Chương 61

Cả một buổi chiều không làm được gì, cứ nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Chu Linh hiện tại rất muốn gọi cho Dương Thành, nhưng đến khi chuẩn bị gọi cô lại đặt điện thoại xuống.

Bây giờ gọi cho anh thì cô nên nói gì đây? Không lẽ nói sự thật, sự thật cô chính là cô bé lúc trước, chứ không phải Hạ Hiểu Nhu.

Cả buổi chiều này cô cũng đã rõ ràng mọi chuyện rồi.

Tại sao khi đó Trợ lý Trần nói Hạ Hiểu Nhu gây hiểu lầm, hại cô, Dương Thành lại không làm ra hành động gì.

Cũng chính thời gian đó, hộp đồ của cô đáng ra phải ở cô nhi viện thì nó lại nằm trong bàn làm việc của Hạ Hiểu Nhu.

Hạ Hiểu Nhu là đồ dối trá. Cô ta đã lừa gạt Dương Thành.

Nhưng dù biết như vậy, cô cũng không thể làm gì được. Cô không thể trở về làm Hinh nhi của ngày xưa nữa.

Nhưng không phải bây giờ cũng rất tốt hay sao. Cô được số phận đặc cách trở thành vợ của Dương Thành, được ở bên anh một cách danh chính ngôn thuận.

Nhưng dù như vậy cô cũng không thể tha thứ cho Hạ Hiểu Nhu được. Uổng công lúc trước cô còn coi cô ta là bạn tốt.

...

Trước khi đi ngủ, Chu Linh vẫn quyết định gọi cho Dương Thành. Nhưng có vẻ như anh rất bận thì phải, cô gọi mấy cuộc điện thoại anh cũng không bắt máy.

Nhưng bây giờ cô rất nhớ anh...

Phải làm sao bây giờ?

Vì không gọi được nên cô chỉ có thể gửi cho anh một tin nhắn gửi gắm tràn đầy tình yêu của cô.

Nhắn xong, cô vẫn cố thức thêm một lúc. Rồi mơ màng ngủ đi lúc nào không hay.

...

Buổi sáng hôm sau, Chu Linh vừa dậy liền hẹn Hạ Hiểu Nhu tại một quán cà phê gần Tập đoàn Dương thị.

Mặc dù chuyện này cô không thể nói với Dương Thành nhưng nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, cô liền cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.

Cô không muốn thấy Dương Thành bị lợi dụng, không muốn thấy anh bị lừa dối.

...

9 giờ sáng, Highland coffee...

Chu Linh đến sớm hơn 10 phút, cô gọi cho mình một ly cà phê sữa. Nhưng phải đợi đến hơn 9 giờ, Hạ Hiểu Nhu mới lững thững đi đến, rồi ngồi xuống chỗ ngồi đối diện với Chu Linh.

Phục vụ đi đến bên bàn lịch sự hỏi Hạ Hiểu Nhu muốn dùng gì.

- Một cà phê đen.

Sau đó liền đối mặt với Chu Linh.

- Không biết Thiếu phu nhân gọi tôi ra đây là có chuyện gì muốn căn dặn?

Không quan tâm câu nói mang hàm ý khıêυ khí©h của cô ta, Chu Linh nhấp nhẹ một ngụm cà phê, đặt ly xuống sau đó mới bình tĩnh nhìn Hạ Hiểu Nhu đang ngồi phía đối diện.

- Cũng có chuyện gì quan trọng... chuyện này cũng nhỏ thôi.

- Ồ... chuyện nhỏ gì mà Thiếu phu nhân phải đích thân ra mặt vậy?

Lần này, ánh mắt Chu Linh liền thay đổi, không phải bất cần như trước nữa mà thay vào đó là một đôi mắt sắc lạnh.

- Rời khỏi chồng tôi ngay lập tức.

Hạ Hiểu Nhu nhếch mép khinh thường, chờ mãi cũng chờ đến lúc này. Biết được mục đích của Chu Linh, cô ta càng nhởn nhơ hơn ban đầu.

- Tôi làm thư ký cho giám đốc chứ không phải làm công cho cô. Cô có quyền gì chứ?

- Vậy là cô không đồng ý?

Dùng một lát, Chu Linh mới nói tiếp.

- Hừ... Đừng tưởng tôi không biết những chuyện mà cô đã làm.

- Tôi đã làm chuyện gì? Sao tôi lại không nhớ vậy?

- Chắc chuyện cô nói cô là bé gái bị bắt cóc cùng Dương Thành, cô chưa quên đâu nhỉ?

- Cô nói chuyện đó là có ý gì?

Thấy gương mặt của Hạ Hiểu Nhu chỉ hơi cương lên một chút, Chu Linh khẽ mỉm cười.

- Cô đã nói dối, cô căn bản không phải là đứa bé đó. Tôi đã điều tra xong. Tôi còn ngồi ở đây nói chuyện với cô chỉ vì muốn cô tự giác một chút, đừng để tôi phải ra tay.

Lúc này Hạ Hiểu Nhu đã có dấu hiệu tức giận, Chu Linh liền đứng dậy.

Nhưng Chu Linh vừa định quay đầu liền nhìn thấy Hạ Hiểu Nhu đứng dậy, giơ tay lên ý định muốn đánh cô. Dường như theo phản xạ, Chu Linh liền đưa tay lên nắm lấy tay cô ta.

Ánh mắt Chu Linh ngùn ngụt lửa giận.

- Cô còn dám đánh tôi?

Sẵn cốc cà phê còn thừa, Chu Linh không ngần ngại hắt thẳng lên mặt cô ta.

Ngay lập tức một tiếng hét chói tai vang vọng khắp không gian yên tĩnh của quán cà phê. Chu Linh không quan tâm ánh mắt mọi người nhìn đến, cô bây giờ chỉ muốn rời khỏi đây nhanh một chút, thật không muốn thấy khuôn mặt đáng ghét phía trước thêm giây phút nào nữa.

- Tôi không có nhiều thời gian dành cho cô đâu, nên nhanh nhanh nộp đơn thôi việc đi.

Sau đó để tiền thanh toán trên bàn sau đó nghênh ngang rời đi, để lại Hạ Hiểu Nhu nhếch nhác tức giận đứng im một chỗ.

- Cứ chờ đi. Tôi sẽ không để cô yên lâu đâu.