Chương 50: Thích... Cố Thành Uyên...

Khi Tần Khuynh Khuynh quay lại phòng ngủ của mình, đầu óc cô vẫn còn ngốc ngốc.

Cố Thành Uyên hôm nay đã tỉnh rượu rồi đúng không?

Cố Thành Uyên là ôm cô, đúng không?

Dựa!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Chẳng lẽ đây là phương thức mở ra chính xác cái gọi là thanh mai trúc mã?

Không, không đúng.

Lúc trước cũng không như thế này.

Hình như, cái trạng thái này bắt đầu khi cậu ấy uống say vào ngày hôm qua.

Cũng hoặc là…Sau khi Hứa Lâm Dụ xuất hiện…

Cậu ấy thể hiện cái gọi là ham muốn chiếm hữu hết lần này đến lần khác.

Trời ạ?

Giữa bạn bè cũng có ham muốn chiếm hữu?

Tần Khuynh Khuynh ngã vào trên giường, đã mấy ngày cô không quay về căn phòng này.

Giữa chăn và gối, có nhiều hơi thở của Cố Thành Uyên.

Cô cảm thấy vừa quen thuộc, vừa xa lạ…

Tần Khuynh Khuynh nằm nghiêng, ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức màn màu lam nhạt.

Giống như không chỉ đơn giản là bạn bè…Cậu ấy như là, vợ chồng chưa cưới?

Hơn nữa là thanh mai trúc mã, bất luận như thế nào, cũng đều phải vượt lên trên giả thiết bạn bè.

Nghĩ đến điều gì đó, hô hấp của Tần Khuynh cứng lại.

Quá hài hước đi, không có khả năng.

Cô bất giác nhắm mắt lại, không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Muốn trách thì trách cậu ấy uống rượu xong lại cứ tán tỉnh, làm cho đầu óc cô toàn là mấy thứ chuyện lòng vòng ma quỷ.

Còn làm cô mơ một giấc mơ như vậy.

Không nghĩ tiếp tục nghĩ vớ vẩn nữa, cô và Cố Thành Uyên mỗi người đều có người mình thích, thật sự không có khả năng.

Đúng vậy, không có khả năng.

Nhưng mà giây tiếp theo Tần Khuynh Khuynh lại càng suy sụp, tại sao lại không có khả năng?

“Fuck!”

Cô sắp bị tức khóc vì mạch não của mình.

Nghĩ cái gì không chịu nghĩ, một hai cứ nghĩ đến chuyện này.

Không được, Không được, cần phải kịp thời ngăn chặn hậu quả.

Tần Khuynh Khuynh hít sâu mấy hơi, mới từ từ bình tĩnh lại.

Mở Wechat ra, bắt đầu lải nhải ở nhóm “Dì bảy và dì tám của Ngụy Bác Vũ.”

----Các vị anh em, chị em cùng với cháu trai Bác Vũ, hôm qua mình gặp được Nam Thần ca ca.

----Sướиɠ chết mình rồi.

----Cực kỳ đẹp trai.

----Thậm chí mình còn cùng anh ấy nói chuyện!!!

----Các cậu không thể hiểu được cảm giác của mình.

……..

Cô đã gửi đi rất nhiều lời nhắn si mê, trong lòng lại không hề có cái gì kích động.

Đẹp trai thì đẹp trai, cũng gần giống như Cố Thành Uyên.

Nam Thần ca ca đối với cô mà nói, là tình yêu sét đánh.

Lúc nhìn thấy Hứa Lâm Dụ, cô kinh hỉ như nhìn thấy được thần tượng, cũng có mang theo chút lo lắng đối với một người xa lạ.

Vì mang theo tò mò, cô thử nếm thử loại trà yêu thích của anh.

Cái này…Chắc là thích đi?

Chắc là vậy…

Nhưng…Sẽ không phải giống như Trình Quất Tử thích cái idol đặc biệt đẹp trai kia đi?

Cái dạng thích nay, hình như không phải là muốn dành phần đời còn lại ở bên nhau.

Tần Khuynh Khuynh cảm thấy rối rắm đến mức cảm giác tóc đã rụng đi rất nhiều.

“Cái quái gì vậy!”

Cô sốt ruột trong lòng, đột nhiên ngồi dậy.

Vẻ mặt khó chịu.

Cố Thành Uyên bưng lên hai ly nước mật ong, khóa trong phòng cô vẫn luôn chưa sửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Tần Khuynh Khuynh ngồi trên giường giống như người điên.

Cố Thành Uyên nhướng mày, “Không phải là muốn ngủ nướng sao? Không thấy buồn ngủ?”

Tần Khuynh Khuynh vén đầu tóc che khuất mắt ra, nhìn về phía thủ phạm làm cô đầu óc suy nghĩ lung tung, tức giận, “Buồn ngủ! Ai nói mình không buồn ngủ?”

Sau đó cô nhắm lại mắt mà ngã xuống như là cương thi.

Không buồn ngủ cũng phải ngủ, nếu không sẽ làm cô nghĩ lầm rằng cô có bao nhiêu quan tâm đến cái tên nào đó.

Cố Thành Uyên không rõ lý do, liền đặt một ly nước mật ong lên tủ đầu giường.

Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cậu vừa đóng cửa lại, Tần Khuynh Khuynh liền mở mắt ra.

Sửng sốt hai giây, quay đầu lại liền nhìn thấy ly nước mật ong trên tủ đầu giường.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, cô đã thấy quen thuộc với những gì mà Cố Thành Uyên đã làm cho cô.

Cũng hoặc là…Từ trước đến nay cô luôn là ngồi mát ăn bát vàng như vậy.

Chưa bao giờ nghĩ đến Cố Thành Uyên sẽ rời đi, cũng chưa hề nghĩ đến Cố Thành Uyên chăm sóc cho một cô gái khác như vậy sẽ mang bộ dáng gì.

Cô sẽ mang cảm giác như thế nào.

Không sao cả, hay vẫn là…Mất mát?