"Tiểu Sa! Tôi không phải có ý đó!"
Bạch Cẩn vội vàng vươn tay ý muốn kéo cô lại, nào ngờ y vồ hụt, xém chút nữa là ngã nhào.
Vừa vặn xoay người, Hoàng Sa kịp thời đỡ lấy thân thể gầy yếu của y, miệng không nhịn được mà tươi cười trên nỗi đau của người khác.
"Anh Bạch có sao không?" Hoàng Sa đỡ lấy thân thể Bạch Cẩn, mắt lia tới lia lui trên mông người ta.
Thân thể thì ốm nhom, chỉ được cái mông là rất nảy a, thật muốn nắn vài cái.
Mặt mọc ra hai tầng đỏ ửng, Bạch Cẩn hai chân cứng còng, làm cách nào cũng không thể cử động.
"Anh Bạch muốn tôi ôm thì nói ra là được, nhưng hiện tại chúng ta đang ở hành lang..." Hoàng Sa cũng không hay hiện tại vẻ mặt mình lưu manh cỡ nào, cô chỉ là muốn trêu y một chút.
Hơi mím môi, lúc nãy y định giải thích mình là bị chuột rút nên bất cẩn té ngã, nhưng hiện tại...
Thấy y cứ im lặng không nói, Hoàng Sa đỡ lấy thân thể của y cũng hơi siết chặt tay.
Rõ ràng!
Rõ ràng là cố ý câu dẫn ta!
"Cẩn cẩn?" Hoàng Sa chuyển đỡ lấy thành ôm, miệng kề sát bên tai Bạch Cẩn khẽ gọi.
Thân thể Bạch Cẩn trong phút chốc run rẩy, y hơi ngước mặt lên nhìn cô lại xấu hổ mà chuyển mắt, đôi môi bị cắn tới sưng đỏ.
Phải nói, hiện tại trông Bạch Cẩn không khác gì yêu nghiệt, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi no đủ, lại còn biểu hiện thẹn thùng, thật sự quá cám dỗ rồi!!
Bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Hoàng Sa! Mày không được mất đi lí trí!
"Tiểu Sa... Có muốn vào nhà uống trà..." Bạch Cẩn ngượng ngùng chớp mắt, y cảm thấy miệng mình cũng run rẩy mất rồi.
Lão nương nghĩ mình sắp hóa thành sói già rồi, con cừu non này còn cố ý quyến rũ!
"Cẩn Cẩn không đứng dậy thì sao tôi đi được?"
"Chân... Chân bị chuột rút.." Bạch Cẩn xấu hổ muốn đứng dậy, nhưng chân y vẫn đau nhức và cứng còng, không thể di chuyển.
Thế là Hoàng Sa "tốt bụng" ôm Bạch Cẩn cừu non vào nhà.
Chuyện phía sau thì... Khặc khặc khặc.
....
"A Khanh có nghĩ tới tình hình hiện tại rất bất thường không?" Nam nhân ngồi đối diện Dục Vệ Khanh tinh nghịch nháy mắt.
"Nói rõ." Chán ghét liếc xéo đối phương một cái, Dục Vệ Khanh không quá muốn quan tâm.
"Người ta là muốn giúp a!" Đối phương làm bộ bất mãn chu môi.
"Hai thùng." quá quen với tính cách đối phương, hắn liền đưa ra chi phí tương ứng.
"Bốn thùng." Nam nhân lắc đầu, hai thùng là quá rẻ rồi, y không thể chấp nhận được.
"Hai thùng!"
"Ba thùng!"
"Hai!"
"Này! Mày keo kiệt như thế làm gì, giao tao ba thùng thì nhiều lắm à!!" Nam nhân lần này là bất mãn thật, y không nghĩ tới, cái tên tự xưng là ông hoàng vũ khí này lại keo kiệt như vậy.
"Mày có biết năm nay tao bị tóm hai lần rồi không! Trong kho còn mười thùng, cho mày hai thùng đã là quá hời rồi!" Dục Vệ Khanh cuối cùng cũng tức giận, nghiến răng nói.
Lần này nam nhân quả thực suy xét một chút, cảm thấy hai thùng cũng được đi, dù gì y với Dục Vệ Khanh giao tình cũng tốt, không thể quá bắt ép hắn.
"Hừ! Hai thùng thì hai thùng."
"Nói đi mày biết cái gì."
"Khặc khặc khặc, mày biết đó, nội gián!" nam nhân cười quái dị, hai mắt long lanh.
"Nói tiếng người." bỏ xuống hồ sơ trên tay, Dục Vệ Khanh nghiêm túc nhìn đối phương.
"Mày có tự hỏi tại sao hai lần trước đều bị chính phủ tóm?"
Dục Vệ Khanh không nói, hắn nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy bộ dạng y quả là đáng ghét, hắn thật muốn làm lủng mấy lỗ trên người y.
"Đừng nhìn tao như vậy, đây là những bọn phản bội, mày vẫn nên cẩn thận một chút, tao nghĩ bọn chúng có kẻ sai khiến." Nam nhân thu lại nét tươi cười trên mặt, đẩy một tập hồ sơ được bao kín ra.
"Tao từ đầu đã biết, chỉ là, tao muốn nhìn bọn nó diễn trò." Dục Vệ Khanh âm trầm nhếch môi, bọn nhãi nhép đó mà muốn qua mặt hắn ư?
....
"Khương tổng, nữ nhân kia đã thuê chung cư cùng nơi với Bạch trợ lý, nhưng mà là khác tầng, Bạch trợ lý ở tầng bảy, còn cô ta thì tầng bốn." Nam nhân viên lạnh nhạt thuật lại những gì đã điều tra.
Ai trong công ty cũng nói Bạch Cẩn là tâm phúc của Khương Liệt, nhưng sự thật thì không phải, tâm phúc thật sự của Khương Liệt là gã - Trần Lập.
"Số phòng." Cơ mặt của Khương Liệt không thay đổi, nhưng gã đã đi theo hắn nhiều năm, vừa nhìn là biết hắn đang khó chịu, tâm tình có chút... Bất ổn?
"2102." Nam nhân cúi đầu, sợ Khương Liệt vì buồn bực mà trút giận lên đầu mình.
"Tiếp tục điều tra."
"Vâng."
Chờ cho nam nhân viên đã rời đi thật xa, tâm tình Khương Liệt liền bùng nổ, sát khí không chịu được mà bắn ra tứ phương.
Đúng thật là một nữ nhân dâʍ đãиɠ nhỉ.
Hắn quả thực đã có ý nghĩ muốn giam cầm cô lại.
Đánh gãy hết tứ chi của cô, bắt cô chỉ có thể nhìn một mình hắn, lệ thuộc vào hắn.
Lúc đầu hắn đã muốn cho cô làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của mình, với điều kiện là không được động tới Đậu Ngọc Đào.
Nhưng hiện tại thì...
Được thôi, không làʍ t̠ìиɦ nhân thì làm sủng vật vậy, Khương Liệt hắn phải tốn công dạy dỗ rồi.
....
Hoàng Sa đang vui vẻ trêu đùa Cẩn Cẩn cừu non thì lạnh sống lưng, cô rùng mình một cái, da gà da vịt đều nổi hết lên.
Ây da, có kẻ nhắc tới lão nương.
Thôi mà kệ đi.
Nhìn Bạch Cẩn đối diện cứ khép nép hơi cả khách là cô đây thì Hoàng Sa bật cười.
"Đưa chân đây tôi xoa bóp một chút là khỏi đau thôi." bước tới chỗ Bạch Cẩn ngồi, cô liếc mắt nhìn y.
"Không cần đâu..." Bạch Cẩn nói vậy thôi chứ cũng đưa chân ra.
Thấy y như vậy, tâm tư đùa giỡn của Hoàng Sa liền bùng lên, cô khẽ vén ống quần của y lên, lộ ra phần bắp chân non mềm hơn cả nữ nhân.
Bàn chân vừa trắng vừa mềm, lại tỏa ra mùi hương thanh mát dễ ngửi, Hoàng Sa nhìn một cái liền không rời mắt được.
Chân lão nương cũng không dễ nhìn như vậy đâu.
Tay vừa đặt xuống, cảm nhận xúc cảm mềm mại không thôi, Hoàng Sa xém một chút nữa là biến thành sói già, cô khẽ cau mày.
Làm sao ta lại vắng hơi trai tới mức này.
__________________________
Dạo này ta hơi bị mê truyện, đọc một cái liền quên trời quên đất, thông cảm cho ta.
Chúc mọi người ngủ ngon :)