Cố Thành Uyên không nói lời nào, vẫn đi theo sau lưng cô, hoàn toàn không có ý định đi cùng Khương Yên.
Tần Khuynh Khuynh liếʍ môi, không hiểu Cố Thành Uyên đang làm cái gì?
Chẳng lẽ cậu ta sợ cô tức giận sao? Cho nên vì tình bạn lâu năm mà từ bỏ theo đuổi tình yêu của chính mình?
Tần Khuynh Khuynh cảm thấy vô cùng tội lỗi, vội vàng lấy ra di động nói với Viên Đào Mễ.
---- Đào Mễ!! Giữa giờ có rảnh thì đến bệnh viện đối diện trường trung học số 1 của cậu chờ mình!! Tốc độ!
Nghĩ lại thì Viên Đào Mễ đang học, cũng không chắc có thể thấy tin nhắn ngay được, nên cô cũng không đợi trả lời mà đem điện thoại cất vào.
Lúc đi nhanh đến cổng trường, Tần Khuynh Khuynh phát hiện Khương Nghiên còn theo sau bọn họ, khi đi ngang qua khu dạy học sao lại không quay về?
Cô có chút khó hiểu, quay người hỏi cô ta: “Sao cậu không quay lại phòng học?”
Khương Nghiên xấu hổ tiến lên hai bước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu lúc nãy Cố Thành Uyên không đến đó, cô thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Tần Khuynh Khuynh, tôi…tôi không dám quay về, tôi sợ bọn họ tan học sẽ quay lại tìm tôi…”
Cô ngoan ngoãn, nhìn cực kỳ đáng thương.
Tần Khuynh Khuynh khóe mắt quan sát phản ứng của Cố Thành Uyên, chậc chậc, hiện tại cậu ta không phải là nên tiến lên, nhẹ giọng an ủi sao?
Đang nheo mắt là cái quái gì?
Tần Khuynh Khuynh ho nhẹ một tiếng, muốn nháy nháy mắt với Cố Thành Uyên.
Kết quả tên này lại khó hiểu mà chỉ chỉ vào ly nước đang ôm trong ngực cô, “Cổ họng đau thì uống nước đi.”
Tần Khuynh Khuynh trợn tròn mắt, hết nói nổi rồi.
Cô chắc chắc Cố Thành Uyên là đang cố tình, chỉ số thông minh cùng EQ của cậu ta cao ngất như vậy, có thể không hiểu được ý tứ của cô sao?
Chẳng lẽ là nhớ lại bức thư tình bị từ chối lúc trước, ngại ngùng sao?
Tần Khuynh Khuynh thở dài, đi đến bên cạnh Khương Yên, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để trấn an, thật ra, Khương Yên là một người khá tốt.
Cô ấy là kiểu con gái trầm tĩnh hiếm thấy hiện giờ, ngày thường đều nói năng nhỏ nhẹ.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, nên vừa chuyển tới đã bị Lưu Hoành Thành lớp 7 chặn đường.
Cái tên Lưu Hoành Thành kia cũng là một tên không biết tự lượng sức mình, đi thi luôn đứng cuối bảng, không hề đẹp trai lại chỉ biết ăn chơi tác tráng, chính là kiểu con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Trình Quất Tử đi học đều toàn tâm toàn ý vùi đầu vào chơi game, dù có phát một cái tin nhắn Wechat cho cô, cô cũng không bao giờ chịu thoát màn hình trò chơi để mở ra xem.
Rốt cuộc trong mắt của Trình Quất Tử, Tần Khuynh Khuynh sẽ không bao giờ tìm cô vì bất cứ việc gì nghiêm túc.
“Vậy như thế này thì sao, để Cố Thành Uyên cùng cậu đi về tìm giáo viên nhé?”
Tần Khuynh Khuynh cảm thấy, xem như cô đã giúp cho Cố Thành Uyên có đươc một cái bậc thang để xuống rồi đi?
Cậu ta có thể yên tâm theo đuổi con gái người ta rồi đúng không?
Cố Thành Uyên không trả lời, khẽ mím môi, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ngụy Bác Vũ.
---- Tốt nhất là cậu nên chạy ra cổng trường trong vòng ba phút.
Ngụy Bác Vũ đang đi học, thỉnh thoảng nhìn xem di dộng đột nhiên giật mình thấy tin nhắn, anh Uyên gặp phải chuyện gì?
Như thế nào có cảm giác anh Uyên bộ dáng như đang rất tức giận?
Đang giận dỗi cùng Tần Khuynh Khuynh?
Không hợp lý nha, giận dỗi nhau thì gọi cậu đến làm cái gì?
Ngụy Bác Vũ thành thạo che lấy bụng, giơ tay lên với vẻ mặt đau đớn, “Báo cáo, thưa thầy, em muốn đi nhà vệ sinh.”
Học sinh lớp 6 cúi đầu cười to, Vương Thiên Nam đang cao hứng giảng bài ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Ngụy Bác Vũ, “…Đi đi.”
Ngụy Bác Vũ vừa ra khỏi khu dạy học, liền co chân chạy như bay về phía cổng trường.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để tỏ lòng trung thành với anh Uyên!
Là cơ hội tốt nhất để giữ gìn anh Uyên với Khuynh Khuynh!
Cố Thành Uyên chậm rãi đưa điện thoại vào trong túi, hơi nâng mắt nhìn về phía Tần Khuynh Khuynh, “Lát nữa liền có người tới đón cậu ta, chung ta đi thôi.”
Cô còn đang phát sốt, sao có thể mất thời gian ở đây.
Đăc biệt, lại là vì muốn tác hợp cậu với Khương Yên.
Nghĩ lại liền thấy khó chịu.
Tần Khuynh Khuynh thấy cậu thật sự không muốn tự mình đưa Khương Yên đi tìm giáo viên, liền không ép buộc nữa.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Khương yên, cô lại ngại bỏ đi.
May mà đôi chân dài của Ngụy Bác Vũ cũng không phải là vô dụng, cậu ta chính là lấy cái năng lượng chạy nước rút ở đại hội thể thao để chạy đến cổng trường.
Vừa thở hồng hộc, vừa kéo ra khóa kéo áo khoác đồng phục học sinh, “Anh Uyên, có chuyện gì vậy?”