Mẹ Tần cười cười, “Đúng vậy, mọi người đến Vân thị khi nào?”
Người lớn từng người ngồi xuống.
“Mến đến vào buổi chiều, mấy hôm nay con trai tôi đến Vân thị có chút việc, tôi liền cùng ông Hứa qua đây nhìn xem một chút.”
Mẹ Cố liền tiến lên phía trước, “A? Vậy mọi người có chỗ ở sao? Tôi còn một căn nhà trống.”
Tiểu Tình vội vàng xua tay, “A không cần, căn nhà lúc trước vẫn luôn không bán…Đúng rồi, tôi có đem qua đến cho hai bà.”
Hai năm trước, lúc con trai bà thi đại học, bà cùng ông Hứa đều bận ở ngoại thành, không có cách nào quay về được.
Căn nhà kia ở Vân thị cách địa điểm thi khá xa, liền tìm bạn học cũ giúp đỡ tìm khách sạn ở cạnh địa điểm thi.
Trong kỳ thi đại học, ở gần địa điểm thi không dễ tìm khách sạn.
Bà vẫn luôn nhớ đến sự giúp đỡ của bạn học cũ, gần đây vừa vặn có thời gian, liền cùng với con trai quay trở về xem một chút.
Mẹ Cố cười gượng hai tiếng, vung vẩy tay, “Bà xem bà kìa, khách khí như vậy làm gì?”
Ba người phụ nữ chớp mắt đã quên cái gì tình địch hay không tình địch, túm nhau trò chuyện rôm rả.
Ba Cố cùng ba Tần vây quanh ông Hứa bắt đầu nói chuyện, “Đây là ông Hứa đúng không? Nhìn còn khá tròn trịa.”
Ba Cố cũng không chịu yếu thế, “Tôi nghe vợ của tôi nói, còn tưởng rằng ông Hứa phải cao đến 1m85.”
Nhìn cái này thì cũng chừng 1m75 thôi, cũng không biết năm đó là như thế nào đi tán gái, còn dám lôi kéo vợ mình ngồi xe máy đi đón gió?
Người bị bỏ quên ở cửa, Tần Khuynh Khuynh: “…”
Có chút lâu đi…
Cô túm lấy tay áo Cố Thành Uyên, nhỏ giọng, “Ba ghen lên đáng sợ như vậy sao?”
Đều đem chú Hứa nhà người ta dỗi thành như vậy.
Còn may chú Hứa nhìn cũng không quá xấu hổ, thành thạo đối phó.
Cố Thành Uyên nhếch môi, cúi đầu nói cho cô, “Đúng vậy, đàn ông khi ghen lên đều đáng sợ như vậy.”
Cậu cũng vậy.
Không biết tại sao, Tần Khuynh Khuynh rùng mình lên một cái, có chút không thoải mái.
“Cái kia…Mình đi toilet đây.”
Cô ôm chặt chiếc túi màu xanh của mình đi ra ngoài.
Bên này có động tĩnh, ba người phụ nữ đang trò chuyện vui vẻ cuối cùng cũng nhớ đến con cái của mình.”
“Đây là con trai của Minh Tương phải không?” Tiểu Tình đánh giá Cố Thành Uyên một vòng, chảng trai trẻ này còn rất đẹp trai.
Cùng cấp bậc với con trai bà.
Cố Thành Uyên nhãy mắt đã đi đến, hơi cúi đầu, “Chào dì, cháu là Cố Thành Uyên.”
“Ái chà, con trai của bà thật là đẹp trai, lịch sự, hiện tại đang học cấp 3 sao?”
Mẹ Cố đắc ý nâng lên lông mày, “Đúng vậy, cũng đang học ở trung học số 3.”
Con trai của bà đương nhiên là đẹp trai, lịch sự, cũng không nhìn xem là do ai sinh ra.
“Hôm nay con trai Hứa nhà bà không đến sao?”
“Có đến, đang ở bên ngoài gọi điện thoại.”
“Đợi đã, nhà Mạn Ninh có con gái đúng không?”
Mẹ Tần gật gật đầu, liếc nhìn về phía cửa, “Khuynh Khuynh ở bên ngoài sao?”
Cố Thành Uyên cũng quay đầu lại thoáng nhìn, “Cậu ấy đi toilet.”
Khuynh Khuynh?
Mắt Tiểu Tình sáng lên, “Tên này hay nha, Khuynh Khuynh…”
Mẹ Tần ngượng ngùng xua xua tay, “Cũng còn tốt.”
Cố Thành Uyên: “…”
Cậu vẫn là thích đối xử tình địch thô bạo đơn giản như ba hơn.
Nghĩ như vậy, bước chân đã hướng đến chỗ ba người đàn ông bên kia đi qua.
Trong nhà vệ sinh mở ra cửa sổ, gió có chút lạnh.
Tần Khuynh Khuynh rửa sạch tay, tùy ý vẩy nước liền đi ra ngoài.
Đoán rằng khoảng cách đến phòng là có thể tự nhiên làm khô, vì không làm ướt túi xách màu xanh của mình, cô cũng không lấy ra khăn giấy.
Mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh, một cánh tay mảnh khảnh đưa đến trước mặt cô.
Móng tay được cắt tỉa thật cẩn thận, giữa ngón cái và ngón trỏ là một gói khăn giấy.
Giọn nói vô cùng từ tính, “Lau tay đi, lạnh.”
Tần Khuynh Khuynh giống như bị điện giật, ngơ ngác nhận lấy khăn giấy, “Cảm ơn.”
Hình như anh đang gọi điện thoại, tay còn cầm di động.
Chỉ là giống như đầu bên kia vẫn luôn không gọi được.
Khi Tần Khuynh Khuynh ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng của anh, liền ngơ ngẩn.
Anh…Anh ấy…Giống như là nam thần ca ca…
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bên tai văng vẳng một câu hát, “Là động tâm, trốn không được ánh mắt, đối với anh nhịp tim đập lên không thể giải thích…”
Là động tâm…
Là động tâm…
Là động tâm…
Nam thần ca ca cau mày cúp điện thoại, phát hiện em gái đang nhìn chằm chằm anh.
Cô gái lớn lên cực kỳ xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều không câu nệ, thật làm người thích.
Còn nữa, ánh mắt của cô ấy, cực kỳ đẹp, như là một bầu trời đầy sao.
Anh cười nhẹ hai tiếng, lo lắng khi không gọi được điện thoại nháy mắt biến mất.
“Trên mặt anh có cái gì sao?”
Giọng điệu còn mang theo ý cười, có chút vui vẻ.
Tần Khuynh Khuynh hoàn hồn trở lại, nhịp tim lại bay nhanh.
Aaaaaaaaaa….
Đây thật là nam thần ca ca sao?
Đây là cái gì may mắn thần tiên vậy!
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vội vàng dời đi tầm mắt, “Không…xin lỗi.”
Cô cũng không dám ngẩng đầu lên, “Xin phép hỏi một chút, anh…tên của anh là gì?”
Hứa Lâm Dụ nhìn ra được cô gái nhỏ đang thẹn thùng, ý cười giấu đi, “Hứa Lâm Dụ.”
Thấy cô gái nhỏ không có phản ứng, anh lặp lại, “Hứa Lâm Dụ, tên của anh.”
Không biết là vì sao, anh rất thích gần gũi cô gái nhỏ này.
Không hề có cảm giác bị hỏi tên ngay lần đầu gặp mặt là có gì không ổn.
Hứa Lâm Dụ?
Hứa Lâm Dụ!
Tần Khuynh Khuynh kích động đến mức muốn khóc, oa oa, cô thật sự muốn nói cho nhóm huynh đệ tỷ muội của mình, cô thành công, cô thấy được nam thần ca ca, còn cùng nam thần ca ca nói chuyện.
Cô gái nhỏ khẩn trương lời nói đều lắp bắp, nếu Ngụy Bác Vũ thấy dáng vẻ này của cô, tuyệt đối là có thể bị dọa điên.
Bởi vì…Cái này quá quỷ dị, biểu tình thẹn thùng này của Tần Khuynh Khynh thật sự quá là quỷ dị.
“Em biết anh, em cũng ở trung học số 3.”
“…Em nghe nói, học trưởng phải về trường của chúng em để huấn luyện đội bóng rổ?”
Đội bóng rổ?
Hưa Lâm Dụ lắc đầu, cười nhẹ, “Không có, anh chỉ nhận lời mới trở về để diễn thuyết cho đàn em của mình.”
Tần Khuynh Khuynh hiểu rõ, xem ra là tin tức của lớp trưởng lớp 1 sai rồi.
Dù sao đi nữa, cô vận là vạn lần cảm hơn người đã truyền ra bức ảnh của nam thần ca ca nha!
“Thì ra là như vậy…Vậy học trường là đến đây ăn cơm sao? Là ở cái phòng nào?
Lần này nếu không lôi kéo làm quen, biết khi nào mới có thể gặp lại lần nữa!
Tần Khuynh Khuynh đã lén lút chuẩn bị tốt mã QR danh thϊếp Wechat.
Hứa Lâm Dụ chỉ chỉ phía trước, “Phòng cuối cùng của tầng này.”
Căn phòng cuối cùng?
Tần Khuynh Khuynh nhìn theo hướng ngón tay anh.
Đó không phải là căn phòng cô mới vừa đi ra sao?!
Hứa Lâm Dụ.
Họ Hứa.
Chú Hứa, cũng là họ Hứa.
Dựa!
Tần Khuynh Khuynh nhất thời mở to hai mắt nhìn, không thể nào, chẳng lẽ ông trời ưu ái cô đến vậy?!
Cô kìm xuống kích động trong lòng, ra vè bình tĩnh lên tiếng, “Học trưởng là con trai cùa dì Tiểu Tình sao?”
Hứa Lâm Dụ phản ứng lại, “Em gái là…”
Tần Khuynh Khuynh thấy hấp dẫn, cảm giác mình có thể chiến thắng!
“Xin chào học trưởng, em là Tần Khuynh Khuynh.”
Tần Khuynh Khuynh…
Chồng của dì Mạn Ninh là họ Tần…
Bọn họ giống như đúng là có một người con gái.
“Thì ra là em, Khuynh Khuynh.”
Khuynh Khuynh…Tên thật hay.
“Khuynh Khuynh” phát ra từ miệng anh ấy nghe thật hay.
Tần Khuynh Khuynh thầm mắng một câu, đúng là sắc đẹp lầm người, cuối cùng cũng biêt lý do tại sao Trình Quất Tử nhìn thấy trai đẹp liền đi không nổi.
Cô nắm chặt khăn giấy trong tay, “Học trưởng, hiện…Hiện tại anh…quay trở về sao?”
Vừa lúc có người từ nhà vệ sinh đi ra, cô đang đứng vị trí chặn một nửa lối ra.
Hứa Lâm Dụ vươn tay đem cô ôm đến bên cạnh, để tránh cho cô bị người đυ.ng vào.
Trong giây lát như vậy, bọn họ cách thật sự rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi trà thoang thoảng trên người anh.
Tần Khuynh Khuynh sống lưng cứng đờ.
Hứa Lâm Dụ buông ra cánh tay cô, cười nhẹ nói, “Được rồi, đi thôi.”