Oa... đói quá à. Không ai biết cô chính là một con sâu lười, chỉ khi nào cô đói thì mới dậy được.
Chu Linh thật cẩn thận đi xuống giường, cô đi đã lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa thấy cửa ra ở đâu.
Haiz... bị thế này đúng là khó chịu mà. Kì thật nếu ban đầu cô đi bên phải thì sẽ đến cửa ngay nhưng chính là cô lại đi bên trái.
Vì vậy cô cũng sẽ thấy một cánh cửa nhưng sẽ là cửa phòng tắm.
"Aaa... cửa ở đâu vậy trời? Chẳng lẽ mình đang ở trong một cái hộp. A có cửa rồi".
Khi cô đang đi thì đột nhiên cô tìm được một cái cửa.
Bên trong này... hình như là phòng vệ sinh.
Thôi như vậy cũng được, dù sao cô cũng phải vệ sinh cá nhân đã. Chu Linh lầm bầm, đánh giá từng chai lọ ở trên kệ rửa mặt.
Hình như đây là dầu gội, dầu xả, kem dưỡng da... A... cái này có mùi bạc hà thì chắc là kem đánh răng rồi.
Nhưng cô chưa kịp lấy đã bị một bàn tay ngăn lại.
- Đó là sữa rửa mặt. Để tôi lấy cho cô.
- Cảm ơn anh.
Chu Linh tiếp nhận bàn chải. Nghi hoặc... Sao sáng ra mà anh đã vào phòng cô làm gì nhỉ???
Kì thật từ lúc Chu Linh kêu lên thì Dương Thành đã vào rồi.
Chứng kiến cái cách cô tìm đường thì anh lại nảy ra ý nghĩ đứng xem. Cho đến khi cô định lấy sữa rửa mặt để đánh răng thì anh không nhịn được nữa mà phải ra tay giúp đỡ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Chu Linh được Dương Thành đưa xuống phòng ăn.
Ban đầu còn hơi khó khăn một chút nhưng dù sao cũng chỉ có bánh mì, trứng và sữa nên Chu Linh vẫn ứng phó được.
- Tôi quyết định sẽ thuê một người giúp việc tiện chăm sóc cho cô.
Dương thành vừa ăn vừa không để ý nói.
- Cái gì? Người giúp việc?
Cmn... lại còn cài vào chân trong??
Cô giúp việc này mà đến thì số cô chỉ có thảm hơn chưa không có hơn.
Phải biết là cô ta chính là người mà nữ chính cài vào căn nhà này.
Mà nếu cô đoán không nhầm thì cái ý kiến này chính là do nữ chính đề ra.
Chu Linh biết dã tâm của cô ta tuyệt đối không nhỏ... Mà kệ... chuyện của Dương Thành đâu liên quan gì đến cô.
Việc của cô là phải vượt qua cái kiếp số đen đủi này trước đã...
"Tuyệt đối không đồng ý." Đây chính là cái ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô lúc này.
- Tuyệt đối không đồng ý.
- Sao?
- À... Không. Ý em là như thế này là được rồi. Em cảm thấy như thế này là ổn rồi.
Cư nhiên lại nói ra. Đúng là cái miệng vạ cái thân mà.
Dương Thành hừ lạnh.
- Vậy sao? Vậy cô cứ tự mà làm. Đừng để như sáng nay...
- Em đảm bảo. Mà nếu có như sáng nay thật thì... em cũng sẽ không làm phiền anh nữa đâu.
Chu Linh ủy khuất uống hết cốc sữa của mình.
Sau khi Dương Thành đi làm thì cô bắt đầu hành trình chinh phục ngôi nhà này. Dù gì thì căn nhà cũng khép kín, cô không tin mình lại bị lạc ở trong này.
Căn nhà này phải nói làm rất rộng luôn... Mà có một điều cô cực kì thích đó là trong nhà này có một cái bể bơi siêu rộng luôn... Haha... rộng đến nỗi cô suýt chút nữa thì trôi nổi dưới đó.
Sau một buổi sáng thì cô cũng biết được vị trí của các phòng, vị trí của các thứ ở trong phòng bếp.
Phải biết là dù thế nào thì cô cũng không thể chết đói được. "Có thực mới vực được đạo" quả thật không sai mà.
Không những thế cô còn có thể phân biệt được kem đánh răng, sữa rửa mặt và nhiều thứ khác nữa.
Bây giờ cô không biết giờ giấc để ăn uống hợp lý nên cứ đành chờ đến lúc đói thì mới đi ăn.
Đến tầm giữa trưa, trong khi cô đang giải quyết bữa trưa thì đột nhiên có tiếng chuông cửa.
Bình thường thì cửa cũng chỉ khóa thôi nhưng hôm nay cô chốt luôn vào.
Dù gì thì một người mù ở nhà cũng rất nguy hiểm đi.
- Ai vậy?
Chu Linh dè dặt hỏi.
- Mở cửa.
Dương Thành khó chịu trả lời.
Chu Linh nghe ra là Dương Thành thì cẩn thận mở khóa.
- Xin lỗi, vì an toàn nên em mới khóa cửa.
Theo kịch bản thì hình như hôm nay nam chính sẽ ở lại công ty đến khuya mà, sau đó thấy nữ chính làm việc chăm chỉ mà bị cuốn hút.
Từ đó mới yêu mà. Có gì đó sai sai ở đây.
- Sao hôm nay anh về sớm vậy?.
Chu Linh vừa đi vào liền hỏi nghi vấn của mình. Nếu mà không đúng với kịch bản thì cô sẽ khó phòng tránh được cái kết của mình rồi.
Dương Thành nhăn mày, cực kì bực bội nói.
- Tôi muốn về lúc nào cũng không liên quan đến cô. Không phiền cô quan tâm.
Hừ... ai thèm quan tâm anh chứ. Dù vậy thì cô vẫn phải làm một cô em gái kiểm luôn cả vợ. Haizz... Thật nan giải a...
- Em đang ăn, anh cùng ăn không?
Chu Linh lên tiếng. Mặc dù không thể thấy Dương Thành nhưng vẫn nên mời người ta một câu chứ nhỉ dù sao thì đây cũng là nhà của anh ta mà.
Hôm nay bình thường mà nói thì Dương Thành vẫn sẽ ở công ty để tăng ca.
Phải nói là một tuần có 7 ngày thì có 6 ngày anh không ở nhà. Nhưng tuần này hầu như ngày nào anh cũng về đây.
Có lẽ đây là tuần mà anh về nhiều nhất kể từ khi anh và cô lấy nhau đến giờ.
Nhưng hôm nay khi anh trở về cư nhiên thấy cô đang ăn cơm mà còn do chính cô nấu.
Không phải bình thường cô không ăn ngoài thì cũng gọi cơm về nhà ăn sao?
Dù sao thì bây giờ cô cũng không tiện.
Thật ra hôm nay là thứ bảy, anh và Chu Linh sẽ thường về nhà tổ ăn cơm với gia đình rồi ở lại đó một đêm đến hết chủ nhật mới lại quay về.
Bình thường anh sẽ không trở về nhà như thế này mà là ở công ty đến tối rồi mới lái xe về nhà tổ luôn nhưng lần này không giống.
Dù sao thì cũng sống với nhau gần 20 năm. Cô ấy cũng đang bất tiện, nếu mẹ anh có hỏi thì cũng rất là phiền.
Dương Thành rời mắt từ bữa cơm đạm bạc của cô đi, từ từ đi lên phòng, cũng không quên nói lại với Chu Linh.
- Lên thay quần áo đi. Tôi đưa cô đến nhà tổ.
Sau đó lại để ý thấy cái áo cô đang mặc.
- Không ngờ cô như vậy rồi mà vẫn muốn câu dẫn người khác.
Sau đó anh cũng không nhìn cô lấy một cái mà đi luôn lên phòng.
Chu Linh đơ luôn. Anh nói cái gì đấy? Cô đã chọc anh ta cái gì sao???
Hậm hực lên phòng nhưng rất nhanh cô lại lấy lại được tinh thần. Về nhà tổ thì chẳng phải là có đồ ngon mà ăn sao?
Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa đó làm chuyện mặc quần áo. Cô bị như thế này thì làm sao mà tìm được quần áo hẳn hoi.
Bộ cô đang mặc đây cũng là cô lấy tạm một chiếc váy ngủ mà mặc chứ cũng không biết hình thù nó ra làm sao cả.
Đang rối rắm trước cửa tủ quần áo thì bỗng có gì đó được nhét vào tay cô.
Thật ra Chu Linh không biết cái váy ngủ mà cô lấy ra mặc tạm đó chính là cái váy ngủ ren màu đen sεメy mà ngày trước nữ phụ đã mặc để câu dẫn Dương Thành.
Vì vậy,... Dương Thành rất có thành kiến với cái váy đó...
- Mặc bộ này đi.
Dương Thành không biết xuất hiện từ lúc nào đã đưa cho cô một chiếc váy.
- Cảm ơn...
Chu Linh khẽ cảm ơn, thầm nghĩ Dương Thành thật ra cũng không quá tệ mà ngược lại lại rất tốt.
Chắc cũng vì vậy mà nguyên chủ mới chấp nhất như vậy. Nghĩ đến đây, tim cô khẽ lệch một nhịp.
Sau khi thay đồ xong, Dương Thành đưa cô đến nhà tổ.