Chương 48 (H nhẹ)

Căn phòng tối đen như mực, xung quanh hầu như không có một tiếng động, nam nhân như chìm trong bóng tối, chỉ để lộ đôi mắt quỷ dị.

Tim Hoàng Sa nhảy lên thình thịch, cô cố gắng đưa lưng về phía hắn, đôi môi mím chặt, một luồng cảm giác gợi tóc gáy không ngừng lan ra khắp lưng.

Đây là ngày thứ hai cô ở lại căn phòng này, buổi sáng khi vừa tỉnh dậy, cô mới biết mình bị nhốt ở đây như một con thú, dù có la hét đến khàn cả cổ họng thì bốn bề đều là vách tường cách ly, cánh cửa duy nhất để có thể bỏ trốn lại là kiểu cảm ứng tự động, không có dấu vân tay thì không mở được, nếu cố chấp mở bằng phương pháp khác rất có thể bị khóa vĩnh viễn.

Từ sáng đến tối cơ hồ căn phòng này như bị bỏ quên, không một tiếng động, không một ánh sáng, Hoàng Sa xém một chút thì bị bức điên, nếu không phải bên trong phòng còn một chút bánh quy và nước, rất có thể cô đã gục ngã.

Không biết lúc này đã qua bao nhiêu lâu, cũng có thể là trời đã tối, cánh cửa dẫn đến thiên đường kia cũng mở ra, nhưng rất nhanh dập tắt hi vọng của cô, nam nhân thân thể hữu lực đạp gót bước vào, hắn từng bước đi tới bên giường cô, âm thanh giày ma sát với mặt đất nhẹ nhàng như bẫng.

Đôi con người Hoàng Sa co rút, cô sợ hãi nhắm chặt mắt, hai tay đặt dưới chăn run lên bần bật, cô cố gắng làm hơi thở hỗn loạn trở về bình thường, giả vờ như mình đã ngủ say.

Nam nhân đi đến bên giường như có như không quan sát cô, khuôn mặt được mặt nạ che chắn không thấy rõ biểu cảm.

Hoàng Sa giả ngủ trên giường thấy hắn nhìn mình một hồi lâu chưa rời đi liền rịn một lớp mồ hôi mỏng trên trán, cũng may hiện tại tối đen nam nhân cũng không nhìn ra biến hóa của cô.

Tay nam nhân giơ lên, khẽ chạm vào da thịt gầy trơ xương của cô, vuốt ve từ l*иg ngực còn đang phập phồng lên đến xương quai xanh lộ rõ, cơ thể Hoàng Sa căng thẳng theo từng động tác của hắn, thấy hắn đặt tay lên ngực mình xoa nắn như đang ước lượng cái gì đó, làm cô tức tới xanh mặt, nhưng lại không dám đẩy hắn ra.

Nam nhân nhìn cô như nhìn một món hàng, ngón tay thon dài lạnh lẽo hướng tới cổ áo cô từ từ cởi từng nút áo, trên người cô vốn dĩ chỉ có một kiện áo ngủ mỏng manh, rất nhanh đã bị nam nhân lột ra hết, cơ thể cô xích͙ ɭõa nằm trong chăn mềm, ngoài qυầи ɭóŧ ra thì chẳng còn gì.

Vốn cơ thể cô có thể xưng là tuyệt mỹ giờ không khác gì một bộ xương, từ trên xuống dưới không có mấy lạng thịt, nam nhân nhìn một hồi trên dưới người cô, mặc dù nhìn không rõ nhưng đủ thể biết cô gầy cỡ nào.

Tay nam nhân đặt lên cái bụng phẳng lì của cô vuốt nhẹ, đầu ngón tay lành lạnh men theo đường cong của cơ thể chậm chạp dời xuống dưới, cho tới khi chạm vào qυầи ɭóŧ, hắn cau mày rồi khẽ khàng kéo món đồ duy nhất trên người cô xuống.

Mặt Hoàng Sa trắng bệch, tay bấm chặt vào da thịt như muốn gim cả móng tay vào, hiện tại cô thật sự sợ hãi, tâm trí cô gào thét muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể lại bất động không thể nhúc nhích.

U cốc lộ ra trước mặt nam nhân, hắn đưa tay tách ra hai chân cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa mềm mại đỏ hồng, hắn như hứng thú xoa nhẹ lên hai cánh hoa yêu kiều khiến cho nó run rẩy rồi chảy ra một ít dâʍ ɖị©ɧ, nam nhân chơi đến vui vẻ, hết xoa nắn cánh hoa thì lại nắn bóp hạt châu của cô, Hoàng Sa cơ hồ bị hắn chơi đến chết.

Kɧoáı ©ảʍ dồn dập ùa đến khiến khuôn mặt cô nổi lên hai rặng mây hồng, miệng nhỏ phía dưới mấp máy đáng thương, nam nhân vừa nhìn thấy khe nhỏ chật hẹp không ngừng trào ra dâʍ ɖị©ɧ, tay hơi dừng rồi tiếp tục chơi đùa, ngón tay hắn giờ đây đã dính đầy dâʍ ɖị©ɧ như hỗ trợ công đoạn bôi trơn, chậm rãi xâm nhập vào khe hẹp mất hồn.

Mắt Hoàng Sa mở trừng ra, cô bất chấp sợ hãi nắm chặt cánh tay to lớn của hắn, chân muốn nhanh chóng khép lại, nam nhân ngước mặt lên nhìn cô, đôi mắt phá lệ đen nhánh tới quỷ dị, hai người không một ai lên tiếng, giằng co bằng ánh mắt.

"Xin đừng..." Cuối cùng người đầu hàng trước lại là cô, nam nhân trước mắt này luôn khiến cho cô có một cảm giác không rõ, sợ hãi nhưng lại có một chút đau lòng.

Giọng cô run rẩy dồn dập, vang rõ trong không gian tĩnh lặng, ngón tay nam nhân còn đang cắm một nửa trong khe hẹp mất hồn của cô, khiến cô khó chịu vô cùng, vừa ngứa ngáy vừa nóng tới muốn hỏng.

Nam nhân không lên tiếng, chỉ là ánh mắt hắn chậm rãi dời xuống hạ thể của cô, nhìn chằm chằm cái nơi đang cắn nuốt ngón tay hắn.

Hai chân đang khép lại của cô bị hắn nắm lại rồi banh ra, thân hình nam tính đè lên người cô, cánh tay bị cô nắm lấy khẽ lui ra, ngón tay từ từ rời khỏi khe hẹp hồng nhuận.

Hoàng Sa chưa kịp thở phào thì nam nhân trước mặt lại đẩy ngón tay vào càng thêm sâu, cô thét lên một tiếng chói tai, bên dưới đau đớn vô cùng, phải biết kiếp này của cô chưa từng làm chuyện nam nữ, thậm chí chơi đùa phía dưới cô cũng chưa từng làm qua bao giờ, hiện tại nam nhân lại mạnh bạo đâm ngón tay thon dài vào sâu cơ thể cô, khiến cô vừa đau vừa trướng.

Nam nhân thoáng ngừng lại, chờ cô bình ổn lại cảm xúc mới tiếp tục rút ra đâm vào, vách tường thịt bị nam nhân cọ sát tới tê dại, dâʍ ɖị©ɧ lại chậm rãi chảy ra, Hoàng Sa bấu chặt ga giường dưới thân, miệng mím chặt kìm nén tiếng rêи ɾỉ ra ngoài.

Ngón tay nam nhân bị phía dưới của cô cắn tới căng chặt, đầu ngón tay vô tình chạm vào vách tường thịt mềm mại, khiến cả người cô giật bắn, miệng kìm không được "ưm" một tiếng.

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thoáng qua của cô, nam nhân đâm ngón tay thật mạnh vào vách tường thịt vô cùng mềm mại kia, Hoàng Sa liền thét lên một tiếng, thân thể cô ưỡn về phía trước, mắt đỏ hồng mơ hồ, dâʍ ɖị©ɧ phía dưới chảy ra càng thêm nhiều

Cô không ngờ bị một nam nhân xa lạ đâm tới cao triều...

Hoàng Sa thở dốc, đầu nghiên qua một bên, mặc kệ nam nhân đang giơ ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ về phía môi cô, đợi cho cô kịp phản ứng thì hắn đã thọc ngón tay vào miệng cô, không ngừng đùa giỡn chiếc lưỡi đinh hương qua lại.

Thời gian trôi qua, nam nhân từ trên giường đi về phía sô pha ngồi xuống, để lại trên giường thân thể bị hắn đùa giỡn cho tê liệt cả người.

__________________________

Đây là lần đầu tiên ta viết cảnh H, các nàng tha lỗi cho sự thiếu sót của ta.