Chương 4: Được!

Tần Khuynh Khuynh theo bản năng muốn đáp lại câu, “Đánh rắm!”, nhưng suy nghĩ lại, ách…Hình như cô thật là đang chơi di động trong giờ học.

Vì che giấu sự thật bản thân mình vẫn luôn ôm di động xem, Tần Khuynh Khuynh rời khỏi WeChat, không trả lời Viên Đào Mễ.

Năm đó Viên Đào Mễ thi xong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nghe tin luật sư thần tượng của cô là tốt nghiệp từ trường trung học số 1, cô nhẫn tâm vứt bỏ tình bạn nhiều năm cùng Tần Khuynh Khuynh, theo chân thần tượng của mình, cất bước đi vào trường trung học số 1.

Tần Khuynh Khuynh tức giận, trách mắng cô ấy trọng sắc khinh bạn suốt nửa năm trời, Viên Đào Mễ tự biết mình đuối lý, vẫn luôn không cách nào phản bác lại.

Nhưng Viên Đào Mễ thật sự không cam lòng, bởi vì cô bị mang tiếng “trọng sắc khinh bạn” này rất lâu. Vì thế liền tìm tất cả các loại lý do đàng hoàng, tìm lấy cơ hội để dỗi lại Tần Khuynh Khuynh.

Di động rung rung chấn động, Tần Khuynh Khuynh không cần xem cũng biết là của Viên Đào Mễ gửi tới “thăm hỏi.”

---- Tần Khuynh Khuynh! Mình đoán tiết đầu tiên của cậu nhất định là giờ vật lý!

Tần Khuynh Khuynh nhướng mày, đoán còn khá đúng.

---- Bởi vì từ trước đến nay, cậu đối với môn vật lý rác rưởi này cực kỳ kiêu ngạo!

Tần Khuynh Khuynh nhìn tin nhắn gửi tới ba chữ “rác rưởi nhất”, ba chữ này làm cô không cười nổi.

Cô nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt vào màn hình di động, vẫn không có động tĩnh, theo như hiểu biết của cô đối với Viên Đào Mễ, lời nói này vẫn chưa phải là khó nghe nhất.

Quả nhiên, giây tiếp theo, cô thấy được pháo oanh tạc đến từ Viên Đào Mễ.

---- Cậu cho rằng cậu không trả lời mình, mình liền không biết được hiện tại cậu không hề nghe giảng sao?!

Thẩm Hiểu Sở ngồi cùng bàn, sát đầu lại liếc mắt nhìn di động của Tần Khuynh Khuynh một cái, muốn đưa tờ giấy cho cô, khuyên cô chú ý lắng nghe vật lý. Nhưng suy nghĩ lại, Tần Khuynh Khuynh vật lý thấp như vậy, tổng điểm còn có thể chỉ ở sau Cố Thành Uyên.

Có chút đau lòng, Thẩm Hiểu Sở bĩu môi, cô vẫn nên chính mình chú ý nghe giảng, đừng đi múa rìu qua mắt thợ.

Tần Khuynh Khuynh ngẩng đầu nhìn Diêm Quyên đang nói cực kỳ hăng hái, duỗi tay dọn đi mấy quyển sách của Thẩm Hiểu Sở chồng lên bàn, độ cao vừa đủ có thể chặn được di động.

Cô tức giận ném bút xuống, trực tiếp dùng hai tay cầm lấy di động, bắt đầu cùng Viên Đào Mễ mắng chửi…

----Cậu có thể hay không nói ra lời đàng hoàng! Vật lý của bà đây rác rưởi sao?!

Ở xa xa, trung học số 1, Viên Đào Mễ hừ nhẹ một tiếng, không chút do dự ---Dù sao so với Cố Thành Uyên, thì rác rưởi!

So với Cố Thành Uyên, rác rưởi?

Tần Khuynh Khuynh đem điện thoại đặt trên bàn, hít sâu một hơi, muốn xoa dịu tức giận của mình. Nhìn trên bảng đen viết những cái đó rối loạn lung tung công thức, còn có những cái định lý của Diêm Quyên, cô nghe không hiểu…

Tần Khuynh Khuynh nóng nảy, Tần Khuynh Khuynh tức giận lên hậu quả rất nghiêm trọng.

---- Học kỳ này nếu mình thi không cao được hơn Cố Thành Uyên, mình liền không phải họ Tần!!

Ở đầu bên kia, Viên Đào Mễ đầy mới lạ mà nhìn lời thề độc của Tần Khuynh Khuynh gửi tới, hài lòng vui sướиɠ mà tặng cho cô thêm một câu ---- Cậu nếu thi cao hơn Cố Thành Uyên, cậu đã có thể gọi cậu ta là ba rồi!

Tần Khuynh Khuynh hừ lạnh một tiếng, Thẩm Hiểu Sở cảm giác được bầu không khí không thích hợp, rùng mình một cái. Sao cô cảm thấy học bá ngồi cùng bàn, bộ dáng giống như muốn tùy thời chạy ra đi tìm người quyết đấu vậy ta?

Trong khoảng thất thần ngắn ngủi, lúc nhìn thấy Diêm Quyên buông phấn đi tới, cô muốn nhắc nhở Tần Khuynh Khuynh, nhưng không kịp rồi.

Tần Khuynh Khuynh vừa định nói với Viên Đào Mễ không thành vấn đề, bên cạnh đột nhiên lại xuất hiện một bóng dáng, cô sợ tới mức trong lòng lộp bộp một chút, đã quên đem điện thoại giấu đi.

Diêm Quyên biểu tình cứng nhắc liếc mắt nhìn Tần Khuynh Khuynh một cái, đưa ra bàn tay dính phấn, chộp lấy di động của Tần Khuynh Khuynh.

Thấy được lịch sử lập flag của Tần Khuynh Khuynh, Diêm Quyên đang muốn phát hỏa, đột nhiên liền bớt giận.

Thật ra đứa nhỏ Tần Khuynh Khuynh này cũng không tệ, xem ra em ấy cũng không thỏa mãn với việc vạn năm đứng vị trí thứ hai, vẫn là có tinh thần tranh đua, chiến thắng.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Diêm Quyên dịu xuống một chút, thay Tần Khuynh Khuynh nhắn cho Viên Đào Mễ trong khung trò chuyện một tin---- Được!

Thay học sinh của cô đồng ý thách đố thi vượt qua Cố Thành Uyên.

Học sinh xung quanh đều bị dọa sợ, một mặt kinh ngạc cảm thán với sự can đảm của Tần Khuynh Khuynh, mặt khác lại tò mò về phản ứng của Diêm Quyên.

Người đang đến thời kì mãn kinh như Diêm Quyên, hiện tại không phải là nên tức giận, đem điện thoại của Tần Khuynh Khuynh ném xuống mặt đất, sau đó tóm lấy Trần Khuynh Khuynh đi đến văn phòng để gọi phụ huynh sao?

Nhưng hiện tại, sao cô ấy lại nhìn Tần Khuynh Khuynh với vẻ mặt đồng tình?!