Chương 21: Ông nội bà nội.

Nhìn thấy ánh mắt của nữ thần lóe lên ánh sao, bộ dáng nói nói cười cười cùng với anh Uyên, Ngụy Bác vũ nhếch miệng, cúi đầu lấy di động tìm Viên Đào Mễ ở trường trung học số 1 để được an ủi.

Vì sao lại không tìm Trình Quất Tử ngay bên cạnh?

…Bởi vì cậu sợ đang mách lẻo thì bị anh Uyên nghe thấy.

---- Đào Mễ, anh Uyên đang nói chuyện cũng nữ thần của mình!

Viên Đào Mễ: ???

---- Anh Uyên bỏ rơi Khuynh Khuynh rồi!

Viên Đào Mễ: ???

---- Nữ thần đến lớp 6 mà lại không phải tìm mình!

Viên Đào Mễ: Cậu cứ tiếp tục như vậy đi.

Ngụy Bác Vũ nằm lên bàn, không chịu nổi áp lực nặng nề của cuộc sống…

Bởi vì tâm trạng của Diêm Quyên khá tôt, nên dạy quá giờ 5 phút.

Nói xong rời đi, còn không quên cùng với dặn dò một câu, “Giờ tự học buổi chiều, cầm cuốn sách năm ba đi đến văn phòng.”

Tần Khuynh Khuynh cầm lầy năm ba da màu tím, ngoan ngoãn gật gật đầu, bộ dáng tựa như yêu thích vật lý.

Diêm Quyên mới vừa bước ra phòng học, Tần Khuynh Khuynh liền đứng dậy, chạy ra khỏi cửa sau phòng học.

Đi chậm bắt không được Ngụy Bác Vũ thì sao bây giờ!

Bởi vì động tác quá mạnh, sách vở cùng bút rơi xuống đầy đất.

Thẩm Hiểu Sở cam chịu mà giúp Tần Khuynh Khuynh nhặt sách, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, Khuynh Khuynh đây là cách xa Cố Thành Uyên một tiết liền như cách nhau ba mùa thu?

Định mệnh đến lớp gặp nhau?

Tiền Thác sau bàn cũng đến hỗ trợ, còn cẩn thận dùng giấy vệ sinh lau sạch bụi trên mặt sách.

Nhìn thấy ly nước trên bàn của Tần Khuynh Khuynh trống rỗng, cậu do dự một chút muốn cầm đi lấy nước.

Sau lại cảm thấy như vậy có vẻ quá đột ngột, cậu còn hỏi Thẩm Hiểu Sở một câu, “Ly của cậu có cần lấy nước không?”

Thẩm Hiểu Sở đem đống sách nhặt được đặt lên bàn của Tần Khuynh Khuynh, còn cảm thấy không quen mà xua xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

Tiền Thác nhìn như có chút khó xử, nhìn chằm chằm ly của Tần Khuynh Khuynh trong tay, nghẹn ngào nói ra một câu, “Cậu đừng nói cho Tần Khuynh Khuynh.”

Thẩm Hiểu Sở không thể nào hiểu được, “Cái gì?”

Tiền Thác không nói lời nào, cầm lấy ly đi thẳng đến phòng nước.

Thẩm Hiểu Sở cũng không có mặt mũi lại hỏi nữa, chỉ thầm để mắt đến.

Khẽ lắc lắc đầu, tổng kết ra một chút, cái tên Tiền Thác này, thật sự không đơn giản…

Tần Khuynh Khuynh ở góc lầu hai liền thấy được hai người ở cửa lớp 7.

Trai tài gái sắc…

Chiều cao cũng tương xứng.

Ở nơi đó còn rất dễ thấy.

Tốc độ của Khương Yên thật là nhanh! Mới nói cho cô ấy tiết trước, cô ấy lập tức liền tới hành động!

Cố Thành Uyên lúc này quay lưng về phía Tần Khuynh Khuynh, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu, nhưng Tần Khuynh Khuynh dám suy đoán, lúc này cậu ta nhất định là đang cười trộm trong lòng.

Nhìn dáng vẻ này, chắc là Cố Thành Uyên cũng không giúp cô ngăn lại Ngụy Bác Vũ.

Trời ạ, xem ra lát nữa thù không báo được.

Để cho tên chó Bác Vũ kia lại nhảy nhót thêm mấy tiết nữa đi…

“Mời tôi?” Cố Thành Uyên có chút buồn cười hỏi Khương Yên.

“Ừ.”

“Vậy thì không cần.”

Cậu thật sự không dám lại dây dưa nhiều với cô nữa, nếu còn tiếp tục Tần Khuynh Khuynh chắc chắn sẽ chính tay đem cậu đưa cho Khương Yên!

Chỉ là cậu vẫn chưa biết, Tần Khuynh Khuynh đã làm việc này rồi.

“Còn nữa…cứ gọi tôi là Cố Thành Uyên, đừng bỏ mất chữ đầu tiên.”

Gọi Thành Uyên gì gì đó, thật sự là khó coi…

Nghĩ đến Tần Khuynh Khuynh…Cô sao còn chưa đến xử lý cái tên Ngụy Bác Vũ kia?

Cố Thành Vũ mím môi nhìn hướng cầu thang nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy được Tần Khuynh Khuynh đang ở nhìn trộm.

Tần Khuynh Khuynh giật mình, quay người định chạy xuống lầu.

Tuy rằng cảm thấy Khương Yên dịu dàng đáng yêu, nhưng bạn học một lòng lấy việc ăn đường cặp đôi học bá là sự nghiệp chặn lại đường đi của Tần Khuynh Khuynh, “Cậu muốn tìm Cố Thành Uyên sao?”

Tần Khuynh Khuynh nhận ra đây là bạn học ngồi gần cửa, cùng lớp với Cố Thành Uyên, còn giúp cô gọi người đến.

Nhưng mà, Vì sao cậu ta luôn cho rằng cô muốn đi tìm Cố Thành Uyên?

Tiết học trước cũng là như vậy, cô cái gì cũng chưa nói, cậu ta lại rất tự giác đem Cố Thành Uyên gọi ra tới.

Cái đó thì hợp lý đi, nhưng bây giờ cô đứng cách xa lớp 7 cũng gần 10 mét mà?

Nhưng mà có tiến bộ, lần này bạn học này ít nhất đã hỏi cô, chứ không phải chưa nói câu nào liền quay người gọi Cố Thành Uyên đi ra.

Tần Khuynh Khuynh khóe mắt thấy Cố Thành Uyên đã đi đến, cũng lười chạy, liền liếc nhìn bạn học còn cản đường đi của mình, “Bạn học, cậu tên là gì?”

Cô rất mang thù.

Sử Chính Nghiệp cảm thấy chính mình đã tiến đến thế giới cặp đôi học bá gần thêm một bước, được hỏi tới tên liền sung sướиɠ trả lời, “Sử Chính Nghiệp.”

Lúc đó Cố Thành Uyên cũng đã đến trước mặt.

Tần Khuynh Khuynh nhìn nhìn xung quanh đánh giá Sử Chính Nghiệp, lắc lắc đầu lẩm bẩm, “Không thể không đánh.”

Sở Chính Nghiệp sợ đến mức run lên, cô có ý gì, cậu ta đu cái cặp đôi còn phải bị đánh?

Cố Thành Uyên nhìn về phía Sử Chính Nghiệp với ánh mắt cực kỳ thân thiện, chàng trai này cùng với Ngụy Bác Vũ giống nhau, là một cái thần hỗ trợ nha!

Là nhân tài đáng để bồi dưỡng!

Vì vậy mà giải thích với tâm trạng tốt, “Không sao đâu, cô ấy nói đùa thôi.”

Sử Chính Nghiệp lấy lại tinh thần, vội vàng vẫy tay rời đi, cậu ta cảm thấy không giống là trò đùa nha.

Ánh mắt vừa rồi của Tần Khuynh Khuynh, nhìn giống như là đang cân nhắc xem nên đánh cậu chỗ nào.

Khương Yên đi theo lại đây, có chút tiếc nuối nói với Tần Khuynh Khuynh, “Mình đến hỏi Cố Thành Uyên có muốn cùng mình đi ăn cơm hay không, nhưng mà cậu ấy…không đồng ý.”

Bị Cố Thành Uyên nhắc nhở về xưng hô, Khương Yên không tiếp tục lại đem chữ “Cố” bỏ đi.

Tần Khuynh Khuynh hiểu ra, không nháy mắt hỏi Cố Thành Uyên, “Cậu không có việc gì làm, tại sao không đi?”

Cố Thành Uyên hiểu rõ, hiện tại Tần Khuynh Khuynh đang cố hết sức để tác hợp Khương Yên cho cậu!

Cậu hừ một tiếng, “Cậu muốn đi sao?”

Tần Khuynh Khuynh thành thật lắc đầu, “Không, mình không muốn, nhưng mà cậu muốn.”

Cố Thành Uyên sắc mặt trầm xuống, từ kẽ răng nghiến ra mấy chữ, “Cậu sai rồi, mình không muốn.”

Khương Yên dù sao cũng là người da mặt mỏng, nghe thấy lời từ chối, còn có những người khác đứng ở đây, cô cũng không có cách nào lại nói chuyện cùng Cố Thành Uyên.

“Mình…Mình đi trước đây.”

Sau đó giống như con thỏ, bước bước chân bay nhanh xuống lầu.

Tần Khuynh Khuynh liếc mắt Cố Thành Uyên một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Cậu sao lại không biết tranh thủ vậy?”

Cơ hội thật tốt để phát triển tình cảm, cậu ta cũng không biết nắm bắt cho tốt.

Cố Thành Uyên nhìn cô, “Thế nào mới xem là tranh thủ?”

“Chính là đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ấy.”

Ví dụ như cùng cô ấy đi ăn cơm!

Cố Thành Uyên nheo mắt suy nghĩ, nếu là đáp ứng tất cả yêu cầu của Tần Khuynh Khuynh…Cũng bao gồm luôn cả việc đi ăn cơm cùng Khương Yên?

“Không.”

Lời lẽ ngay thẳng, không có đường nào đổi ý.

Tần Khuynh Khuynh cảm thấy lo lắng vì tương lai phía trước của Cố Thành Uyên, “Mình không quan tâm đến cậu nữa, Ngụy Bác Vũ đâu?”

Cố Thành Uyên chỉ chỉ lớp 7, “Trong lớp đó.”

Tần Khuynh Khuynh:???

Không giống tưởng tượng của cô!

“Thật sao?”

Cố Thành Uyên liếc nhìn đồng hồ, “Cậu hiện tại không chịu đi, sang tiết sau mình liền không giúp cậu cản lại.”

Cậu chuẩn bị sẵn “bao trút giận” cho cô, còn cô thì sao? Đặc biệt xúi giục người khác đến chọc cậu tức giận!

Mặc dù Tần Khuynh Khuynh có chút khó hiểu, nhưng vẫn là hướng lớp 7 đi đến.

Ngụy Bác Vũ đang nằm trên bàn nghi ngờ cuộc đời, nghĩ rằng mình đúng là một cây cải trắng nhỏ đáng thương.

Cuối cùng thở dài một hơi, đang muốn ngẩng đầu tìm lại hi vọng từ thế giới này, lại nhìn thấy Tần Khuynh Khuynh đứng ngay trước mặt.

Nhìn trời khóc lớn, “Mẹ ơi, con muốn về nhà.”

Tần Khuynh Khuynh bịt kín lỗ tai, chán ghét nhìn cậu ta một cái, “Đừng khóc, bà nội ở đây.”

Cố Thành Uyên bình tĩnh bổ sung, “Ừ, ông nội cũng đến rồi đây.”

Tần Khuynh Khuynh: “….”

Ngụy Bác Vũ càng la lên thảm thiết, cảnh tượng không hiểu sao lại trùng hợp với thời gian còn ở nhà trẻ, “Con không muốn học nữa đâu.”

Tần Khuynh Khuynh thấy cậu ta càng la lại càng hăng hái, phiền phức không chịu được, liền tát một cái vào đầu cậu ta, “Cháu lại la lên, bà nội muốn đánh cháu nha.”

Cố Thành Uyên gật đầu, “Ông nội không phản đối.”

Học sinh lớp 6 im lặng nuốt nuốt nước bọt, cặp đôi học bá có chút độc ác nha.

Nghe qua tự xưng là bố, lần đầu tiên thấy tự xưng chính mình là ông nội, bà nội.

Tuy rằng Ngụy Bác Vũ ngày thường hay đánh nhau với người ở các lớp khác, nhưng giờ nhìn cậu ta yếu đuối cực kỳ, mà học sinh lớp 6 hiện tại cũng không rảnh quan tâm đến cậu ta.

Bởi vì…hehe, cặp đôi học bá tự xưng ông nội bà nội, thật sự là quá đáng yêu!