bao giờ cô ta cảm thấy đau đớn như lúc này. Nỗi đau bị làm nhục không đau đớn bằng nỗi đau bị người mình yêu thương phũ phàng. Ông bà Lân cũng biết tội của con gái khó mà tha thứ nên đành chấp nhận việc này, giờ có lẽ có cho tiền cô ta cũng không dám đυ.ng vào sợi lông chân của Nhiên. Ông Minh nhìn Nhiên, trong lòng chua xót vô cùng, bàn chân băng bó thế kia có lẽ rất đau. Ngọc cúi đầu, khẽ nói:

– Em xin lỗi, em sẽ đi, từ nay em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, em sẽ đi nước ngoài, em sẽ không bao giờ gặp anh nữa.

Văn nhếch mép đáp lại:

– Tốt nhất nên như vậy.

Vợ chồng ông bà Lân mau chóng kéo đứa con gái độc ác đứng dậy rối rít xin lỗi rồi mau chóng trở về. Căn nhà lúc này chỉ còn ba người, ông Minh thở dài nói:

– Nhiên, con thật sự không sao chứ?

Cô nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của ông Minh liền lắc đầu đáp:

– Thưa ba, con không sao đâu ạ. Bác sĩ nói chỉ trầy xước tý thôi chủ yếu là chân bị chảy máu chứ tay cũng sứt tý không vấn đề gì.

– Được rồi, mọi chuyện cũng qua rồi, nó không dám làm gì con nữa đâu. Ta thật không ngờ con bé Ngọc này lại độc ác đến mức như vậy.

Nói rồi ông liên tục thở dài thườn thượt, Văn hiểu ba mình có lẽ cũng rất sốc, anh liền an ủi ông mấy câu rồi xin phép đi về. Ông Minh biết Nhiên vẫn còn hoảng loạn nên cũng giục cô về nghỉ ngơi sớm còn ông trở lại phòng. Ra xe Văn nhìn mấy vết thương trên tay Nhiên rồi hỏi:

– Em còn đau không?

Nhiên mỉm cười lắc đầu đáp:

– Em không sao đâu, thật đấy chân hơi xót chút thôi còn tay không đau tẹo nào.

Cô nói xong, lại nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vẫn chưa hết sợ hãi, cô xoa tay xuống bụng có lẽ nếu hôm nay đứa bé có chuyện gì thì Văn gϊếŧ Ngọc mất. Đột nhiên cô liền hỏi

– Văn, em có thể hỏi anh một chuyện được không ?

Anh gật đầu đáp :

– Em hỏi đi.

– Tại sao anh lại tin em? Khi nãy ấy, có thể em nói dối thì sao?

Văn đột nhiên dừng xe lại, siết chặt tay cô rồi nói:

– Anh yêu em, yêu em nên tin em. Vả lại anh biết tính cách em thế nào, con người Ngọc ra sao? Anh chắc chắn rằng em không phải người có thể mang đứa bé trong bụng ra làm công cụ đổ tội cho người khác đâu.

Nhiên ngước ánh mắt to tròn nhìn Văn, trong lòng xúc động vô cùng liền lý nhí nói:

– Anh thật sự rất tin em sao?

Văn ghé sát lại hôn lên trán cô rồi nói:

– Đúng vậy, anh rất tin em. Em là cô gái anh yêu thương và tin tưởng nhất. Dù ai có nói gì anh cũng vẫn tin em.

Nhiên khẽ mỉm cười, nghĩ đến mấy lời Ngọc nói khi nãy bỗng cảm thấy bản thân hơi đáng trách khi nghi ngờ anh. Phải rồi, người đàn ông này luôn một mực tin cô, bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi tại sao cô lại nghi ngờ tình yêu của anh ta dành cho mình chứ. Những lời Ngọc nói cũng theo gió mà bay, cô không muốn bận tâm, mà cũng không muốn suy nghĩ nhiều, bởi thật lòng giây phút này cô cũng như anh, cô tin anh hơn tin Ngọc. Hôm nay lần đầu tiên cô thấy Văn tức giận như vậy, nhưng sự tức giận đó lại khiến cô thấy ngọt ngào vô cùng