Diễn biến này, có chút... ngoài sức tưởng tượng.
Diêm Quyên do dự một lúc, tự hỏi liệu Tần Khuynh Khuynh có nói dối cô không.
Đúng lúc Cố Thành Uyên đi vào, trên tay xách cặp sách, ném lên sau lưng, áo khoác đồng phục học sinh mở ra, lộ ra một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Anh ta nhìn thoáng qua văn phòng trước, nhìn thấy Tần Khuynh Khuynh thì nhướng mày, giống như đang hỏi: "Về nhà không?"
Khi anh thu dọn đồ đạc và đến lớp bốn sau giờ học, anh không tìm thấy Tần Khuynh Khuynh, và hầu hết họ đã rời đi.
Tiền Thác, người vẫn ngồi ở bàn phía sau cô, nói với anh ta, "Tần Khuynh Khuynh được Diêm Quyên gọi đến văn phòng để học bù môn vật lý, sau tiết học này, nếu cậu không đến gặp cậu ấy nữa, sợ là muốn rụt rè."
Cố Thành Uyên đã rất khó chịu khi nghe điều này.
Rụt rè?
Tiền Thác biết rất rõ dáng vẻ của cô ấy ...
Cố Thành Uyên cảm thấy rằng Tiền Thác có những suy nghĩ không trong sáng về Tần Khuynh Khuynh.
Nhưng Cố Thành Uyên không có bằng chứng xác thực.
Vì vậy, để tuyên thệ chủ quyền, liền lập tức nói với Tiền Thác: "Cảm ơn, tôi sẽ đi đón cô ấy về nhà"
Anh cũng đặc biệt chú ý đến vẻ mặt của Tiền Thác khi đó, rõ ràng là bị kí©h thí©ɧ bởi những lời này.
Cố Thành Uyên không ngờ rằng khi Tần Khuynh Khuynh không học cùng lớp, sẽ có người tận dụng điều này?
Và Tiền Thác học cùng lớp với họ ở trường trung học cơ sở, vậy ... cậu ấy đã nhớ Tần Khuynh Khuynh bao lâu rồi?
Điều quan trọng nhất và điều khiến Cố Thành Uyên tức giận nhất là Tần Khuynh Khuynh đã bị người khác để ý và anh ta thậm chí không nhận ra? !
Vẫn xem họ ngồi ở bàn trước và bàn sau? !
Diêm Quyên và các giáo viên trong văn phòng có thể nói rằng Cố Thành Uyên thực sự muốn về nhà với Tần Khuynh Khuynh.
Loại hành vi này vốn được coi là không nổi loạn ở trường trung học, họ không nói nên lời để bác bỏ Cố Thành Uyên và Tần Khuynh Khuynh.
Tần Khuynh Khuynh đã rất phấn khích khi nhìn thấy Cố Thành Uyên đến, cô ấy cuối cùng cũng sắp thoát khỏi bài vật lý mà Diêm Quyên đưa cho cô ấy.
Cô cái gì cũng xem không hiểu, ở lại nữa thật sự sẽ chết!
“Em không định đợi em ấy làm xong câu hỏi này rồi mới rời đi sao?”
Diêm Quyên vẫn đang nóng lòng muốn xem kết quả buổi dạy kèm của cô ấy, cô ấy phải xem Tần Khuynh Khuynh có thể trả lời câu hỏi này hay không trước khi để họ đi, phải không?
Cố Thành Uyên nhạy bén bắt được lời kêu cứu của Tần Khuynh Khuynh.
Trong mắt anh hiện lên nụ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với Diêm Quyên: "Giáo viên Diêm, chuyện này e rằng không được. Ba mẹ em nói tìm Tần Khuynh Khuynh có việc, để em và cậu ấy sớm về nhà đi ạ."
Diêm Quyên không có bất kỳ phản ứng nào, và những giáo viên khác không biết thái độ của cả hai phụ huynh đều sợ hãi.
Đây là sắp gặp mặt trưởng bối sao?
Bố mẹ hai bên có bàn bạc ngày cưới không?
Nó có thể là một lễ đính hôn tốt nghiệp trung học? Kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học?
Nghe có vẻ cũng thú vị!
Tần Khuynh Khuynh biết rằng cha Cố và mẹ Cố vẫn ở Tam Á, vì vậy anh nói điều này chỉ để yêu cầu Diêm Quyên cho cô tan học.
Tuy nhiên, nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô giáo trong văn phòng, tôi biết rằng họ lại nghĩ sai rồi.
Cô bây giờ vẫn trông chờ vào Cố Thành Uyên để cứu cô ấy khỏi dầu sôi lửa bỏng, vì vậy cô chỉ có thể im lặng chịu đựng sự nghi ngờ và Thácm tiếu của mọi người.
Bây giờ Diêm Quyên không thể buộc Tần Khuynh Khuynh phải hoàn thành câu hỏi trước khi rời đi, rốt cuộc học như thế nào, vì vậy cô không thể quá ép buộc.
"Vậy em trở về xem kỹ câu này, ngày mai chúng ta lại giảng giải."
Diêm Quyên mỉm cười tử tế và xem ra tâm trạng đang tốt.
Tần Khuynh Khuynh càng cảm thấy áy náy.
Không được! Hôm nay khi cô về nhà nhất định phải nhờ Cố Thành Uyên nói cho cô biết về định luật Lenz và quy tắc bàn tay phải.
Nếu không, cô sẽ có một cuộc sống đáng sợ như vậy trong văn phòng vào ngày mai.
"Vậy giáo viên, chúng em đi trước ạ."
Tần Khuynh Khuynh vẫy tay chào Diêm Quyên một cách lịch sự, và kéo Cố Thành Uyên ra khỏi văn phòng như thể đang chạy trốn.
Giống như sau lưng có mãnh hổ trường xà, đột nhiên đuổi ra.
“Sợ chết tôi rồi.” Cô vỗ vỗ ngực, nhưng trong lòng còn chưa bình tĩnh lại.
Cố Thành Uyên thấy cô chỉ cầm quyển Ngũ Tam, "Cậu có cần trở về phòng học lấy cặp không?"
Tần Khuynh Khuynh gật gật đầu, chạy lon ton trở về phòng học.
Phòng học của lớp 4 trống không, chỉ còn lại hai học sinh đang trực và Tiền Thác, người dường như đang làm việc rất chăm chỉ.
Tần Khuynh Khuynh ngồi xổm trước bàn, tìm kiếm thứ gì đó trong hộc bàn, không quay đầu lại hỏi: "Tiền Thác, sao còn chưa về?"
Tiền Thác, người cũng đang viết tài liệu vật lý, ngẩng đầu và nhướng mắt, "Bây giờ về liền đây."
Vừa nói, cậu vừa thu dọn cặp sách.
Muốn hỏi cô có phải đã bị Diêm Quyên làm khó trong văn phòng không, lời nói đã đến bên miệng, nhưng thế nào cũng không thể nói ra được.
Tần Khuynh Khuynh có chút lo lắng, toát mồ hôi hột, lục lọi trên bàn lấy bài tập lớp trưởng viết trên bảng.
Mặc dù bài tập về nhà cũng có thể không nhất thiết phải viết...
Nhưng lỡ khi muốn viết mà không có sách thì sao.
Cô cảm thấy theo tính tình của Cố Thành Uyên, đợi ở bên ngoài rất lâu, anh sẽ tới nói cô ngốc.
Quả nhiên, Cố Thành Uyên chậm rãi đi tới trước bàn của cô, ngữ khí bình thản, "Tìm sách gì?"
Tần Khuynh Khuynh xắn tay áo, lần lượt lấy ra đống sách lộn xộn trong ngăn bàn, "Sách bài tập Sinh học"
Cô không thể tin rằng mình không thể tìm thấy cuốn sách bài tập sinh học!
Cố Thành Uyên liếc nhìn Tiền Thác ở phía sau cô, vẻ mặt anh không hài lòng, nhưng cũng không vô cớ giận dỗi cô.
Anh nhẹ nhàng sắp xếp lại những cuốn sách mà cô đã giở ra, an ủi cô: “Cậu đừng vội, từ từ tìm”.
Tần Khuynh Khuynh có chút nghi ngờ trước phản ứng của anh, thụ sủng nhược kinh.
Hai học sinh trực ban đáng lẽ phải rời đi sau khi dọn dẹp thì bất ngờ cầm cây lau nhà lên chuẩn bị lau sàn nhà vừa mới lau xong.
Hôm nay dọn dẹp vệ sinh có phúc lợi sao, có thể xem cuộc sống hàng ngày của couple học bá!
"Hôm nay tâm trạng cậu không tệ nhỉ?"
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh, có vẻ như anh không có tâm trạng tốt.
Cố Thành Uyên có việc yêu cầu cô sao?
Đó là lý do tại sao anh nói chuyện tốt với c?
Chẳng lẽ hắn hối hận không đồng ý Khương Yên, muốn cô giúp truyền tin cho Khương Yên sao?
Cố Thành Uyên cúi đầu nhìn cô, cười nửa miệng, "Tâm trạng không tốt, không thể đối tốt với cậu sao?"
Theo ý kiến
của Tần Khuynh Khuynh, anh luôn đối xử tệ với cô sao?
Tần Khuynh Khuynh càng nhìn càng thấy nghi ngờ, Cố Thành Uyên thà rằng tìm một lý do kêu cứu nghe có vẻ cao siêu hơn.
Cười lạnh một tiếng, "Cậu thời điểm có tâm tình tốt cũng không đối tốt với tôi như vậy."
Hôm nay thực sự là một trường hợp đặc biệt.
Đó rõ ràng là một cuộc giao tiếp thông thường, nhưng trong mắt người khác, nó lại biến thành tán tỉnh.
Tiền Thác cụp mắt xuống, nhặt chiếc cặp đã được đóng gói lên, giả vờ bình tĩnh, "Tần Khuynh Khuynh, tôi đi đây."
"Ồ, tạm biệt"
Tiền Thác nhìn bóng lưng cô đang tìm sách, cười khẽ: "Tạm biệt"
Rồi anh bước đi quay lưng về phía hoàng hôn.
Nhìn từ xa có vẻ hơi ảm đạm.
Nhìn thấy tình địch tức giận Cố Thành Uyên lại rất vui vẻ, ước lượng trọng lượng cặp của Tần Khuynh Khuynh, ném ba lô của chính mình cho cô, "Hôm nay đổi cặp đi."
Đem nhiều bài tập như vậy về nhà cũng viết không xong, hơn nữa cô đọc thuộc sao...
Tần Khuynh Khuynh đứng lên, lấy tay quạt gió: "Vì sao?"
Cố Thành Uyên nhếch miệng, uể oải đi ra ngoài, "Không có lý do"
Tần Khuynh Khuynh bắt chước bộ dạng của Cố Thành Uyên, một tay cầm cặp sách đeo lên vai, kích động hỏi anh: "Cố Thành Uyên, cậu xem tư thế này của tôi đẹp trai không?"
Cố Thành Uyên nhìn Tần Khuynh Khuynh bộ dạng giống nhau, cười tủm tỉm nói: "Cũng được."
Tần Khuynh Khuynh còn chưa kịp khoe khoang, liền bổ sung: "Không đẹp trai bằng ta."
Tần Khuynh Khuynh: "..."
Hai học sinh trực ban đã mất đi vẻ dè dặt khi lau sàn vừa rồi, tất cả đều đứng ở cửa nhìn bóng lưng của couple học bá.
"Chúa ơi, ngọt quá"
"Tình yêu cổ tích"
"Thật là tuyệt phối!"
"Ngày mai đến trường sớm, mỗi ngày có thể tiếp tục nhìn hai người này rắc đường!"
…