Chương 17: Gọi ông nội

Hiện tại Cố Thành Uyên nghe lời đi từ trong phòng ra bên ngoài, chỉ là... trở lại trường học ư? Thôi.

Chẳng may nếu buổi chiều cô ở nhà một mình lại phát sốt thì làm sao bây giờ...

Không có gì bất ngờ xảy ra, đến giờ ăn cơm tối, người nào đó lại chỉ ninh cháo, nói hoa mỹ lên rằng trong lúc vẫn còn đang sốt phải ăn đồ thanh đạm.

Tần Khuynh Khuynh miễn cưỡng tin lời nói này của anh, mặc dù trong lòng cô đều hướng hết về thịt rồi.

Cố Thành Uyên rất có lương tâm mà không mua lẩu cay ở trước mặt cô để chọc tức cô, Tần Khuynh Khuynh thầm mắng câu độc miệng, có dám làm hay không!

Vào ngày hôm sau đi học, Tần Khuynh Khuynh đã lại tung tăng nhảy nhót.

Hồi sáng nay lúc người nào đó đi gọi cô thức dậy đã rất kiên nhẫn gõ cửa tận hai phút, không tùy tiện đạp cửa đi vào, làm cô rất vui mừng.

Chẳng qua trạng thái hài hòa này không duy trì được lâu, thời điểm Tần Khuynh Khuynh đang muốn nhấc chân đi vào lớp, Cố Thành Uyên gọi cô lại, “Tần Khuynh Khuynh.”

Học sinh cả khối muốn hóng drama lại bắt đầu trở nên ồn ào, ngoại trừ bạn học cùng lớp 4 thật sự không tiện thể hiện ra ngoài, những người khác đều đứng cửa phòng học của mình nhìn qua chỗ này.

Tần Khuynh Khuynh cắn chặt răng, đều do cái miệng rộng kia của Ngụy Bác Vũ gây họa.

Cố Thành Uyên thật ra không để ý mấy chuyện thế này, kéo khoá áo khoác đồng phục rồi đưa quyển《Đề thi thật 5 năm đề mô phỏng 3 năm》kia cho Tần Khuynh Khuynh, ý cười doanh doanh, “Ngoan ngoãn làm đề ở trong đây đi.”

Nụ cười chói mắt vô cùng thiếu đòn, Tần Khuynh Khuynh nhận lấy, cười lạnh một tiếng, “Làm phiền cậu đây nhớ kỹ giúp tớ.”

Đương nhiên cô phải chăm chỉ làm đề vật lý cho thật tốt, lần này thi cuối kỳ xong mà còn kém điểm anh nữa, cô liền phải gọi Cố Thành Uyên là ba.

Đánh chết cô cũng không thể chịu nhục!

Sáng nay Thẩm Hiểu Sở đã tới phòng học sớm để đọc sách, đọc không hiểu còn có phúc lợi này, hứ, góc độ xem xét của cô thanh nhã cao quý hơn mấy đứa lớp khác nhìn qua cửa sổ nhiều.

Biểu cảm của Tần Khuynh Khuynh cùng Cố Thành Uyên cô đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn nụ cười kia của Cố Thành Uyên, hai người thật sự đã đến loại quan hệ này rồi?

Mà hai người bọn họ còn tay nắm tay đi đến văn phòng, chiếu theo tính cách của Diêm Quyên thì khẳng định đã gọi điện tới phụ huynh hai nhà.

Vậy mà không bị bắt chia tay?

Còn cùng đi tới trường như trước luôn?

Tần Khuynh Khuynh “an ủi” Cố Thành Uyên xong, bước chân vào lớp, vừa nhấc mắt liền thấy bạn cùng lớp túm năm tụm ba mở to đôi mắt tròn xoe, toả ra mong muốn hóng hớt vô cùng tận.

Chỉ kém không gào lên, “Khuynh Khuynh, cầu xin cậu nói cho chúng tớ biết đi!”

Trong đó biểu cảm của Thẩm Hiểu Sở cực kỳ khoa trương, đáng sợ tới mức Tần Khuynh Khuynh không dám ngồi về chỗ của mình.

Thẩm Hiểu Sở thẳng thắn đi tới túm Tần Khuynh Khuynh trở về, cốc nước của Tần Khuynh Khuynh được rót đầy bởi bạn cùng bàn chăm chỉ và ham học hỏi, đãi ngộ thế này… thật đúng là trước nay cô chưa từng thấy.

Chỉ chốc lát sau, học sinh của lớp bốn đã đi vào lớp, ỷ vào việc cách giờ vào học còn tận hai mươi phút, sôi nổi mang bánh quy hạt dưa của mình đến xung quanh chỗ ngồi của Tần Khuynh Khuynh chuẩn bị tám chuyện…

Thẩm Hiểu Sở thấy tình cảnh này thì mười phần tức giận mà trừng mắt liếc bọn họ một cái, mấy người thiếu kiên nhẫn này, đến đây cả rồi nhỡ đâu Khuynh Khuynh xấu hổ, không kể chuyện xảy ra cùng với Cố Thành Uyên nữa thì sao?

Điệu thấp ngồi ở chỗ của mình yên lặng nghe lén không thơm à?

Tần Khuynh Khuynh tuỳ ý đặt quyển 《Đề thi thật 5 năm đề mô phỏng 3 năm》 ở trên bàn, khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ ‘cậu cứ lao ngựa tới đây tôi cân tất’, “Nào, muốn hỏi cái gì?”

Đôi mắt của mọi người bắt đầu sáng lên, thiếu chút nữa là làm Tần Khuynh Khuynh chói mù.

“Xin hỏi Khuynh Khuynh, đoạn cảm tình này bắt đầu từ năm nào tháng nào thế?”

“Khuynh tỷ, Khuynh tỷ, yêu đương bí mật cũng giấu được lâu phết nha!”

“Aiyo cậu ra ngoài đi, không hỏi thì đừng lãng phí thời gian của Khuynh Khuynh. He he, Khuynh Khuynh! Ai tỏ tình trước thế?”

“Là quen nhau từ thời cấp hai sao? Sau đó ước hẹn cùng nhau thi đỗ một trường cấp ba?”

“Khuynh Khuynh, đã nghĩ xong khi nào kết hôn chưa?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn người kia như đứa ngốc, kết hôn… còn sớm quá đó?

Thẩm Hiểu Sở trước tiên phản ứng lại, “Khuynh Khuynh, vậy khi nào thì đính hôn?”

Ánh mắt của mọi người nháy mắt dời đi, như sói đói vồ mồi mà nhìn chằm chằm Tần Khuynh Khuynh.

Không, không nói cắn chết cậu!

Tần Khuynh Khuynh dùng đầu lưỡi chạm chạm răng hàm sau, tư thái nhẹ nhàng như mây như gió, “Các cậu hiểu lầm rồi, thật ra chúng tớ là…”

Tiền Thác, học sinh tiêu biểu của lớp toán cấp ba đồng thời là bạn học chung cấp một cấp hai với hai người bọn họ, cướp lời, “Anh em khác họ á?”

Cái trò này, lúc tiểu học cùng Tần Khuynh Khuynh cô đã thấy rồi…

Tin cô cái quỷ í!

Tần Khuynh Khuynh: “......”

Tiền Thác nhất định là một cái bug!

Mọi người: “......”

Khi bọn họ là học sinh tiểu học á?

Lúc đó bạn cùng lớp bốn đều đã tới gần đông đủ, phi thường ăn ý mà vây quanh lấy Tần Khuynh Khuynh làm trung tâm.

Ách... Thôi thì nói thật tốt hơn.

Tần Khuynh Khuynh là người đã từng gặp biến cố lớn, bàn tay vung lên, “Không.”

“Bọn tớ là anh em khác họ!”

Trong lớp trầm mặc năm giây, rồi sau đó...

“Khuynh Khuynh, tớ mang Oreo của tớ cho cậu ăn.”

“Ê, sữa hiệu Vượng Tử tớ vừa mua hồi sáng nay."

“Coca mà tớ nhịn mười phút chưa uống.”

......

Thẩm Hiểu Sở sờ một vòng trong túi và trong ngăn bàn của mình, hình như không có đồ ăn vặt gì, chỉ có...... “Khuynh Khuynh, đây là bánh rán tớ còn chưa ăn hết...”

Ách...

Chờ đến khi đều đặt hết đồ ăn vặt hiện tại mình có lên trên bàn của Tần Khuynh Khuynh, mọi người chống nạnh, nâng cằm hất hất với Tần Khuynh Khuynh, “Bây giờ cậu có thể nói thật được chưa?”

Bọn họ có nắm chắc, bởi vì bọn họ là người biết cách dùng đồ ăn vặt!

Tần Khuynh Khuynh nhìn một đống đồ ăn vặt đè lên trên quyển《Đề thi thật 5 năm đề mô phỏng 3 năm》, huyệt thái dương thấy hơi nhức nhức.

Cô đây là tạo cái nghiệt gì mới bị phân đến cùng một lớp với đàn gia hỏa này?!

Cố Thành Uyên bên kia cũng không được lạc quan cho lắm, nhưng loại tình cảnh này, hiển nhiên anh rất thích thú và tận hưởng.

Ngụy Bác Vũ dời ghế tới cầm quạt tạo gió cho Cố Thành Uyên, “Anh Uyên! Sao rồi, tiến triển đến bước nào rồi thế? Có khả năng bác sĩ bảo cưới không?”

Bạn học lớp sáu nghe lén đồng loạt sốc đến không nói được gì, học bá siêu cấp đứng đầu khối Cố Thành Uyên định trở thành ba ngay sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông ư?!

Nếu Viên Đào Mễ ở chỗ này, nhất định sẽ giải thích, ‘Không, là thi cuối kỳ xong thì mới trở thành ba.’

Khóe miệng Cố Thành Uyên giật giật, liếc xéo Ngụy Bác Vũ một cái, “Khuyên cậu thời gian này lúc học... đừng đi ra nhà vệ sinh nam.”

Lỡ mà bị Tần Khuynh Khuynh bắt được thì...

Anh thấy có hơi buồn cười, thở dài vỗ vỗ bả vai của Ngụy Bác Vũ, “Bảo trọng.”

Tàn tạ thì không đến mức, nhưng bóng ma tâm lý thì nhất định không thiếu một phân.

Ngụy Bác Vũ cứng đờ cả người, vô cùng sợ hãi không được, “Vậy... Vậy giờ tôi có nên tới nhà vệ sinh trốn một lát không?”

Cố Thành Uyên dựa vào chiếc bàn đằng sau, lười biếng mà nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh bảng đen, “Hiện tại cậu ấy... hẳn là rất bận.”

Cười khẽ hai tiếng, còn không quên bổ sung một câu, “Chẳng qua tới giờ nghỉ sau khi học xong tiết đầu tiên, đi đến nhà vệ sinh trốn một lát là tất yếu.”

Ngụy Bác Vũ muốn khóc, cậu làm chuyện tốt đều là thành toàn nhân duyên, tại sao còn bị Khuynh Khuynh ghi hận chứ?

“Kia... Khi nào cậu ấy mới có thể nguôi giận?”

Từ nhỏ đến lớn, Ngụy Bác Vũ vẫn luôn tin tưởng vững chắc một chân lý, tin tưởng anh Uyên chỉ đúng không sai!

Lúc cậu còn ở nhà trẻ, kỳ thật Cố Thành Uyên nói cho cậu biết muốn mấy tên nhóc bạn khác gọi anh là ông nội.

Lúc đó Cố Thành Uyên có một đam mê, thích làm ông nội.

Chỉ là khi anh đề cập đến chuyện này với phụ huynh, liền sẽ bị ba mẹ đánh đòn tơi bời, cho nên... nguyện vọng này chỉ có thể ở trong trường học mới có thể thực hiện.

Ngay từ đầu Ngụy Bác Vũ thật sự gọi anh là ông nội, thế nhưng mà... bị Tần Khuynh Khuynh nghe thấy được, Khuynh Khuynh của lúc ấy, “Nếu như cậu gọi cậu ta là ông nội, có phải nên gọi tớ là bà nội hay không?”

Bác Vũ cảm giác... hình như mình bị xúc phạm rồi...

Cho nên cậu dùng kẹo mυ"ŧ hối lộ Cố Thành Uyên một tuần, Cố Thành Uyên mới bằng lòng buông tha cái xưng hô "ông nội" này.

Sau đó... gọi là anh Uyên.